Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1314: Cơ mưu của Lưu Vĩ Hông như thế nào?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





- Lưu Vĩ Hồng có tìm cậu không?

Hách Chi húc đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, vẻ mặt khôi phục bình thường, chỉ còn chút khó coi, nhìn Ngụy Phượng Hữu hỏi.

Cơn giận lôi đình hẳn là có, không có vị quan lớn, từ trước đến giờ không tức giận. Nhưng lửa giận không thể đốt cháy mãi, chỉ có bình tĩnh, mới có thể giải quyết vấn đề.

- Tạm thời vẫn chưa

Hách Chi Húc gật đầu, người hơi dựa ra sau, hai tay ôm ngực, tay phải vươn ra ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào cánh tay trái, rơi vào trạng thái trầm tư. Ngụy Phượng Hữu lấy lại tư thế nghiêm như trước, kính cẩn đứng thẳng, không dám quấy rầy.

- Lưu Vĩ Hồng người này, cậu thấy thế nào?

Hách Chi Húc lại ngồi thẳng thân, nhìn về phía Ngụy Phượng Hữu, trầm giọng hỏi.

- Quyết đoán, ương ngạnh, có dứt khoát, cũng có quan hệ!

Ngụy Phượng Hữu trả lời không chút do dự, trả lời vấn đề này, có thể thấy y thường ngày, tốn không ít công phu đối với Lưu Vi Hồng, cơ bản đều nói ra ý chính.

Hách Chi Húc chỉ hơi gật đầu, căn cứ biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng mấy tháng này ở khu Ninh Dương và Nhật Bản, ông ta tương đối nhận thức giống như phân tích của Ngụy Phượng Hữu. Tuy Hách Chi Húc bây giờ đã không phải là Bí thư Thành ủy Kinh Hoa rồi, nhưng quan tâm chú ý của ông ta đối với Kinh Hoa, một khắc cũng không thả lỏng, dẫu rằng ông ta làm nhân vật số một được hơn bốn năm ở Kinh Hoa, Kinh Hoa có một số lớn cán bộ thân tín của ông ta. Ông ta không thể bỏ mặc những người này được. Bằng không, sau khi nghỉ hưu, chỉ sợ trước cổng sẽ vằng vẻ ngựa gỗ quay tay, không có ai để ý ông ta nữa.

- Cậu cảm thấy cơ mưu của hắn ta thế nào?

Ngụy Phượng Hữu có vẻ chần chừ, qua một lúc mới nói

- Lãnh đạo, thời gian không nhiều, tạm thời vẫn chưa nhìn ra… có điều từ tình hình ở đơn vị mà hắn công tác trước kia mà phân tích, tâm cơ của hắn cũng không đơn giản lắm.

- Ừ, cậu nói xem sao.

Hách Chi Húc trong lúc vô ý, lại mang theo giọng điệu bồi dưỡng Ngụy Phượng Hữu trước kia, trong mắt tự nhiên hiện ra vẻ mặt cổ vũ. Bởi vậy có thể biết, trong lòng Hách Chi Húc, lần này Ngụy Phượng Hữu cũng sẽ không có việc gì lớn lắm. Nói ra cũng đúng, chẳng qua là một chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục xảy ra vấn đề sao? Sao có thể liên lụy đến Ngụy Phượng Hữu?

Lai lịch Lưu Vĩ Hồng thêm lớn, trước mắt hắn vẫn ở tỉnh Giang Nam, làm quan ở thành phố Kinh Hoa, không thể coi Hách Chi Húc như không có gì, hơn nữa, Ngụy Phượng Hữu là cán bố cấp Cục, làm ra bất cứ xử lý tổ chức gì đối với Ngụy Phượng Hữu, đều không phải khu Ninh Dương và Lưu Vĩ Hồng làm chủ được, nhất định phải thông qua thành phố, lại còn phải thông báo cho lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh mới được.

- Vâng, lãnh đạo, Lưu Vĩ Hồng trước kia khi ở thành phố Cửu An - Sở Nam làm Bí thư đảng ủy, thời gian mấy tháng, cơ bản đem tất cả đám lưu manh bọn sống tạm bợ ở thành phố thanh lý sạch sẽ, Chủ tịch thành phố Cửu An, Phó Chủ tịch thành phố thường trực, Bí thư đảng ủy trước kia đều bị bắt lại. Những cái này, nói ra hắn cũng có quyết đoán, thủ đoạn cũng không đơn giản, nhưng ý vị sâu xa, chính là sự sắp xếp của Bí thư Thành ủy trước kia của Cửu An, hình như gọi là Vương Thì Hằng thì phải, bây giờ là Phó cục trưởng Cục hai Ban tổ chức cán bộ Trung ương.

Nói đến chỗ này, Ngụy Phượng Hữu dừng lại, nhìn về phía Hách Chi Húc.

Hai hàng lông mày Hách Chi Húc nhíu lại, chậm rãi nói

- Ừ.

Ngụy Phượng Hữu nói đến điểm quan trọng, Vương Thì Hằng sắp xếp như thế, tuy không thể nói là đạt được sự đề bạt, nhưng tuyệt đối cũng không nói tới bị giáng chức. Sau khi loạn cục ở Cửu An như thế, thân là Bí thư Thành ủy, Vương Thời Hằng không những chưa từng bị trừng phạt, còn được điều tới bộ tổ chức Trung ương, từ nay về sau trời cao biển rộng. Không thể không nói, đây là thủ đoạn “lung lạc lòng người” của nhà họ Lưu.

Bởi vậy mới thấy, thủ đoạn chính trị Lưu Vĩ Hồng dứt khoát, kỳ thật cũng chơi vô cùng tinh khiết, cùng lúc tìm chút lợi ích chính trị cho bản thân, không quên tăng cường đội ngũ nhà họ Lưu.

Cái này tốt!

Hách Chi Húc thích giao tiếp với người thông minh.

Lưu Vĩ Hồng nấu thật là không có đầu óc, chỉ biết “đánh đánh giết giết”, ngược lại khiến Hách Chi Húc đau đầu. Nghĩ mà xem một người không có đâu óc, lại có tấm biển nhà họ Lưu bao che, cũng không thể trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, liền từ sinh sinh tốt nghiệp một trường đại học bình thưởng trở thành cán bộ cao cấp cấp giám đốc Sở. Con cháu quý tộc của Bắc Kinh nhiều như thế, theo chính trị cũng không phải là số ít. Một Lưu Vĩ Hồng cô thế trổ hết tài năng, trở thành ngôi sao chính trị mới sáng chói lóa mắt, chắc chắn bên trong có nguyên nhân, cùng với “lợi hại” của bản thân Lưu Vĩ Hồng không thể chia ra.

- Khi hắn ở Cục Giám Sát. Nghe nói trực tiếp bắt cả con trai Toàn Á Hoa là Toàn Thanh Hoa tức Chủ tịch của tổng công ty sắt thép Phương Bắc, hình như nghe nói cả con trai Cổ Hiểu Lượng của Cổ Ích Hoa cũng gặp chuyện không máy, cũng có quan hệ nhất định với hắn. Nếu thật như thế, tâm cơ người này, thật sự không phải nhỏ.

Ngụy Phượng Hữu tiếp tục nói.

- Cũng không nên đề cao hắn quá, những chuyện này, chưa chắc là bản thân hắn có thể quyết định.

Hách Chi Húc lạnh lùng cười, nói, vẻ mặt lộ ra không cho rằng đúng

Ông ta quyết không tin, trong chuyện lớn này, Lưu Vĩ Hồng có thể tự mình quyết định, đó chỉ là sự sắp xếp xuất phát từ những người tiền bối trong nhà họ Lưu mà thôi. Để Lưu Vĩ Hồng đi đấu tránh anh dũng, cuối cùng đạt thành mục đích chính trị của nhà họ Lưu, Lưu Vĩ Hồng cũng tiện thể kiếm chác một phần công lao

- Vâng, lãnh đạo, tôi cũng nghĩ thế, dù gì hắn còn quá trẻ tuổi.

Ngụy Phượng Hữu lập tức phụ họa theo.

- Cậu ấêu cầu đối với cán bộ dưới quyền quá lỏng, tôi dậy cậu bao lần rồi, chỉ có khoảng cách, không được gần quá, rất nhiều người đều như thế, gần thì vô lễ, xa thì tạo oán, cậu từ giờ về sau không chú ý vấn đề này, còn có lúc phải chịu thiệt đó.

Hách Chi Húc lại trừng mắt nhìn Ngụy Phượng Hữu một cái, giáo huấn nói.

- Vâng vâng, lãnh đạo, tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ.

Ngụy Phượng Hữu liên mồm nói, trong lòng rốt cục cũng thở ra nhẹ nhàng. Nghe Hách Chi Húc nói lời này, không những sẽ bảo vệ y, mà Hách Chi Húc cảm thấy, cơ bản có thể giữ được, không có vấn đề lớn gì. Bằng không, làm gì có sau này chứ?

Hách Chi Húc đang muốn tiếp tục răn dậy, điện thoại của Ngụy Phương Hữu đột nhiên vang lên, Ngụy Phượng Hữu vội vàng lôi điện thoại ra, chuẩn bị tắt thì Hách Chi Húc nói

- Cậu nhận điện thoại đi, có thể là điện thoại của Lưu Vĩ Hồng đó.

- Vâng, lãnh đạo…

Ngụy Phượng Hữu tự nhiên không dám vi phạm chỉ thị của Hách Chi Húc, liền vội nhấc máy nghe

- Xin chào, tôi là... Bí thư Lưu? Chào anh chào anh…

Ngụy Phượng Hữu một bên nghe điện thoại một bên hướng ánh mắt kính nể về phía Hách Chi Húc.

Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, quả nhiên liệu sự như thần.

Đối với ánh mắt kính phục của Ngụy Phượng Hữu, Hách Chi Húc nhẹ nhàng hưởng thụ, trên mặt lộ vẻ khoe khoang.

Một người biết nịnh bợ, rất nhiều lúc không cần phải nói.

- Chủ tịch Khu, ngài bây giờ có thời gian không? Nếu có thời gian, mời đến chỗ tôi ngồi một chút, tôi có chút việc, muốn thương lượng với ngài.

Lưu Vĩ Hồng ở đầu bên kia điện thoại, nói rất bình tĩnh, ngữ khí giống như xưa, bên trong bình tĩnh có lộ ra chút thân cận, thân phận nhân vật số một, đắn đo vô cùng thích hợp. Hơn nữa hắn không hỏi hiện giờ Ngụy Phượng Hữu ở đâu.

Có những chuyện hiểu trong lòng là được, không cần phải nói ra, để tránh khó xử

Ngụy Phượng Hữu liền vội hỏi

- Được được, Bí thư, hiện giờ tôi đang ở thành phố, chút nữa sẽ quay về khu.

- Vậy thì tốt, tôi ở văn phòng đợi Chủ tịch Khu đại giá.

- Ha ha, Bí thư khách khí rồi, không dám nhận không dám nhận, tôi mau chóng quay về.

Ngụy Phượng Hữu khách khí vài câu, đợi Lưu Vĩ Hồng dập điện thoại rồi, y liền vội vàng buông điện thoại, nhìn về phí Hách Chi Húc.

Hách Chi Húc phất phất tay, nói

- Cậu về đi, tùy thời cơ mà hành sự, có tình hình gì, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi.

- Vâng, lãnh đạo.

Ngụy Phượng Hữu nói, vẻ mặt biểu lộ thần sắc cảm động, cung kính cúi chào Hách Chi Húc.

- Đi đi, quan trọng là công việc phải làm tốt, kiến thiết kinh tế Ninh Dương, nhất định phải mạnh mẽ nắm bắt. Đây mới là trọng điểm thật sự, hiểu chưa?

- Vâng, tôi hiểu, cảm ơn Lãnh đạo giáo huấn.

Đợi Ngụy Phượng Hữu rốt cục đi ra khỏi văn phòng, Dương Danh vội vàng hỏi

- Anh Ngụy, thế nào rồi?

Ngụy Phượng Hữu cười

- Cậu đi theo lãnh đạo nhiều nằm rồi, tính cách ông ta cậu còn không biết sao?

Dương Danh liền thời phào nhẹ nhõm, vẻ mặt biểu lộ mỉm cười, nói

- Đúng vậy, Bí thư Hách quan tâm tới công việc của nhân viên chúng ta, thật sự là tốt quá.

Câu này cũng là có cảm mà phát, Hách Chi Húc đối với thân tín của bản thân, là thật lòng vô cùng quan tâm.

Tâm tình Ngụy Phượng Hữu rất tốt, mỉm cưới từ biệt Dương Danh, rảo bước nhẹ nhàng rời khỏi khu văn phòng số một Tỉnh ủy, ngửa đầu thấy mặt trời đỏ rực rỡ, hít thật sâu một hơi, lập tức bước xuống bậc thang đá cẩm thạch, ngồi lên xe Audi, rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy.

Thư ký và lái xe của Ngụy Phượng Hữu vẫn luôn bất an, thấy tình hình vậy, trong lòng một khối đá tảng lớn, rốt cuộc cũng rơi xuống đất, trong xe Audi, tràn đầy một không khí “vui mừng” không nhìn thấy được

Trong lòng Ngụy Phượng Hữu tốt đẹp, vẫn luôn duy trì, trước khi đến văn phòng của Lưu Vĩ Hồng.

Cao Thượng liền vội mở cửa văn phòng cho Ngụy Phượng Hữu.

Lưu Vĩ Hồng đã đến rồi, hắn đang đợi Ngụy Phượng Hữu, Ngụy Phượng Hữu vừa đến. Cao Thượng tự nhiên không cần phải thông báo lại, trực tiếp dẫn Ngụy Phượng Hữu tiến vào trong.

Lưu Vĩ Hồng không ngồi sau bàn làm việc mà là ngồi ở ghế sô pha đãi khách, trên bàn trà trải một tấm bản đồ lớn.

- Bí thư.

Ngụy Phượng Hữu liền vội chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.

- Ha ha, Chủ tịch Khu đến rồi à? Mời qua bên này.

Lưu Vĩ Hồng ngồi trên ghế sô pha, cũng không đứng dậy, cười nói với Ngụy Phượng Hữu.

Hai người lần lượt là nhân vật số một ở Đảng chính của khu, ngày thường thường xuyên giao tiếp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, trong công việc ngày thường, chút lễ nghi phiền phức, miễn được thì miễn, bằng không mệt lắm.

Ngụy Phượng Hữu liền vội đi lên trước, đi vào ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ánh mặt tự nhiên mà nhìn xuống phía bản đồ. Phía bên trên chính giữa bản đố, có ghi “bản đổ quy hoạch đường giao thông khu Ninh Dương”

Hai mắt Ngụy Phượng Hữu hơi nhíu lại

Sao? Bí thư Lưu đúng là mời mình đến để nói chuyện công việc? Không phải là ngửa bài với chính mình?

Có điều đã đến rồi, Ngụy Phượng Hữu tự cũng sẽ không thất lễ.

- Nào, Chủ tịch Khu.

Lưu Vĩ Hồng cầm điếu thuốc lá, đưa cho Ngụy Phượng Hữu một điếu, bản thân cũng ngậm một điếu, Ngụy Phượng Hữu vội châm lửa cho Lưu Vĩ Hồng, chuyện giống như vậy, thường xuyên phát sinh trong văn phòng, nhìn qua mối quan hệ Đảng chính Ninh Dương đích thật không tồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.