Đêm đó đến tận giờ Tý, Ninh phi mới đi ra từ Dưỡng Tâm điện.
Trời đã ấm dần, nàng vẫn quấn một chiếc áo choàng bằng nhung, sắc mặt tái nhợt, bước chân cũng có chút không vững, vịn tay Hợp Ngọc, mới có thể miễn cưỡng bước vững xuống bậc thang.
Dương Uyển xách váy chạy lên bậc thang, nghênh đón hai người: “Nương nương có khỏe không?”
Ninh phi buông Hợp Ngọc ra, nhẹ nhàng cầm tay Dương Uyển: “Tỷ tỷ không sao...... Uyển Nhi, chuyện hôm nay, tỷ tỷ thật sự rất cảm ơn muội.”
Dương Uyển giúp Hợp Ngọc đỡ Ninh phi, chậm rãi đi xuống dưới Nguyệt đài cùng nàng.
“Nô tỳ không dám, nương nương bình an là tốt rồi.”
Ninh phi muốn nói gì đó, lại đột nhiên ho khan vài tiếng, Dương Uyển cũng dừng bước theo, xoa lưng để nàng thuận khí hơn.
“Nương nương, hay là để nô tỳ đi truyền kiệu lại đây.”
Ninh phi khoát tay áo.
“Không cần.”
Nói xong lẳng lặng đứng ở dưới Nguyệt đài hít thở một lát, mới nhìn về phía Dương Uyển nói: “Uyển Nhi, huynh không có gì hỏi tỷ tỷ sao?”
Dương Uyển lắc đầu: “Vì tốt cho nương nương và Trịnh công công, nô tỳ không muốn hỏi.”
Ninh phi nghe nàng nói như vậy, ngửa mặt thở dài một tiếng.
Cung thành lớn như vậy, lúc này đã một mảnh yên tĩnh, chỉ có vầng trăng trên đỉnh đầu các nàng còn tỏa ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Ninh phi nhìn vầng trăng cong kia, nhẹ giọng nói: “Trước kia ta và hắn vẫn luôn giấu rất tốt, cho dù gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089073/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.