Có lẽ là vì có Rawson ở bên cạnh, Lăng Vũ ngủ một giấc vô cùng an ổn, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại đã gần chín giờ, còn là bị tiếng đứa nhỏ đang khóc nháo đánh thức.
Tiểu Lăng An mới sáng sớm đã khóc không ngừng, Rawson ôm bé dỗ nửa ngày cũng không có hiệu quả, Lăng Vũ nhận lấy con trai, dùng tấm thảm mềm mại bọc đứa nhỏ lại ôm vào ngực, nhẹ giọng hỏi. “Lăng An, có phải đói bụng rồi không?”
Tiểu Lăng An tiếp tục khóc, khóc đến cả mặt đều đỏ lên.
Lăng Vũ ngẩng đầu nói với Rawson. “Anh đi tìm hộ sĩ pha chút sữa bột đút cho nó.”
“….. Được.” Rawson vội vàng xoay người đến phòng hộ sĩ, hộ sĩ chu đáo đã sớm pha sẵn một lọ sữa theo tỷ lệ dinh dưỡng cho trẻ em, nhìn thấy Rawson liền mỉm cười đưa tới, Rawson nói tiếng cảm ơn cầm bình sữa trở về, Lăng Vũ nhận lấy bình sữa từ trong tay hắn, dùng mu bàn tay thử độ ấm, lúc này mới nhét núm vú cao su vào miệng tiểu Lăng An, vừa đút cho bé ăn, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, nhẹ giọng dỗ. “Ngoan, đừng khóc….”
Rawson. “…..”
Chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy của Lăng Vũ, Rawson đứng ở đó ngắm đến ngây dại.
Lúc cậu dỗ con trai, thật sự…. rất dịu dàng….
Ngày thường Lăng Vũ luôn lạnh lùng, rất ít khi cười, nhưng từ tối qua sau khi Lăng An sinh ra, Lăng Vũ ôm tiểu mập mạp vào trong ngực, trên mặt rốt cuộc đã nhịn không được lộ ra mỉm cười. Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-giao-sinh/2168773/quyen-5-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.