Lăng Vũ mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng mây đen dày đặc, đất trời một mảnh tối tăm, sấm sét liên tục xé toang bầu trời, giống như muốn hung hăng bổ vỡ cả mặt đất, tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc, mưa to đổ xuống tầm tã, nháy mắt đã làm quần áo cậu ướt đẫm.
Cậu dường như lại trở về thời niên thiếu, trở về những năm tháng vô vị và đơn thuần sống ở tòa thành dưới lòng đất.
Thiếu niên trong mộng nắm dây kim loại, nhanh chóng đi qua phía trên thành Lạc Hà, mưa to táp vào người, cậu lại không để ý chút nào, thả người nhảy qua nóc nhà, hai ba cái liền lưu loát nhảy xuống đất.
Giày da tiếp xúc với mặt đất, phát ra một tiếng “ba” nhỏ thanh thúy dễ nghe, thiếu niên tùy ý lấy tay lau nước mưa trên mặt, đẩy cánh cửa kim loại nặng nề của ngôi biệt thự ra, ngồi vào cầu thang lên xuống đi đến phòng ở tại tầng một dưới lòng đất.
Lăng Vũ cao giọng nói về phía phòng bếp. “Anh, em về rồi.”
Trong phòng bếp có người đang nấu cơm, cũng là một thiếu niên dáng người thon dài, nhưng vì là song sinh khác trứng, dung mạo cũng không giống nhau, trên người thiếu niên bao quanh tạp dề màu trắng, biểu tình vô cùng nhủ hòa, quay đầu, mỉm cười nhìn em trai đã ướt sũng, tùy tay ném cho cậu một cái khăn mặt. “Nhanh lau đi, đừng để bị cảm.”
“Vâng.” Lăng Vũ nhận lấy khăn mặt lau khô tóc, xoay người đi ra ngồi ở phòng khách.
Lăng Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-giao-sinh/2168657/quyen-3-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.