Năm đó lúc Lăng Vũ vẫn còn là binh lính trong đội tiên phong, điều khiển cơ giáp xung phong giết địch ở tiền tuyến, từng vô số lần bị thương, bị thương đối với cậu mà nói đã sớm bình thường như cơm bữa, cậu từng phải chịu thương thế nghiêm trọng thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng trên chiến trường, vì vậy Lăng Vũ tuyệt không lo lắng đối với chút thương nhỏ như hôm nay, nhưng đối với Rawson mà nói, lại hoàn toàn không giống vậy –
Bởi vì, đây là lần đầu tiên, hắn tận mắt chứng kiến người mình yêu bị thương.
Những năm trong quá khứ kia, tuy rằng mỗi lần biết Lăng Vũ bị thương đều rất lo lắng, nhưng cũng chưa từng cảm thấy như lúc này, đau đớn đến gần như không thở nổi.
Nhìn thấy mấy cái gai đâm dày đặc trên chân Lăng Vũ, đâm đến độ làn da nơi mắt cá chân trở nên huyết nhục mơ hồ, trong lòng Rawson cũng phảng phất như bị gai nhọn hung hăng chọc phải, ý muốn bảo hộ ái nhân mãnh liệt từ trong xương tủy của Alpha khoảnh khắc vọt lên tới đỉnh điểm, hắn chỉ hận không thể thay Lăng Vũ nhận hết những đau đớn này.
Rawson ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, thanh âm đè thấp vô cùng ôn nhu. “Đau không? Chân của em có thể động được không?”
Lăng Vũ nhẹ nhàng di chuyển mắt cá chân một chút, bình tĩnh ra phán đoán với thương thế của mình. “Có thể chuyển động. Hẳn là không nghiêm trọng, không gãy xương, chỉ là bị thương chút da thịt.”
Rawson trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-giao-sinh/2168667/quyen-4-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.