Ngày tiếp theo, sau ngày Bí thư Lưu ‘cải trang vi hành’ văn phòng làm việc khu phố Kim Hòa, có một chiếc Santana khá mới, xuất hiện trang nghiêm ở trước cửa lớn tòa nhà Thành ủy Kinh Hoa.
Chiến sĩ cảnh sát đang đứng trực không chút khách sáo đưa tay chặn chiếc Santana lại.
Tuy rằng những năm 95, Santana không tính là xe bậc thấp, nhưng chiếc Santana này cũng khá tốt, khá mới chứ không cũ, có lẽ người ngồi bên trong, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì.
Không ngờ xe vừa mới dừng lại, lập tức có một vị cán bộ trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi đi tới, đứng trước cửa chiếc Santana, mỉm cười ra hiệu, nhã nhặn hỏi:
- Xin hỏi là Bí thư Lưu phải không?
Ghế sau xe Santana không có ai ngồi, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp ngồi ở ghế phụ. Khi chỉ có hắn và Lý Cường, Lưu Vĩ Hồng thường ngồi ở ghế phụ, cũng xem như tỏ vẻ lễ phép và tôn trọng.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Xin chào, Bí thư Lưu, tôi là cán bộ ban Tổ chức cán bộ, tôi họ Dương.
Người cán bộ trẻ nói với vẻ hơi ngượng ngùng, trong ánh mắt có sự tò mò.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy báo tên. Tuy kỳ nghỉ của hắn vẫn chưa kết thúc, nhưng ngày hôm qua đã gặp mặt với các đồng chí trong khu Ninh Dương, còn mở cuộc họp bàn bạc công việc. Nếu còn không đến ban Tổ chức cán bộ để báo tên, thực hiện các thủ tục chính thức, thì không được, mất lễ tiết, sẽ bị người khác chê trách.
Trước khi đến, đương nhiên phải gọi điện thoại cho Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thông báo một tiếng.
Vị cán bộ trẻ tuổi họ Dương này, chính là người mà Ban tổ chức cán bộ cử ra cổng đón Bí thư Lưu, lễ tiết về cơ bản rất chu đáo. Đương nhiên, nếu Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Vương Hạo có thể cử thư ký của mình ra cổng đón, thì thật sự quá tốt, lễ nghĩa rất chu toàn.
Vị cán bộ họ Dương rõ ràng là một cán bộ trẻ vừa đi làm chưa lâu.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không so đo những điều đó, mỉm cười chào vị cán bộ họ Dương, mời đồng chí Dương lên xe, chiếc Santana chạy vào tòa nhà Thành ủy.
Mặc dù thành phố Kinh Hoa là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng trước mắt bốn bộ máy Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố và Mặt trận Tổ quốc thành phố vẫn ở trong cùng một tòa nhà. Một tòa nhà khá cổ kính, bên trong có thể thấy được những gốc cây to, lá cây khô khắp nơi, khiến cho người ta có cảm giác u buồn. Trong lòng Lưu Vĩ Hồng bỗng có cảm giác thân thiết. Đời trước của hắn, nhiều lúc đều sống trong những tòa nhà cổ kính như thế này. Cho dù là tòa nhà Quân khu Bắc Kinh khi còn trẻ, hay là viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam sau đó, đều có phong cách như thế này.
Cảm giác được hình thành từ nhiều năm, đã đi sâu vào xương tủy, không thể xóa nhòa.
Ban tổ chức cán bộ Thành ủy không có khu làm việc riêng, chỉ có một khu làm việc trên lầu hai trong trụ sở làm việc của Thành ủy. Đồng chí Dương dẫn Lưu Vĩ Hồng đến phòng làm việc trên lầu hai.
Đi trên mặt thảm dày, đồng chí Dương vô cùng cẩn thận, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, dường như lúc nào cũng sẽ sẵn sàng cười chào hỏi người khác.
Người mới ở trong cơ quan lớn thế này, luôn phải có sự khiêm tốn cẩn thận hơn người, nếu không rất khó mà ngẩng đầu lên được.
Một người tung hoành trong vòng đấu đá của chốn quan trường như Bí thư Lưu, tuyệt đối là trường hợp đặc biệt. Nếu không có ưu thế có nhà họ Lưu làm lá chắn và giác ngộ trước người khác hơn hai mươi năm, Lưu Nhị Ca đã sớm bị người ta ăn sạch sẽ đến mức không còn thứ gì rồi.
- Chủ nhiệm Trữ…
Đồng chí Dương đứng bên ngoài cửa văn phòng làm việc, tươi cười chào hỏi một cán bộ khoảng ba mươi mấy tuổi ngồi bên trong.
Chủ nhiệm Trữ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, đương nhiên nụ cười này không phải dành cho đồng chí Dương, mà là cho Bí thư Lưu. Lúc này, đồng chí Dương hoàn toàn bị bỏ qua rồi.
- Xin chào, xin chào, Bí thư Lưu!
Chủ nhiệm Trữ nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc, đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, vội vàng nói.
Chủ nhiệm Trữ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, nhưng người mà lúc này đồng chí Dương có thể đưa tới đây, cũng chỉ có thể là Lưu Vĩ Hồng.
- Xin chào, Chủ nhiệm Trữ!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, chủ động đưa tay ra với Chủ nhiệm Trữ.
Người này có lẽ chính là thư ký của Trưởng ban Vương Hạo rồi, có lẽ được mang danh là Phó chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
- Không dám không dám, Bí thư Lưu cứ gọi tôi là tiểu Trữ được rồi, Trữ trong dự trữ…
Chủ nhiệm Trữ vội vàng nói, cầm tay Lưu Vĩ Hồng lắc lắc, vô cùng khiêm tốn. Thực ra xét tuổi tác y còn lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, chỉ có điều không hơn nổi Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ tài cao thôi. Cán bộ Giám đốc sở, cấp bậc giống với Vương Hạo. Nếu không phải vì Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, nói không chừng còn có thể được mang danh là Thường vụ Thành ủy, như vậy thực sự có thể sánh vai với Vương Hạo rồi.
- Bí thư Lưu, mời, Trưởng ban Vương đang chờ.
- Trưởng ban Vương khách sáo rồi!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, tự nhiên bước vào.
Những tiếng nói chuyện khách sáo bên ngoài, đương nhiên Vương Hạo sớm đã nghe thấy. Lưu Vĩ Hồng chưa vào cửa, Vương Hạo đã bước ra khỏi bàn làm việc, đứng giữa phòng, mỉm cười chờ Lưu Vĩ Hồng.
- Chào Trưởng ban Vương!
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh hơn một chút.
- Ha ha, Bí thư Lưu đến rồi, xin chào xin chào!
Vương Hạo cũng bước tới, bắt tay chào Lưu Vĩ Hồng, mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế sô pha.
- Nào, Bí thư Lưu, mời ngồi.
Trụ sử làm việc Thành ủy Kinh Hoa, có lẽ được xây dựng những năm 80. Văn phòng làm việc của Vương Hạo, cũng không lớn lắm, có cảm giác cũng có quy mô gần bằng với văn phòng làm việc mà ngày hôm qua hắn đã được thấy trong văn phòng làm việc khu phố Kim Hòa. Trang trí trong văn phòng làm việc đường phố Kim Hòa, còn đẹp hơn trang trí trong phòng làm việc của Vương Hạo, sử dụng tiêu chuẩn hiện đại mới nhất mà.
Đó cũng là điều bình thường, rất nhiều nơi điều kiện làm việc của cơ quan cấp dưới còn hơn cả điều kiện làm việc của cơ quan cấp trên.
Tuy rằng Nhà nước có quy định rõ ràng về xe, nhà ở, điều kiện làm việc và những đãi ngộ về nhiều mặt khác, nhưng hiện tượng vượt bậc, chỗ nào cũng có. Ví dụ như nhà ở, rất nhiều thành phố địa phương đều xây những biệt thự nhỏ cho Ủy viên Thường vụ. Các cán bộ Thường vụ Thành ủy hoặc Ủy viên Địa ủy cấp Phó giám đốc sở đều có thể được ở những biệt thự đẹp. Nhưng ở Bắc Kinh, rất nhiều cán bộ lớn cấp Thứ trưởng thậm chí cấp Bộ trưởng, đều vẫn ở những căn nhà cấp bốn.
Chỉ có điều bình thường không có lãnh đạo nói những điều ấy ra mà thôi.
Sô pha tiếp khách trong văn phòng Vương Hạo lại khá mới, ngồi rất thoải mái, hẳn là da thật.
Những sắp xếp trong văn phòng đều không thể thay đổi, chỉ có đồ dùng văn phòng mới có thể đổi.
Chủ nhiệm Trữ mang trà lên cho hai vị lãnh đạo, thấy Vương Hạo không dặn dò gì thêm, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.
- Bí thư Lưu, còn chưa nghỉ hết phép nhỉ?
Vương Hạo ra hiệu cho Lưu Vĩ Hồng uống trà, rồi cười hỏi.
Vương Hạo khoảng bốn mươi tuổi, Lưu Vĩ Hồng cũng đã từng xem sơ yếu lí lịch của y, năm nay có lẽ là bốn mươi hai tuổi. Trước đây từng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy của thành phố nào đó thuộc tỉnh Giang Nam, sau đó được điều đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sau đó đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thành phố của một thành phố nào đó, năm ngoái được điều về làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Con đường làm quan tương đối thuận lợi, có thể coi là một cán bộ lãnh đạo tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Quan trọng là lý lịch của Vương Hạo rất đường hoàng, có kinh nghiệp quản lý cơ sở, đảm nhiệm nhân vật số một ở các khu hành chính cấp huyện, nhân vật số một của khu hành chính cấp địa phương, lại có kinh nghiệm là trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bây giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ, Thường vụ Thành ủy cấp phó tỉnh. Chỉ cần phía trên có người coi trọng, được làm Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa phương, thậm chí có thể trực tiếp thăng chức lên phó tỉnh cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Cho nên Vương Hạo nhìn qua tinh thần rất tốt, tâm tình cũng rất ổn.
Thật ra khi Vương Hạo đối diện với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng đã không giấu được cảm thán. Hắn còn chưa được bốn mươi tuổi, nhưng đã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thành phố, đã từng là ngôi sao chính trị mới trong tỉnh Giang Nam. Bản thân y từ trước đến nay đều cảm thấy mãn nguyện với chính mình, bây giờ ngồi cùng với Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng y cũng thực sự biết được cái gì gọi là ‘ngoài núi có núi, trên người có người’.
Người này mới thật sự là nhân tài!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Vốn dĩ là khoảng một tuần, hôm qua vừa đúng dịp gặp phải một chuyện ở đường Kim Hòa, nên đã gặp mặt với các đồng chí trong khu, mọi người mở cuộc họp thảo luận một chút. Ha ha, xem ra kỳ nghỉ này không thể tiếp tục được nữa rồi.
Vương Hạo mỉm cười gật đầu, nói:
- Bí thư Lưu từ trước đến nay luôn công tác ở địa phương, quả thật nên quan tâm Tư lệnh Lưu nhiều hơn, để biểu thị lòng hiếu thảo mà. Chuyện ở đường Kim Hòa, cũng coi như một chuyện bất ngờ.
Vương Hạo là một người hiểu biết, biết Lưu Vĩ Hồng muốn ‘cải trang vi hành’, tìm hiểu một chút về tình hình cơ bản ở Ninh Dương. Điều này cũng rất bình thường, không ít các cán bộ lãnh đạo đều có thói quen như Lưu Vĩ Hồng. Chỉ là mấy tên khu phố Kim Hòa, vận khí quả thật không tốt, đang lúc cưỡng chế, lại không may gặp phải Lưu Vĩ Hồng. Tình huống như vậy, Lưu Vĩ Hồng thân là Bí thư Khu ủy, chắc chắn phải tỏ thái độ.
Xây dựng đội ngũ cán bộ, xã hội yên ổn hòa bình, chính là công việc chính của Bí thư Đảng ủy.
Nói không chừng Lưu Vĩ Hồng đang muốn mượn mũ cánh chuồn của mấy tên xui xẻo ở Kim Hòa kia để lập uy!
Chỉ có điều Vương Hạo tuyệt đối sẽ không trực tiếp nhắc đến. Có một số việc, trong lòng mọi người tự hiểu là tốt rồi, không cần phải nói ra.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng cúi người, tỏ vẻ cảm ơn Vương Hạo. Người ta nhắc đến tên Tư lệnh Lưu, thân là con, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải có biểu hiện.
- Bí thư Lưu, nếu vậy, có phải nên chính thức đi làm rồi không?
Nói chuyện vài câu, Vương Hạo chính thức đi vào vấn đề chính.
Mặc dù đã gặp mặt Ngụy Phượng Hữu và các cán bộ chủ quản của khu Ninh Dương, nhưng thủ tục vẫn phải nên thực hiện.
- Đúng vậy, Trưởng ban Vương, tôi cũng định như vậy. Vợ và con tôi, còn phải hai tháng nữa mới đến Kinh Hoa. Việc gia đình, có thể sắp xếp sau, công việc trước đã.
- Được, Bí thư Lưu…
Vương Hạo nói xong, nâng tay nhìn đồng hồ, nói:
- Hay là cứ sắp xếp như vậy đi, sáng mai, tôi cùng cậu đến Ninh Dương, cậu thấy thế nào?
Bình thường Bí thư Khu ủy đến nhậm chức, không cần thiết Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy phải đích thân dẫn đi, nhưng với cấp bậc của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa còn nể mặt ‘ông cụ lớn’ ở Bắc Kinh, thể diện này, Vương Hạo nhất định phải làm.
- Được, vậy cảm ơn Trưởng ban Vương đã quan tâm, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Trưởng ban Vương.
Lưu Vĩ Hồng lễ độ nói.
Vương Hạo khoát tay, nói:
- Bí thư Lưu khách sáo quá, từ nay về sau mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau… À, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư Long, để xin ý kiến của ông ấy.
Lưu Vĩ Hồng là trợ lý của Chủ tịch thành phố, thành viên tổ Đảng, mới đến nhậm chức, đương nhiên phải báo cáo với Bí thư Thành ủy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]