Kiếp trước, Dương Uyển không bao giờ ngờ được mình sẽ dạy người kiến tạo nên tòa hoàng thành này cách ăn một món đồ ngay trong Tử Cấm Thành của sáu trăm năm trước.
Hơn nữa, chàng còn thật sự nghe theo lời Dương Uyển, nghiêm túc nâng vốc quả hạch trộn cô đưa cho, một hớp cho hết vào miệng, cúi đầu từ từ nhai nhấm, quả hạch rất giòn, kêu rôm rốp giữa hàm răng chàng, giống mấy quả pháo lép không nổ ngày Tết.
Pháo lép nhỏ, đáng yêu làm sao.
Dương Uyển chống cằm, bụng cảm thấy rất hài lòng với hình ảnh so sánh vừa trồi lên bất chợt trong đầu mình.
Cô ngồi thẳng người, ngắm cái bóng bị ánh đèn rọi trông xù xù của Đặng Anh.
Buổi tối mưa dầm rả rích của Trinh Ninh năm thứ mười hai này bỗng trở nên rất có không khí chân thực, giống như lúc cô thức trắng đêm ở thư viện, trong bình giữ ấm đựng trà chanh cẩu kỉ, bên cạnh cục sưởi tay là túi quả hạch, người tên Đặng Anh trước mắt là hóa thân của từng đoạn văn dài sắc sảo, cùng cô vượt qua suốt mấy mùa đông.
“Này.”
Cô không nhịn được gọi chàng một tiếng.
Đặng Anh nghe thấy tiếng Dương Uyển, định mở miệng ứng cô, nào ngờ bị sặc, Dương Uyển vội rót một chén nước đặt vào tay chàng: “Uống miếng nước cho xuôi này.”
Đặng Anh dằn cơn ho xuống uống một ngụm nước, qua cơn rồi, chính bản thân cũng phải buồn cười: “Xin lỗi, trước đây lúc ăn cơm, ta không như thế.”
“Không sao, huynh cứ ăn, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089109/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.