Bên ngoài thiên hà Cepheus, Lăng Vũ điều khiển thể phục chế của Hắc Long thực hiện thành công lần chuyển tiếp không gian đầu tiên.
Nhìn tinh cầu quen thuộc kia dần biến mất trước mắt, Lăng Vũ rốt cuộc thở sâu, cố nén chua xót trong hốc mắt, định vị cho Hắc Long một tinh cầu xa lạ màu lam, nhẹ giọng nói. “Hắc Long, về căn cứ đi.”
Hắc Long lập tức thấp giọng đáp. “Vâng, chủ nhân.”
Hôm nay trở về thành Lạc Hà, khiến Lăng Vũ đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Tỷ như những giấc mộng đơn thuần thời niên thiếu lúc còn ở trong tử thành kia, tỷ như những năm tháng chiến hỏa liên miên nơi tiền tuyến khi còn trẻ.
Cậu nhớ rõ lúc trước khi mình nói muốn vào trường quân đội, có người từng hỏi cậu. “Ra chiến trường, cậu không sợ chết sao?”
Cậu khi ấy mới mười sáu tuổi, mỉm cười nói. “So với hiên ngang chết trận trên chiến trường, cái loại giam lỏng tra tấn người khác như độc mãn tính này… kỳ thật mới càng đáng sợ hơn đi?”
Đúng vậy, so với chết, cậu càng căm ghét bị giam lỏng hơn. Ghét bị người ta khống chế, ghét bị mất đi tự do.
Cậu từ khi sinh ra đã sống ở dưới lòng đất, cái loại môi trường ẩm ướt, âm lãnh này, không khí quanh năm tản ra hương vị kỳ quái, với cậu mà nói, chẳng khác nào một nhà giam khổng lồ khiến cho người ta hít thở không thông. Thật vất vả lớn lên, có thể rời đi nơi địa thành trầm trầm tử khí kia, có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-giao-sinh/2168604/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.