Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1275: Mượn rượu nổi điên

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





- Chủ nhiệm Phù, Tổng giám đốc Đàm, mời!

Đường Thu Diệp giơ bàn tay trắng ngần ra, đích thân dẫn khách vào trong.

- Được, được, Chủ tịch Đường, mời!

Phù Đông Nguyên nói một hơi, cố gắng làm ra phong độ thân sĩ rất có giáo dưỡng.

Ngay lập tức Phù Đông Nguyên và Đường Thu Diệp đi trước, Tổng giám đốc Lý và trợ lý của Đường Thu Diệp vây quanh ở bên, đi vào đại sảnh khách sạn Kinh Hoa.

Là một trong những khách sạn lớn cao cấp nhất hiện nay của thành phố Kinh Hoa, trang trí của khách sạn Kinh Hoa vô cùng xa hoa lộng lẫy. Trên sàn đại sảnh có trang trí hoa văn tuyệt đẹp, sáng bóng có thể soi gương được. Đi trong một đại sảnh như vậy, trong lòng tự phát ra một cảm giác siêu việt.

Tiệc rượu là do Tổng giám đốc Lý chuẩn bị. Ông ta không phải là người gốc Kinh Hoa, mà là do Tổng bộ tập đoàn Đường Nhân phái đến chủ trì công tác khách sạn Kinh Hoa. Trước mắt Tổng bộ tập đoàn Đường Nhân đã dời ra khỏi thành phố Hạo Dương, chuyển đến thành phố Đại Ninh ở tỉnh lị. Bên Hạo Dương giữ lại một bộ phận. Tuy nhiên các cựu công nhân của công ty, đã quen gọi bộ phận Hạo Dương là tổng bộ. Tổng bộ bên Đại Ninh, gọi là tổng bộ Đại Ninh. Điều này giống như một số quốc gia nào đó, có thủ đô và thủ đô hành chính.

Có thể được tổng công ty cắt cử đến Kinh Hoa chủ trì một khách sạn hàng đầu, bản thân Tổng giám đốc Lý cũng là người khôn khéo giỏi giang.

Tiệc rượu được tổ chức trên lầu ba của khách sạn Kinh Hoa, trong căn phòng lớn sang trọng số 668.

Căn phòng này có hình thức phòng xép, nhà vệ sinh bên trong, ti vi đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có cả những thứ như VCD hiệu Thiên Yến phiên bản mới nhất, đang lưu hành nhất hiện nay, trở thành một loại hình tượng biểu thị cho thân phận và địa vị của người dân thành phố bình thường. Một VCD đến mấy nghìn tệ, tương đương với tổng tiền lương một năm của một cán bộ quốc gia bình thường, không có thực lực kinh tế thực sự không xài nổi.

Bàn ăn trong phòng riêng cũng là loại bàn lớn sang trọng, có thể ngồi được 12 người, trên mặt bàn rất lớn, có thể bày mười mấy món thức ăn đa kiểu dáng, rất thể hiện được vẻ phú quý. Một chiếc xe đẩy nhỏ được để ngăn nắp bên cạnh bàn ăn, cũng bày rất nhiều loại rượu cao cấp, rực rỡ muôn màu.

Phù Đông Nguyên bèn cười, nói:

- Chủ tịch Đường khách khí quá rồi, tất cả mọi người đều là bạn bè, tùy ý ăn bát cơm rau dưa là được rồi, không cần tiêu tốn như vậy.

Tuy nói Phù Đông Nguyên là Chủ nhiệm Ban quản lý cấp Phó Cục, thực quyền trong tay. Lúc thường ăn cơm khách đã trở thành một trạng thái bình thường, số lần ăn cơm ở nhà hàng, thậm chí còn nhiều hơn cả số lần ăn cơm ở nhà. Nhưng tiệc rượu xa xỉ như vậy cũng gặp không nhiều. Phỏng chừng bàn tiệc rượu này, không tính rượu, chí ít cũng phải trên dưới hai nghìn tệ.

Điều này vào năm 95, là một con số vô cùng khả quan, trên cơ bản là có thể ăn được lượng lớn sơn hào hải vị mới nhất hiện thời.

Đối với điều này, Phù Đông Nguyên vô cùng hài lòng, thể diện đầy đủ.

Đường Thu Diệp không hổ là bà chủ của công ty lớn, hành sự quả nhiên hào phóng. Không giống những đồng chí nữ bình thường, luôn tính toán chi li, không nỡ tiêu tiền.

Nghĩ đến điều này, Phù Đông Nguyên lại không kìm nổi mà liếc mắt nhìn Đường Thu Diệp ở bên cạnh, trong lòng một lần nữa “tim đập loạn xạ”. Người phụ nữ này hiểu chuyện như thế, chỉ cần bản thân bỏ ra chút công phu, hẳn là không khó đắc thủ?

Trong lòng Phù Đông Nguyên nghĩ gì, Đường Thu Diệp biết rõ, nhưng lại không để ý đến. Quan viên chính quyền trước đây cùng cô ăn cơm, không chỉ một người, hai người, không ít người giống như Phù Đông Nguyên, có những ý tưởng không đâu. Chỉ là Đường Thu Diệp không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, đa số quan viên cũng có thể tự trọng thân phận, không để lộ ra “kiểu ăn uống” quá không đẹp mắt. Một bữa tiệc rượu trôi qua, giao tế giữa Đương Thu Diệp và bọn họ, trên cơ bản xem như đã kết thúc, bình thường sẽ không tiếp tục mở yến tiệc lần hai. Muốn lại được gặp Đường Thu Diệp, điều đó thật không dễ dàng.

Tiếp theo sau, chính là sự tình của nhóm Tổng giám đốc Lý.

Bằng không, dùng tiền lương cao như thế đãi ngộ bọn họ để làm gì?

Đường Thu Diệp mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Phù là khách quý mà, mọi người lại là lần đầu gặp nhau, đương nhiên không thể sơ suất được.

Về phần Đàm Trung Hòa, Chủ tịch Đường một chút cũng không quan tâm đến. Bất luận suy xét từ phương diện nào, theo Đường Thu Diệp, Đàm Trung Hòa đều không được tính là nhân vật thuộc tầm cỡ nào, một tiểu thương nhân kiếm được chút tiền mà thôi, không đáng được coi trọng.

- Ha ha, Chủ tịch Đường thật đúng là nữ trung hào kiệt, không hổ là nữ cường nhân, lời này nói rất chuẩn. Chủ tịch Đường, mời!

Phù Đông Nguyên cười ha hả, tự mình kéo ghế cho Đường Thu Diệp, đơn giản là thể hiện đầy đủ phong độ thân sĩ. Phù Đông Nguyên tướng mạo cũng xem như chu chính, da thịt mịn màng, khác hẳn với kiểu thô kệch của Đàm Trung Hòa. Đồng thời thực quyền trong tay, thân phận hiển hách, mấy năm gần đây thực tại dụ dỗ qua không ít con gái nhà lành, xem như xuân phong đắc ý vô cùng. Như hôm nay tự nhiên lại nổi lên sự ân cần trước mặt Đường Thu Diệp, giả sử Đường Thu Diệp không phản cảm với gã, chẳng phải là nhanh sao?

- Cảm ơn!

Đường Thu Diệp thản nhiên ngồi xuống, dường như xem đó là một điều đương nhiên.

Trong mắt Đường Thu Diệp, cho dù Phù Đông Nguyên là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng chỉ là bình thường. Ngủ say bên cạnh gối của cô ta, cũng là một vị Bí thư Quận ủy thành phố Kinh Hoa, thân phận địa vị, một chút cũng không dưới Phù Trạch Hoa. Phù Đông Nguyên cùng lắm là cao hơn Đàm Trung Hòa một cấp, cũng chẳng cao quý đến đâu.

Khách khứa vừa ngồi xuống, lập tức liền có các phục vụ nữ trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, thân thể thướt tha tiến đến, sắp xếp bát đĩa cho khách, trải khăn ăn, phục vụ rất chu đáo.

Tiêu phí thấp nhất ở phòng riêng này là một nghìn hai trăm tám mươi tệ, phí phục vụ được thu từ 10% số tiền tiêu phí thực tế, thấp nhất không dưới 200 tệ. Thu phí đắt như thế, thì bản thân nó cũng mang lại sự hưởng thụ tương ứng.

- Chủ nhiệm Phù, thích uống loại rượu nào?

Đường Thu Diệp sau khi ngồi xuống, mỉm cười hỏi, nhất cử nhất động mang khí thế của một Chủ tịch.

Phù Đông Nguyên cười nói:

- Chủ tịch Đường thích loại rượu nào tôi sẽ uống loại đó, tất cả sẽ làm theo yêu cầu của Chủ tịch Đường, tôi chỉ làm theo lệnh.

Lời này ít nhiều có chút ý trêu đùa. Cần biết hai người này là lần đầu tiên gặp nhau, lại đều là nhân vật có địa vị thân phận nhất định, thì dựa theo lễ tiết xã giao, Phù Đông Nguyên có thể xem như thất lễ. Tuy nhiên phong độ thân sĩ của Phù Đông Nguyên vốn là tự tạo, dường như cũng có thể lý giải

Ông ta đâu phải là quý tộc thực sự gì chứ?

Đường Thu Diệp sắc mặt có chút đông cứng lại, nói:

- Chủ nhiệm Phù, tôi đâu đảm đương nổi chứ. Công ty thiết bị điện Đường Nhân của chúng tôi, là đến thành phố Quý đầu tư, hiển nhiên là hi vọng có được sự chiếu cố và giúp đỡ của các vị lãnh đạo và chính quyền Kinh Hoa. Hơn nữa tôi không thích uống rượu, phải xin Chủ nhiệm Phù lượng thứ rồi.

Đây là Chủ tịch Đường đang nhắc nhở Chủ nhiệm Phù một cách không rõ ràng, ông đừng nhầm đối tượng.

Tuy ông là Chủ nhiệm Ban quản lý khu thương nghiệp Vũ Đình, nhưng tôi là khách mà thành phố các ông mời đến. Mọi người tôn trọng lẫn nhau, giữ thể diện cho nhau, như vậy là đúng rồi. Về phần những thứ khác, xin khuyên Chủ nhiệm Phù ông đừng nên nghĩ lung tung là tốt nhất, chẳng khác nào uổng phí thương tâm.

Sắc mặt Phù Đông Nguyên cũng dần dần hiện lên chút không hài lòng.

Đường Thu Diệp đã hai lần đập lại sĩ diện của ông ta, cho dù cũng chẳng thể hiện được tài năng gì, người ngoài không nhìn ra, nhưng Phù Đông Nguyên trong lòng biết rõ.

Người phụ nữ này xem ra dáng người nóng bỏng, tính cách chỉ sợ càng cay nghiệt.

Tổng giám đốc Lý rất có ánh mắt, mắt thấy Phù Đông Nguyên dường như có chút không hài lòng, lập tức đi ra hoà giải, nói:

- Chủ nhiệm Phù, anh xem, hay là uống Mao Đài nhé?

Tổng giám đốc Lý đã từng mời tiệc Phù Đông Nguyên, lần đó uống chính là Mao Đài.

- Được, tùy các anh đi, tôi là khách theo ý chủ thôi.

Phù Đông Nguyên không mặn không nhạt nói, vẻ mặt trở nên kiêu ngạo vài phần.

Tổng giám đốc Lý liền liên tục gật đầu, chỉ bảo phục vụ viên lập tức mở rượu Mao Đài, lần lượt rót đầy rượu cho bốn người Phù Đông Nguyên, Đàm Trung Hòa. Đường Thu Diệp lại gọi nước hoa quả, thể hiện không uống rượu.

Phù Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Chủ tịch Đường, lần đầu gặp mặt, thật sự không uống rượu sao?

Cô mời khách thế này, thành ý như vậy chưa đủ đâu!

Đàm Trung Hoà lập tức phụ hoạ theo đuôi, nói:

- Đúng vậy, Chủ tịch Đường, mọi người quay đầu là thấy nhau, như vậy có chút không đủ thú vị lắm đâu? Có phải là Chủ tịch Đường cảm thấy, chúng tôi không đủ tư cách ấy? Ha ha…

Miệng cười, ý tứ gây chia rẽ, lại vô cùng rõ ràng.

Đàm Trung Hòa vốn không phải là người nhã nhặn gì.

Đường Thu Diệp lại là khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Rất xin lỗi, Chủ nhiệm Phù, tôi quả thực không thích uống rượu, cũng uống không nổi. Bình thường đều uống nước hoa quả, nam nữ khác biệt mà.

Câu nam nữ khác biệt vô cùng đơn giản, lại có thể chặn họng Phù Đông Nguyên.

Ép phụ nữ uống rượu, cũng không phải là phong độ thân sĩ.

Hơn nữa, cho dù ông ta thực sự muốn ép, chỉ sợ Đường Thu Diệp cũng chưa chắc chịu lép.

Người phụ nữ này có tiền, thái độ rất kiêu kỳ.

- Được được, nếu Chủ tịch Đường đã nói nam nữ khác biệt, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng, Chủ tịch Đường lấy trà làm rượu vậy.

Con ngươi của Phù Đông Nguyên đảo một vòng, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, rất có phong độ mà nói.

Tổng giám đốc Lý lại vội nói:

- Đúng vậy, Chủ nhiệm Phù, bằng hữu tương giao, quý ở tri tâm. Còn rượu này, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu… Nào, Chủ nhiệm Phù, Tống giám đốc Đàm, tôi thay mặt thành ý của Công ty Thiết bị điện Đường Nhân, kính hai vị một ly.

Mắt thấy Đường Thu Diệp không uống rượu, Tổng giám đốc Lý cũng không thể khiến tiệc rượu trở nên tẻ nhạt, lúc này nâng ly lên, che dấu đi sự xấu hổ.

Kế tiếp cũng là quy củ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, vừa nói vừa cười, xé chút chuyện tào lao. Không khí tiệc rượu dần nóng lên, chai Mao Đài dần thấy đáy. Phù Đông Nguyên có chút thú vị, hai con mắt đỏ ngầu, chỉ đảo quanh trên cơ thể Đường Thu Diệp, lắc lắc lư lư đứng dậy, nâng ly rượu, nói với Đường Thu Diệp:

- Chủ tịch Đường, cô phương xa tới làm khách, tôi mời cô một ly…

Nói xong, bước chân lảo đảo, đứng không vững, cả người đều ngã về phía Đường Thu Diệp, một tay trực tiếp chạm vào đôi gò bồng cao ngất của Đường Thu Diệp.

“Bốp” một tiếng, Đường Thu Diệp đánh vào tay của Phù Đông Nguyên, lập tức đứng dậy cực nhanh, né sang một bên, lạnh lùng nhìn Phù Đông Nguyên, ánh mắt lóe lên cái nhìn khinh thường. Những thứ háo sắc uống rượu vào là không biết trời cao đấy dày như Phù Đông Nguyên, Chủ tịch Đường gặp qua quá nhiều. Loại kỹ xảo rởm này, cũng dám múa trước mặt cô.

Cơ thể Phù Đông Nguyên lập tức nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã sấp xuống, rượu đổ đầy sàn. Vội vàng vịn lấy mặt bàn, trừng hai con ngươi, nhìn chằm chằm Đường Thu Diệp, sắc mặt lập tức trở nên âm u, nói:

- Chủ tịch Đường, ý của cô là gì vậy?

- Chủ nhiệm Phù uống say rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi sớm nhé. Tôi xin lỗi không tiếp được!

Đôi lông mày của Đường Thu Diệp khẽ động, thản nhiên nói. Lập tức xoay người, một chút cũng không do dự rời khỏi tiệc rượu. Trợ thủ của cô hiển nhiên cũng theo sát sau, trực tiếp bỏ lại Phù Đông Nguyên và Đàm Trung Hoa.

- Này này, cô có ý gì thế, đứng lại cho tôi…

Phù Đông Nguyên lúc này vẻ mặt quả thật không nhịn được, rướn thẳng cổ rồi ầm ĩ đứng lên, mặt trướng lên đỏ bừng.

Đường Thu Diệp cũng không để ý, cứ thế rời đi.

Người này mượn rượu nổi điên, Chủ tịch Đường hiển nhiên không tiếp tục ở lại giằng co với ông ta, khác nào mất đi thân phận.

- Vênh váo cái gì mà vênh váo hả!

Phù Đông Nguyên bỗng chốc phát tác, rất mạnh mà đấm lên bàn, trừng to hai con mắt đỏ ngầu, quát. Cốc chén bát đĩa trên bàn nhảy loạn trên bàn, lanh canh va vào nhau

- Rất xin lỗi, Chủ tịch Đàm, xin bớt giận, cái này…

Tổng giám đốc Lý cũng thấy vô cùng không ngờ, vội vàng ở một bên khuyên bảo, chỉ là chuyện đột phát, Tổng giám đốc Lý nhất thời cũng không tìm ra lý do để an ủi tâm hồn bị tổn thương của Chủ nhiệm Phù.

- Lão Lý, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, tối hôm nay, không phải là Phù Đông Nguyên tôi không nể mặt các ông, thực tại là các ông quá kiêu ngạo rồi, không hổ là người có tiền, thật đúng là vênh váo! Ha ha, ha ha…

Phù Đông Nguyên nhìn hành lang mà Đường Thu Diệp rời đi, sắc mặt biến ảo không chừng, liên tục cười lạnh.

Một đám phục vụ cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, có chút luống cuống chân tay, không biết nên xử trí thế nào. Tuy nhiên đây là tranh cãi của khách, không có liên quan gì đến khách sạn. Chỉ cần chú ý, đừng để họ làm hỏng đồ là được rồi.

- Đúng vậy, làm gì có chuyện như vậy chứ, thật quá không nể mặt mà. Tống giám đốc Lý, các ông có lẽ vẫn chưa biết rõ, ông cụ nhà Chủ nhiệm Phù, là Ủy viên Thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Bí thư Quận ủy quận Lý Ngư chúng ta.

Đàm Trung Hoà lập tức phụ hoạ theo đuôi, lửa cháy thêm dầu, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.

Quả nhiên là trời cũng giúp ta.

Đang lo không cơ hội xuống tay, cơ hội lại chạy đến tận cửa.

Phù Đông Nguyên kỳ thật căn bản là không có say, vừa rồi chẳng qua là giả say, muốn nhân cơ hội chiếm ưu thế mà thôi. Nhưng cũng có ba phần say, nghe Đàm Trung Hòa nhắc đến ông cụ Phù Trạch Hoa nhà ông ta, lửa giận lại càng bùng cháy.

Ở Kinh Hoa, thật không mấy người dám phất sĩ diện của cậu ấm Phù như vậy.

- Lão Đàm, đừng nói nữa. Mọi người không coi trọng chúng ta đâu! Đi!

Phù Đông Nguyên la lớn một tiếng, dậm mạnh chân, phẩy tay áo bỏ đi.

- Ha ha, Tổng giám đốc Lý, làm người đừng nên quá kiêu ngạo!

Đàm Trung Hòa nhẹ nhẹ vỗ vai Tống giám đốc Lý, ngoài cười nhưng trong không cười nói, lập tức theo sau Phù Đông Nguyên, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tống giám đốc Lý sắc mặt khẽ thay đổi, lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Thu Diệp, nói:

- Chủ tịch Đường, Phù… Phù Đông Nguyên này…

- Tôi biết rồi, đừng để ý đến ông ta, đừng lo.

Bên kia đầu dây, ngữ khí của Đường Thu Diệp vẫn bình tĩnh như trước, dường như trong lòng cô, Phù Đông Nguyên không là gì. Nói xong, liền cúp điện thoại.

Tống giám đốc Lý không khỏi nhìn điện thoại đang kêu tu tu, cười khổ một tiếng.

Đều là đám người ngang ngược!

Lên chiếc xe Toyota Crown của Đàm Trung Hòa, Phù Đông Nguyên dựa lưng vào ghế phụ, thở hổn hển, tức giận vô cùng.

Đàm Trung Hòa liền đưa cho ông ta một điếu thuốc, lại giúp ông ta châm lửa, cười nói:

- Chủ nhiệm Phù, đừng tức giận nữa. Người có tiền ấy mà, đều như vậy cả. Ha ha…

- Tôi ấy à! Cô ta có tiền thì sao chứ? Đây là Kinh Hoa! Công ty của cô ta đang ở trên địa bàn của tôi đấy.

Đàm Trung Hòa khẽ mỉm cười, nói:

- Ai nói không phải chứ? Nếu không, giáo huấn cô ta, để cô ta biết, quận Lý Ngư này, ai mới là đại ca!

- Điều đó là đương nhiên rồi!

Phù Đông Nguyên nhả mạnh một hơi khói thuốc, hừ lạnh một tiếng, nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.