Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng trở nên căng thẳng!
- Nhị ca, anh cứ lại đây trước rồi nói sau. Số 177 đường Tê Hà... Đúng rồi, đừng lái xe, có biến cố!
Tiếng nói trong điện thoại nghe không rõ...
Dường như, ở đầu bên kia điện thoại, Đổng Vĩ cảm thấy có chút mất mát...
Lưu Vĩ Hồng cúp điện thoại. Sắc mặt hắn thoáng trầm tư một chút. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy hai vị Chủ tịch khu không biết đã đứng dậy đi tới một góc phòng từ khi nào. Dường như bọn họ đang chuyên tâm nghiên cứu máy DVD...
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu Ngụy, đồng chí Vĩnh Dân, hôm nay tạm thời nói tới đây thôi. Tôi còn có chút việc...
Ngụy Phượng Hữu vội vàng nói:
- Nghe Bí thư nói chuyện, còn hơn mười năm đọc sách. Bí thư, anh vội cứ đi trước. Ha ha. Tôi và lão Tưởng tiếp tục tiêu hóa.
Nói xong, hai người cùng nhau tiễn Lưu Vĩ Hồng tới cửa. Không cần đẩy cửa, mấy người Cao Thượng đứng ở ngoài cửa đã sớm kéo cửa phòng ra.
Làm thư ký giúp lãnh đạo mở cửa, thoạt nhìn tưởng như đơn giản, thật ra lại rất cần có học vấn. Mở sớm quá, sẽ thể hiện sự ân cần quá mức, không tránh khỏi khác người. Mở chậm, ngăn cản động tác hoặc bước chân của lãnh đạo, sẽ bị xem là mất tôn trọng. Cho nên mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đúng lúc phán đoán ý định đứng dậy hay tiến lên của lãnh đạo, sau đó đúng lúc mở cửa, pha trà, đưa văn kiện vân vân. Từng chi tiết nhỏ cũng ngàn vạn lần không thể coi thường. Trong suốt một thời gian dài, quan trường chìm ngập trong bầu không khí này, hình thành nét văn hóa độc đáo của nước Trung Hoa.
Xem ra, Cao Thượng cũng học được không tệ lắm.
Chờ sau khi chia tay với hai vị Chủ tịch khu, Lưu Vĩ Hồng thoáng trầm ngâm, dặn Cao Thượng lái xe về Khu ủy trước, thông báo Trần Lập Tùng, buổi chiều đến phòng làm việc của mình. Vẫn còn nhiều chi tiết phức tạp cần phải điều chỉnh tỉ mỉ, rõ ràng hơn. Hiện tại, rõ ràng có Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân ủng hộ, phương án tiếp theo là công tác chứng thực đã có thể triển khai toàn diện.
Đường Tê Hà, cũng là một phố cổ tại thành phố Kinh Hoa, có lịch sử rất thú vị. Nó cũng không xa phố ẩm thực mấy. Nhưng vị trí tương đối hẻo lánh, rất yên tĩnh. Hơn nữa, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, trên đường vắng vẻ thê lương, thật không hợp với không khí huyên náo của phố ẩm thực ở ngay gần đó.
Lưu Vĩ Hồng bước từng bước dài, vừa nghĩ về kế hoạch tiếp theo, vừa tiến về phía nhà số 177. Lý Cường như ẩn như hiện theo sát phía sau, chỉ cách mấy chục mét.
Kinh Hoa cuối tháng 10, trời thu tiêu điều, gió nổi lên, cuốn theo những chiếc lá rụng ở bên đường, phát ra những tiếng xào xạc, dường như đang đón ý nói hùa với không gian u ám xung quanh. Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy thật ảm đạm.
Long tinh hổ mạnh mẽ. Đương nhiên Lưu Nhị Ca sẽ không e ngại một chút trời thu mát mẻ. Nhưng không biết vì sao, nhìn sắc trời âm u, đối mặt với cánh cửa sắt màu đen với biển số nhà loang lổ có viết “số 177 đường Tê Hà” kia, trong lòng Lưu Vĩ Hồng mơ hồ cảm thấy một chút bất an.
Cũng may, từ trước tới nay, Lưu Nhị Ca đã trải qua liên tiếp bao nhiêu chuyện lớn, tố chất tâm lý quả thực là vô cùng vững vàng. Hắn hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng, nâng tay đẩy cửa.
Ai ngờ, cửa sắt đã mở ra từ phía bên trong. Người mở cửa đúng là Đổng Vĩ.
- Nhị ca, đến đây. Tình huống có biến!
Đổng Vĩ hạ giọng nói. Chỉ thấy tóc anh ta rối tung, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tiều tụy. Chắc đã vài đêm không ngủ.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Đổng Vĩ từ trên xuống dưới một lát, vỗ vỗ vào bờ vai của anh ta:
- Đổng Vĩ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Nhị ca sẽ cùng cậu nghĩ biện pháp.
Đổng Vĩ giơ tay lên nặng nề lau mặt, gật đầu, tinh thần có vẻ tỉnh táo hơn. Anh ta dẫn Lưu Vĩ Hồng vào phía trong cánh cửa sắt sơn màu đen.
Lý Cường rất tự giác. Anh ta canh giữ ở góc cửa, không cùng vào với họ.
Nói đùa chứ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sống trong quân đội, anh ta đã có một trực giác vô cùng nhạy bén. Lý Cường liếc mắt một cái, có thể nhìn ra ngôi nhà nhìn có vẻ bình thường, nhưng sáng tối đều được canh phòng nghiêm ngặt. Hơn nữa, Đổng Vĩ cố ý chỉ thị không cần lái xe đến. Nếu anh ta đoán không sai, đây hẳn là một địa điểm làm việc rất bí mật của An ninh quốc gia tại địa khu Kinh Hoa.
Tiểu viện cũng không lớn, nhưng yên lặng một cách khác thường. Dọc đường đi, chỉ thi thoảng mới thấy mấy người nhân viên công tác, thần sắc cũng đều mệt mỏi, gật đầu ra hiệu với Đổng Vĩ.
Đi một đoạn, Đổng Vĩ tiến vào một phòng làm việc rộng rãi ở tầng 1. Trong phòng bố trí gọn gàng, thoáng đãng, ánh sáng không tồi. Mặc dù bầu trời âm u, nhưng bên trong vẫn sáng ngời.
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại không lòng dạ nào đi đánh giá cách bày biện trong phòng. Hắn giơ tay ngăn Đổng Vĩ lại khi anh ta định đi pha trà. Hắn kéo anh ta ấn xuống an vị trên ghế sô pha, rồi tự mình pha tra đưa cho Đổng Vĩ.
Sau khi thấy mặt Đổng Vĩ, tâm trạng Lưu Nhị Ca đã bất an và lo lo, lại càng trở nên lo lắng bất an hơn nữa. Nhưng hắn biết rõ, nhất định Đổng Vĩ đã gặp phải vấn đề khó giải quyết. Dưới tình huống như vậy, mình lại càng cần duy trì sự bình tĩnh và trầm ổn.
Nhận chén trà nóng do Lưu Vĩ Hồng đưa tới, nhìn vẻ mặt trầm ổn của Lưu Nhị Ca, Đổng Vĩ cảm thấy an tâm hơn một chút.
- Nhị ca, ba ngày trước, chúng tôi chặn được thông tin. Vị tướng quân tâm phúc kia, tổ chức chúng tôi gọi anh ta là Thiếu tá Trần đã kết nối nhân viên tình báo ở Kinh Hoa với bên Đài Loan. Toàn bộ quá trình này đã chúng tôi đã âm thầm theo dõi, ghi chép lại tình hình khi mấy người bọn họ thảo luận với nhau.
Nói xong, Đổng Vĩ đứng dậy lấy từ trong tủ bảo hiểm ở bàn làm việc ra mấy tấm ảnh, đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ một chút. Mấy tấm ảnh này đều được chụp trong một quán cà phê. Mặc dù không gian sáng sủa, nhưng góc nhìn có hạn, công nhận độ nét không cao lắm. Hắn chỉ thoáng nhận ra trong mấy người đó có một gương mặt quen thuộc.
Lưu Vĩ Hồng lấy ngón tay chỉ vào người đàn ông ngồi phía bên trái, đang định mở miệng, Đổng Vĩ đã gật đầu nói:
- Trên ảnh chụp có tổng cộng bốn người. Không tồi, trí nhớ Nhị ca thật sự rất tốt. Người đàn ông phía bên phải, chính là nhân viên tình báo Đài Loan – Lâm Bính Côn. Lần trước, anh ta đã xuất hiện ở siêu thị điện máy Đường Nhân. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta mới xuất hiện lần đầu tiên. Đối với bên ngoài, thân phận của cô ta là thư ký của Lâm Bính Côn. Nhưng chúng ta có lý do để tin rằng, đây cũng là nhân viên tình báo.
Cách nói của Đổng Vĩ rất sắc bén, ý nghĩ rõ ràng, nói xong, tinh thần cũng chậm rãi được khôi phục lại.
- Và người đàn ông cao lớn ngồi đối diện với bọn họ, chính là Thượng tá Trần. Mà người phụ nữ cao gầy ngồi bên cạnh anh ta, cũng là lần đầu tiên xuất hiện. Tuy cô ta dùng khăn và kính râm che mặt, nhưng sau khi chúng ta dùng kỹ thuật số hóa nhiều lần cùng với giám định, kiểm chứng, cơ bản đã xác định được thân phận của cô ta...
- Cô ta chính là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân khu Lý Ngư, thành phố Kinh Hoa—— Liễu Y Vân. Cũng chính là thư ký của Chủ tich khu Lý Ngư, Lương Diễm Anh...
- Hả?
Lưu Vĩ Hồng nhíu chặt lông mày, cầm lấy mấy tấm ảnh, lại đưa sát vào, nhìn lại thật kỹ.
- Việc này không phải là chuyện nhỏ. Các cậu chắc chắn chứ?
- Ôi, đương nhiên là chắc chắn rồi.
Đổng Vĩ ngồi nhích lại gần, lấy một điếu thuốc, cũng không để ý tới Lưu Vĩ Hồng, tự mình châm thuốc, hút một hơi thật sâu. Sau đó anh ta nheo mắt lại, khẽ thở dài:
- Ở Kinh Hoa, người đẹp rất có khí chất như cô ta cũng không nhiều lắm. Thật ra cũng dễ phân biệt...
Lưu Vĩ Hồng cũng không có ấn tượng sâu đậm lắm với Liễu Y Vân. Hơn nữa, hắn cũng gặp Lương Diễm Anh không được mấy lần. Bởi vậy, ấn tượng của hắn đối với Liễu Y Vân cũng chỉ thoáng thấy kinh diễm mà thôi.
Nhưng công nhận nếu là người bình thường, nhìn tấm ảnh mờ nhạt như vậy, nếu không biết là ai, thì vĩnh viễn cũng không nhận ra được; Nhưng ngược lại, nếu trong lòng đã xác định người đó là ai, vậy càng nhìn càng thấy giống... Nhất là sau khi Lưu Nhị Ca sống lại, trí nhớ quả thật kinh người. Lúc này càng xem càng cảm thấy rất giống...
- Không đúng, Đổng Vĩ. Sao tôi cảm thấy, càng nhìn Liễu Y Vân này lại càng giống một người khác mà tôi quen vậy?
Lưu Vĩ Hồng thì thào nói.
Đổng Vĩ ngồi dậy, mỉm cười khen:
- Quả nhiên Nhị ca nghe kỹ nhớ lâu. Về điểm này, tôi cũng khó mà theo kịp Nhị ca.
Mắt Đổng Vĩ sáng rực lên.
- Liễu Y Vân vốn không phải họ Liễu. Khi 12 tuổi, vì một vài nguyên nhân cô ta rời khỏi cha mẹ mình tới Đài Loan, cũng theo đó mà sửa lại họ tên. Khi 25 tuổi, cô ta quay lại đại lục, làm giáo viên trong một trường Trung học ở thành phố Minh Châu. Nửa năm trước, không biết làm thế nào, cô ta lại được Chủ tịch khu Lý Ngư thành phố Kinh Hoa Lương Diễm Anh nhìn trúng, được điều đến công tác tại Văn phòng Ủy ban nhân dân khu Lý Ngư, thành phố Minh Châu, làm thư ký của Lương Diễm Anh. Hai tháng trước, cô ta thăng chức, đảm nhiệm Phó chánh văn phòng...
Đổng Vĩ nâng chén trà lên, uống một hớp, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Nhị Ca đợi một hồi lâu, không thấy đoạn kết, nhíu mày nói:
- Đừng nói nửa chừng thế. Cậu chưa nói về vài điều quan trọng nhất. Cô ta vốn tên là gì? Còn nữa, vì sao lại giống một người tôi quen?
- Ha ha, mắt Nhị ca sáng như đuốc. Nói câu nào cũng đúng trọng tâm à!
- Ít nói nhảm thôi, nhanh lên.
Lưu Vĩ Hồng cầm bao thuốc lá trong tay Đổng Vĩ, rút lấy một điếu, ngón tay gõ xuống bàn trà đầy thúc giục.
- Được được được, tôi còn có thể không nói được sao? Tôi chỉ sợ Nhị ca nhất thời không chấp nhận được...
- Cha Liễu Y Vân họ Đổng. Tên thật của cô ta là Đổng Thư Ngôn... Đừng trừng mắt như vậy. Đúng vậy, cô ta là chị em ruột với Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu Ninh Dương các anh, Đổng Thư Ngữ...
Quả nhiên là thế... Khó trách lại có cảm giác giống như đã từng quen.
- Vậy, hai cô ấy có biết rõ về mối quan hệ này không?
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng hỏi.
- Cái này, do thời gian có hạn, chúng tôi không nắm rõ được nhiều tình huống như vậy. Nhưng theo tôi suy đoán, chắc Đổng Thư Ngữ không biết. Nhưng Đổng Thư Ngôn, cũng chính là Liễu Y Vân, có biết. Nhưng cô ta vẫn không làm sáng tỏ mối quan hệ này! Không biết vì sao.
- Ừ, trong đó, hẳn phải có một câu chuyện lớn...
Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thật dài, trầm ngâm một hồi, đột nhiên mạnh quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi, cậu còn chưa nói. Tóm lại, cha của các cô ấy là ai? Sao tôi luôn cảm thấy cậu đang lảng tránh vấn đề này vậy?
Đổng Vĩ không nói gì, hung hăng hút hai hơi thuốc lá, mờ mịt nói:
- Đây là vấn đề mà chúng tôi đang khá hoang mang... Mấy ngày hôm nay chúng tôi đã điều ra, nhưng vẫn điều tra không ra...
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, nhìn ra phía bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Còn có điều mà An ninh quốc gia tra các cậu điều tra không ra sao? Người ta thường hay nói giỡn, An ninh quốc gia muốn điều tra một người, ngay cả việc anh ta kéo váy bạn nữ ở nhà trẻ cũng có thể điều tra ra. Sao cha của một nhân viên công tác tại cơ quan nhà nước mà các cậu lại điều tra không ra được chứ?
Đổng Vĩ mệt mỏi cúi đầu đầu:
- Dạ, thật sự điều tra không ra. Căn cứ vào kinh nghiệm của chúng tôi trước kia, gặp phải tình huống này, bình thường chỉ có một cách giải thích...
- Cách giải thích nào?
Lưu Vĩ Hồng xoay người cúi đầu nhìn chằm chằm vào Đổng Vĩ.
Đổng Vĩ không nói gì, chỉ trần nhà.
Trong nháy mắt, đồng tử của Lưu Vĩ Hồng co lại rất nhanh...
Đổng Vĩ lại dùng tay bóp trán, khẽ thở dài:
- Nhị ca, điều này cũng chưa đến mức khiến tôi khó xử. Tôi khó xử chính là điều này.
Nói xong, Đổng Vĩ lại lấy từ trong tủ bảo hiểm lý ra hai tấm ảnh đưa tới tay Lưu Vĩ Hồng.
- Hiện tại, Liễu Y Vân cũng không sống một mình. Một tháng qua, hình như cô ta có đi lại thân mật với một người đàn ông tuổi còn trẻ!
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy tấm ảnh, nhìn thoáng qua. Thời gian qua, Lưu Nhị Ca luôn điềm tĩnh, lúc này bàn tay to lớn mạnh mẽ, bất chợt không hiểu sao buông lỏng, tấn ảnh từ trong tay chậm rãi rơi ra, bay xuống đất...
Đổng Vĩ nhìn tấm ảnh trên mặt đất, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, không nói gì. Anh ta cũng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, buồn bã cúi đầu hút thuốc.
Hình như bầu trời u ám này lại càng thêm ảm đảm ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]