Khoảng 4h, hai chiếc Iveco đuổi tới sân bay Minh Châu.
Sân bay Minh Châu khá cũ, lữ khách rất nhiều, phòng đợi ở sân bay rất nhốn nháo, rất khó để thỏa mãn nhu cầu vận chuyển hàng không của đại đô thị quốc tế hóa Minh Châu. Khu mới Giang Đông đang chuẩn bị xây dựng một sân bay lớn hơn để thỏa mãn nhu cầu vận chuyển hàng không càng ngày càng nhiều.
Chuyến bay quốc tế đến thành phố Đại Ốc 5h30’ khởi hành, còn 30’ làm các loại thủ tục đăng ký, thời gian khá dư dả. Trong phòng đợi lên máy bay, chỗ nào cũng là những lữ khách bao lớn bao nhỏ. Thực ra va li du lịch của rất nhiều lữ khách đều trống không, khó khăn lắm mới đi một chuyến ra nước ngoài, chuẩn bị tốt cho việc đi ra nước ngoài tiến hành mua đồ với số lượng lớn.
Tuy nhiên hành lý của thành viên đoàn đại biểu Ninh Dương đều khá đơn giản. Lưu Vĩ Hồng nói rõ ọi người, giá cả mọi thứ ở Nhật Bản cực kỳ đắt, đi đến đó nhiều nhất chỉ mua chút đồ lưu niệm, muốn mua hàng số lượng lớn, e rằng phải chú ý một chút đến túi tiền của mình.
Những năm 95 đó, lương phúc lợi của nhân viên công tác nhà nước không hề cao, tiền lương thưởng thu vào bình thường, tính bình quân một năm, mỗi tháng chỉ hai ba trăm tệ, tương đương 1 năm không đến 4.000 tệ, một chút tiền này, ở trong nước Nhật Bản, cơ bản không mua được cái gì. Đương nhiên, đi thăm nước ngoài, trong khu sẽ có trợ cấp nhất định, nhưng cũng không phải vô cùng dư dả.
Về phần Bí thư Lưu, thật ra là người giàu có, không sợ vật giá cao bên Nhật. Có điều Bí thư Lưu căn bản không hề có ham muốn dạo phố mua đồ lung tung, thuộc loại người “nhiều tiền không có chỗ tiêu”. May mà Bí thư Lưu cũng coi như không quá ngốc, nếu không liền thật đúng là điển hình “người vung tiền”.
Bí thư lên tiếng, tự nhiên ai nấy đều kính cẩn vâng lệnh.
Nếu thật đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, ở Nhật Bản tiêu tiền như nước, mua sắm lung tung, người này cũng thật là hào phóng.
Bộ sợ Bí thư Lưu người ta không tìm được đối tượng xuống tay hay sao vậy?
Làm xong thủ tục đăng ký, mọi người đều ngồi ở phòng chờ, hai ba người cùng nói chuyện, Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi cùng Ngụy Phượng Hữu như cũ, nghiên cứu thảo luận hình thức phát triển tiếp theo của khu Ninh Dương.
Từ tình hình hiểu biết trong hơn một tháng qua, Ngụy Phượng Hữu không phải là một vị quan không có tài, mà năng lực còn rất mạnh. Có thể làm cho huyện Ninh Dương lúc trước kinh doanh vững như thùng sắt, ít nhất cũng chứng minh được chỉ số thông minh của người này rất cao, rất có thủ đoạn. Nhưng những cán bộ bình thường không hề đánh giá cao Ngụy Phượng Hữu, có người nói y thích mò tiền, cũng có người nói y thích nữ sắc, càng nhiều người chỉ trích y quá tham quyền lực, muốn làm nói một không hai.
Đây tạm thời không phải là những trọng điểm mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm. Mỗii cán bộ đều có khuyết điểm, điều này là chắc chắn, Lưu Vĩ Hồng cũng không ngoại lệ. Làm Bí thư Đảng ủy, nhân vật số 1, bình thường làm việc cũng không phải mang kính lúp đi soi tìm lỗi sai của người hợp tác và cán bộ cấp dưới. Nhân vật số 1 như thế, không cần nói cấp dưới không thích, lãnh đạo cấp trên cũng không thích.
Anh là Bí thư Đảng ủy, không phải Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Điều Lưu Vĩ Hồng muốn làm là cố gắng hết sức đoàn kết những lực lượng có thể đoàn kết được, phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của đội ngũ cán bộ, làm tốt các hạng mục xây dựng ở khu Ninh Dương. Chỉ có cái này dạy mãi không sửa, cán bộ một lòng vì cá nhân, mới là đối tượng mà Lưu Vĩ Hồng kiên quyết đấu tranh.
Ít nhất trong giai đoạn hiện nay, Ngụy Phượng Hữu cũng khá phù hợp với công việc của Lưu Vĩ Hồng, định vị của nhân vật số 2 cũng khá chuẩn xác.
Liền giống như Ngụy Phượng Hữu không thể nhân dịp Lưu Vĩ Hồng mới đến mà làm trò, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể vừa nhậm chức liền bắt bẻ chính người hợp tác chủ yếu của mình, như vậy cũng bị lãnh đạo cấp trên lên án.
Bởi vì cho dù là lãnh đạo cường thế đến đâu, đều không thể đem cán bộ và nhân viên cấp dưới của bộ máy đều thay thành người thân cận của bản thân. Cho dù anh thật sự có cái bản lĩnh kia, có thể đổi toàn bộ cán bộ, những người thân cận tâm phúc kia đều sẽ đấu tranh cùng nhau. Đây là điều không thể tránh khỏi.
Vẫn là cố gắng hết sức đoàn kết Ngụy Phượng Hữu để mình sử dụng.
- Bí thư Lưu?
Bỗng nhiên một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Lưu Vĩ Hồng và các đồng chí khác đang nói chuyện đều ngạc nhiên ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây, chân đi giày da, thân hình cao lớn, đứng ở nơi không xa, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
- Tổng giám đốc Đường?
Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngay lập tức đứng lên, đi nhanh tiến ra đón.
- Ha ha, Bí thư Lưu, đúng là cậu rồi. Thật là trùng hợp!
Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là Tổng giám đốc Đường, cười ha ha, mở rộng hai tay, liền ôm lấy Lưu Vĩ Hồng một cái, dùng lực đập vào vai Lưu Vĩ Hồng, vô cùng vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng cũng nhiệt liệt ôm lấy anh ta.
- Bí thư Lưu, đi đâu? Thành phố Đại Ốc à?
Sau khi ôm nhau, Tổng giám đốc Đường cười ha ha hỏi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đi đến thành phố Đại Ốc thăm bạn bè.
- Thăm bạn bè? A, đúng rồi, đúng rồi, cậu bây giờ chẳng phải làm việc ở Kinh Hoa sao, Đại Ốc và Kinh Hoa là thành phố bạn bè.
Tổng giám đốc Đường sau khi ngẩn người ra, liền bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Tổng giám đốc Đường, cậu đi dâu vậy? Không phải cũng đi Đại Ốc đấy chứ?
- Ai, mọi việc trên thế giới thật là trùng hợp. Tôi thật cùng đường với cậu, tôi cũng đến Đại Ốc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Trùng hợp như vậy sao…
Hai người cực kỳ thoải mái, bỗng nhiên đèn flash sáng ngời, hai người đều kinh ngạc nhìn lại.
Tiêu Du Tình cầm lấy máy chụp hình, cười mỉm tiến đến, nói:
- Anh Tân Vũ, đã lâu không gặp phải không?
- Ồ, Tình Nhi? Em cũng ở đây à? Xem ánh mắt của anh này, mỹ nhân lớn như vậy mà ngơ ngẩn không thấy! Ai nha, ánh mắt này thật phải đi bệnh viện bảo bác sĩ khám ới được.
Tổng giám đốc Đường vừa thấy Tiêu Du Tình, lập tức lại một lần nữa bất ngờ kêu lên.
Lần này đến lượt Lưu Vĩ Hồng kêu lên, hỏi:
- Sao vậy, hai người là bạn cũ à?
Tiêu Du Tình nhíu cái mũi nhỏ, nói:
- Đúng vậy.
- Anh Tân Vũ là bạn làm ăn của bố em. Hàng năm vào dịp lễ Tết, đều đến nhà em chúc Tết, chúng em cũng đi thăm hỏi ông cụ.
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết ông cụ mà Tiêu Du Tình nói đến là ai, cũng là nhân vật đại danh lừng lẫy của nước Cộng Hòa, được gọi là “nhà tư bản màu đỏ”. Đường Tân Vũ là cháu ngoại của ông cụ.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Việc kinh doanh của chú Nhâm đổi nghề rồi ạ?
Tiêu Du Tình lập tức rất bất mãn, cho Lưu Vĩ Hồng một ánh mắt khinh thường.
Người này thật không quan tâm đến mình.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút ngượng ngùng, bản thân dạo này quá bận, quả thật không thể quan tâm đến việc kinh doanh của Nhâm Thủ Chính. Chỉ nhớ lúc trước Nhâm Thủ Chính kinh doanh dược phẩm và dụng cụ y tế, có vẻ như không có quan hệ gì với Đường Tân Vũ. Hơn nữa, Tổng giám đốc Nhâm cũng không cần Bí thư Lưu đi quan tâm ông ta.
Đường Tân Vũ cười:
- Chú Nhâm mấy năm trước đã bắt đầu tiến quân vào Giang Khẩu và Hongkong, bây giờ chủ yếu là làm bên tài chính. Chú Nhâm rất lợi hại, ánh mắt vô cùng chuẩn, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nịnh nọt, nói:
- Chú Nhậm có thể coi là kỳ tài ngút trời về kinh doanh, kinh doanh gì cũng lợi hại.
Mẹ của Tiêu Du Tình, Tiêu Huệ Quân làm việc ở Bộ y tế, lúc Nhâm Thủ Chính vừa mới làm kinh doanh, kinh doanh dược phẩm và dụng cụ y tế, cũng là gần quan được ban lộc. Rât nhiều con cháu thế gia lúc mới kinh doanh, cũng đều là kiếm được thùng vàng như vậy. Qua đi vài năm, gia tài Nhâm Thủ Chính tăng gấp bội, bắt đầu không thỏa mãn với việc làm ăn nhỏ lẻ ở trong nước, muốn xông ra nước ngoài, cùng với Đường Tân Vũ tiến quân vào nghiệp tài chính quốc tế, cũng trong tình lý.
Tiêu Du Tình lại trừng mắt nhìn hắn, lập tức hé miệng mà cười.
Hàn huyên vài câu, Lưu Vĩ Hồng liền giới thiệu Đường Tân Vũ cho Ngụy Phượng Hữu, Hàn Tất Thành và các đồng chí khác. Dù sao hiện giờ thân phận hắn không giống trước, không thể chỉ lo đứng ở đây nói chuyện với Đường Tân Vũ, đem Ngụy Phượng Hữu và những người khác dẹp sang một bên, như vậy thì quá không lịch sự.
Đường Tân Vũ khí chất hiên ngang, vừa nhìn liền biết là nhân vật đã đi đây đi đó nhiều, lại nói chuyện thật vui vẻ với Lưu Vĩ Hồng, dĩ nhiên là quen biết cũ, bọn Ngụy Phượng Hữu sớm đã thầm đoán, không biết là thần thánh phương nào, nói không chừng lại là con ông cháu cha của nhà thế gia nào đó.
Người có thể sớm quen biết Lưu Vĩ Hồng, loại khả năng này là rất cao.
- Tân Vũ, giới thiệu với cậu một chút, vị này là Chủ tịch khu Ninh Dương chúng tôi Ngụy Phượng Hữu. Chủ tịch khu Ngụy, vị này là Đường Tân Vũ, Phó chủ tịch cấp cao của tập đoàn Viễn Tín ở hongkong, Tổng giám đốc bộ kinh doanh hải ngoại, cũng là bạn cũ của tôi.
Chỉ theo sự giới thiệu này, cũng có thể nhìn ra, trong mắt Lưu Vĩ Hồng, địa vị của Đường Tân Vũ nằm ở phía trên Ngụy Phượng Hữu.
Quả nhiên Ngụy Phượng Hữu vừa nghe liền lộ ra vẻ mặt chấn kinh.
Tập đoàn Viễn Tín Hongkong, Ngụy Phượng Hữu coi như ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chính là đại công ty quốc tế do hậu nhân của nhà tư bản màu đỏ mở ra ở Hongkong, có muôn vàn quan hệ với các cấp cao trong nước. Thực ra lúc đầu hậu nhân của nhà tư bản màu đỏ đến Hongkong gây dựng sự nghiệp, chính là mang ý đồ chính trị vô cùng đậm. Trước khi Hongkong chưa trả về, tư bản Đại Lục đã xuyên thấu qua nhiều con đường khác nhau, thẩm thấu vào Hongkong. Thời đại bế quan tỏa cảng, Hongkong và phần Tây Bắc bộ gần Pakistan, là nơi nước ta tìm hiểu thế giới, là hai con đường quan trọng để liên lạc với bên ngoài. Tình báo về thương nghiệp, chủ yếu đến từ Hongkong. Còn tình báo quân sự, tin tức về vũ khí tiên tiến của nước ngoài, lại chủ yếu đến từ Pakistan. Pakistan là đồng minh truyền thống của nước ta, từ chính phủ đến nhân dân, đều rất tôn trọng, rất tốt với chúng ta, cùng lúc Pakistan và các nước phương Tây cũng duy trì quan hệ tốt đẹp.
Loại “thân phận” đặc thù này làm cho hợp tác triển khai quân sự giữa hai nước đối với quân đội nước ta rất có ích.
Nghe Lưu Vĩ Hồng giới thiệu thân phận của Đường Tân Vũ, Ngụy Phượng Hữu liền biết dự liệu của mình không sai, vị Tổng giám đốc Đường trẻ tuổi này, quả nhiên là rất có lai lịch, hậu nhân của thế gia.
Ngay sau đó Ngụy Phượng Hữu, Hàn Tất Thành và các lãnh đạo trong khu khác đều gặp mặt Đường Tân Vũ, nói rất nhiểu lời ngưỡng mộ. Nghe nói đám người Đường Tân Vũ cũng muốn đến thành phố Đại Ốc, vừa may cùng chuyến bay với mọi người, càng vô cùng vui sướng.
Thật không dễ dàng mới chào xong, mọi người đều ngồi xuống.
Tiêu Du Tình hỏi:
- Anh Tân Vũ, anh và Bí thư Lưu bao lâu rồi không gặp?
Đường Tân Vũ cười nói:
- Cũng vài năm rồi nhỉ? Vẫn là lúc Vĩ Hồng ở thị xã Hạo Dương, bọn anh gặp nhau ở câu lạc bộ ở Giang Khẩu. Mấy năm không gặp, Vĩ Hồng đã là cấp Giám đốc sở, rất giỏi.
Bọn Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu kinh doanh câu lạc bộ Phú Hào kia, quả là thu hút không ít đại nhân vật. Đường Tân Vũ và cậu của y, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Tín đều là khách quen của câu lạc nộ.
Tiêu Du Tình hé miệng vười, nói:
- Đàn ông các anh chính là mê quan.
Lưu Vĩ Hồng và Đường Tân Vũ đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười, không khí trong phòng chờ thật là vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]