Lưu Vĩ Hồng đứng ở cạnh xe Santana, chờ Ngụy Phượng Hữu đến gần, lúc này mới vươn tay phải ra, để Ngụy Phượng Hữu bắt, mỉm cười nói:
- Đồng chí Phượng Hữu, xin chào. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Ngụy Phượng Hữu trong lòng hơi sửng sốt.
Một động tác đơn giản như vậy của Lưu Vĩ Hồng, một câu đơn giản như thế, lại thật sự ẩn chứa thâm ý.
Đứng tại chỗ, chờ Ngụy Phượng Hữu đến gần, một tay bắt hai tay Ngụy Phượng Hữu, phải nói là nhân vật “Đặc quyền” số một, huống chi cấp bậc của Lưu Vĩ Hồng, vốn là ở trên Ngụy Phượng Hữu. Ngụy Phượng Hữu là Phó giám đốc sở, Lưu Vĩ Hồng là Giám đốc sở. Căn cứ vào hiểu biết của Ngụy Phượng Hữu mà xem, lúc trước có ý kiến là muốn thu xếp cho Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố Kinh Hoa kiêm Bí thư Khu ủy Ninh Dương, thậm chí có người muốn thu xếp chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Khu ủy Ninh Dương. Chỉ có điều sau lại suy xét đến Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, chưa qua hai mươi tám tuổi. Tuổi như vậy, đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy cấp phó tỉnh, không khỏi hơi quá đáng.
Tuy không có văn kiện quy định, nhưng dựa vào lệ thường bất thành văn của quan trường, ủy viên thường vụ Thành ủy cấp phó tỉnh, một khi đưa người lên, bình thường đều là Bí thư Thành ủy thành phố cấp 3, hoặc là Chủ tịch thành phố có địa vị chính trị khá cao của thành phố cấp 3 có kinh tế phát triển rất tốt
Lưu Vĩ Hồng lên cấp giám đốc sở, đã là ngoại lệ, thời gian đề bạt hắn làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cho tới nay chưa được hai năm. Thăng lên cấp giám đốc sở, là trả thù lao. Ở cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đã đánh đổ nhiều ông lớn như vậy, luận công mà thưởng, cũng phải cấp một cây táo ngọt. Bằng không, sau này sẽ không ai chịu bỏ công bỏ sức như vậy.
Quản lý cán bộ, là một công việc tỉ mỉ, các mặt đều phải suy xét đến.
Với tình hình như vậy, trực tiếp đưa Lưu Vĩ Hồng lên ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, rõ ràng không ổn lắm, đối với bản thân Lưu Vĩ Hồng, cũng không chắc đã là tốt.
Nên là như thế, Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Khu ủy Ninh Dương, vẫn có thể coi là “trên đỉnh Thái Sơn”. Người còn chưa tới, đã lớn tiếng doạ người, khiến các cán bộ Ninh Dương hoảng loạn.
Sau khi gặp mặt, Lưu Vĩ Hồng liền thể hiện thái độ của nhân vật số một, cũng có thể hiểu
Tuổi trẻ thì tuổi trẻ, những thân phận, địa vị của người ta ở chỗ nào, nên gây khó dễ, chắc chắn muốn bắt chẹt. Trong quan trường chính là như vậy, anh không gây khó dễ, người ta không sợ anh đâu.
Trong quan trường có câu nói rất thô tục, chính là tình hình này —— anh coi tên đó là người, tên đó liền coi anh là cho; anh coi tên đó là chó, tên đó lại coi anh là người.
Tam Tự kinh nói: nhân chi sơ, tính bản thiện!
Chỉ có điều Ngụy Phượng Hữu đối mặt với Lưu Vĩ Hồng nhỏ hơn ông ta mười tuổi với tư thế “Đại ca”, trong đầu ít nhiều hơi không thoải mái. Hơn nữa cách nói “Đồng chí Phượng Hữu”, lại lộ ra tâm tính trên cao nhìn xuống của Lưu Vĩ Hồng. (.
Nhưng mà đó đều là tiểu tiết, Ngụy Phượng Hữu có thể không quá để ý, điều thực sự khiến Ngụy Phượng Hữu kinh hãi, chính là sáu chữ cuối cùng Lưu Vĩ Hồng nói —— ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Ngụy Phượng Hữu ông ta là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, thực chất chỉ là nhân vật số một quản hạt một ủy ban nhân dân khu cấp huyện, có “Đại danh” gì có thể khiến cho Lưu Nhị thiếu gia “ngưỡng mộ đã lâu”? Trước kia, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Có cảm giác, câu “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu” của Lưu Vĩ Hồng cũng là có cảm mà phát, cũng không phải hời hợt khách khí.
Có lẽ, cũng như Ngụy Phượng Hữu ông ta mấy ngày nay cũng nghiên cứu lý lịch của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng nghiên cứu lịch sử của Ngụy Phượng Hữu ông ta chăng?
Ngụy Phượng Hữu tuy chỉ là nhân vật số hai khu Ninh Dương, nhưng cũng là “Thổ Hoàng đế” thật sự của Ninh Dương, trước khi Ninh Dương lên cấp khu trực thuộc, thời gian Ngụy Phượng Hữu công tác ở Ninh Dương cũng không ngắn . Từ cơ quan Thành ủy, liền trực tiếp đảm nhiệm Chủ tịch huyện Ninh Dương, sau đó là vị trí Bí thư huyện ủy. Nắm toàn bộ Ninh Dương, quả nhiên là uy phong lẫm liệt, nhất ngôn cửu đỉnh. Sau lại lên cấp thành khu Ninh Dương, cơ quan đơn vị trực tiếp và xã, thị trấn phía dưới trực thuộc Ninh Dương cũng lên cấp, nhưng thật ra đã trải qua một phen đại biến động. Lập tức có thêm mười đơn vị cấp huyện Cục, nhóm lãnh đạo ở thành phố, ai cũng có thân tín tâm phúc muốn chiếu cố, Ngụy Phượng Hữu cũng từ Bí thư huyện ủy trở thành Chủ tịch khu, không còn là nhân vật số một, muốn tiếp tục làm “Thổ Hoàng đế” như vậy, khó khăn tăng không ít. Nhưng cho dù nhân sự thay đổi như thế nào, cũng không quản được bên trên an bài cán bộ xuống như thế nào, muốn làm tốt công tác của Ninh Dương, thì phải dựa vào “Thổ địa gia” Ninh Dương, cán bộ địa phương càng quen thuộc tình hình mà, và cũng có muôn vàn liên hệ với địa phương.
Đúng là bởi vì vậy, Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu vẫn có uy phong lẫm liệt, và không phân cao thấp với Bí thư Khu ủy, thường đối kháng với Bí thư, trước đó không lâu, rốt cục Bí thư tiền nhiệm cũng phải ra đi.
Ngụy Phượng Hữu tưởng rằng, đẩy Bí thư đi, ngai vàng Bí thư Khu ủy này sẽ đến lượt mình.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt, gà mái biến thành vịt, không ngờ là Phó cục trưởng Lưu cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nội các Chính phủ ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến đây, đoan đoan chính chính ngồi ở ghế Bí thư Khu ủy. Lão Ngụy ông ta vẫn là nhân vật số hai.
Vừa nghe được tin tức kia, Ngụy Phượng Hữu quả thực buồn bực đến ói máu.
Tuy nhiên, sau khi biết lai lịch Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu lập tức từ buồn bực chuyển sang hoảng sợ.
Lưu Nhị quả thật có gốc rễ không tầm thường!
Cháu trai Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm, Trưởng ban Tổ chức Trung ương đương nhiệm Lưu Thành Thắng, con trai tư lệnh quân khu Đông Nam Lưu Thành Gia. Nghe nói ở Bắc Kinh vừa mới đấu với Cổ Hiểu Lượng con trai của Bí thư Thành ủy tiền nhiệm Cổ Ích Hoa, trực tiếp tống Cổ Hiểu Lượng vào nhà giam. Trước đó, Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Cửu An tỉnh Sở Nam làm cho Bí thư Đảng ủy Công an, Bí thư Thành ủy Cửu An, Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nguyên Bí thư Đảng ủy Công an tất cả đều bị rớt đài, thậm chí có người rớt đầu, có người vào nhà giam.
Lòng lang dạ sói, xuống tay vô tình!
Đây là ấn tượng cơ bản của Ngụy Phượng Hữu về Lưu Vĩ Hồng.
Hiện tại vừa thấy mặt, Lưu Vĩ Hồng đã trực tiếp nói cho Ngụy Phượng Hữu —— lão Ngụy, ông cũng là kẻ độc, tôi đã nghe nói qua về ông.
Ngụy Phượng Hữu thậm chí hối hận trong lòng, sớm biết như thế, lúc trước không nên đuổi Lão Đới. Lão Đới tuy có hơi cổ hủ, thường xuyên kiên trì nguyên tắc, chặn đường tiền tài, tóm lại là người đọc sách, không phải “Sát thủ” như Lưu Vĩ Hồng!
Tuy nhiên hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đã xuất hiện, Ngụy Phượng Hữu dù buồn bực trong đầu, cũng phải “Tiếp chiêu”.
- Bí thư Lưu, không dám nhận không dám nhận, tôi mới thật sự là ngưỡng mộ đại danh Bí thư Lưu đã lâu, như sấm bên tai. Bí thư Lưu ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chủ trì thông qua pháp quy, còn có hiểu biết chính xác về cải cách giáo dục và cải cách y tế, tôi cũng có vinh dự đọc qua, quả thật là mạnh như thác đổ, nhìn xa trông rộng. Khâm phục, khâm phục!
Tính pháp quy hành chính có liên quan đến quy phạm doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, kỳ thật là từ Phương Lê chủ trì mà ra, Ngụy Phượng Hữu hiện tại tất nhiên cũng phải tính luôn cả phần Lưu Vĩ Hồng, vuốt mông ngựa mà thôi.
Người cha già dân tộc nước láng giềng Đông Bắc Bộ, còn lấy đá ném rớt máy bay đế quốc Mỹ cơ mà!
Nghe nói người cha già dân tộc nước láng giềng đập máy bay đế quốc Mỹ, ngay từ đầu chỉ dùng súng máy bắn phá, sau lại sửa thành súng trường bắn tỉa, sau nữa, trở thành trực tiếp dùng đá đập.
Nổ súng nhiều phí đạn?
Một đoàn máy bay của đế quốc Mỹ, còn không đánh nổi người cha già dân tộc vĩ đại tự mình nổ súng, quá đề cao đế quốc Mỹ nữa, ném đá vào là đã rất nể tình.
- Đồng chí Phượng Hữu quá khen, tất cả mọi người chỉ làm tốt công tác của mình mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng hơi cẩn thận, khiêm tốn vài câu.
Trong lúc Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Phượng Hữu hàn huyên, cán bộ lãnh đạo trên các xe con khác lần lượt đi xuống áo mũ chỉnh tề, dựa vào chức vụ cao thấp, tự động tự giác xếp thành hàng dài phía sau Ngụy Phượng Hữu, mặt mỉm cười, chờ Bí thư Lưu bắt tay. Đám người Bí thư Dịch, Chủ nhiệm Tăng, Đồ Thanh Vân đi theo Santana phía sau, cũng đã sớm xuống dưới, xếp hàng đằng sau các lãnh đạo.
Đây là gặp mặt chính thức, không thể rối loạn quy củ.
Bằng không, lãnh đạo xếp hàng ở đây, Nhai Đạo bọn họ lại tùy tiện ngồi trong xe không xuống, còn ra thể thống gì nữa?
Trong quan trường, kiêng kị nhất điều này.
- Ha ha, Bí thư Lưu, từ khi được cấp trên thông báo, biết Bí thư Lưu muốn tới lãnh đạo đoàn người, các đồng chí đều ngày ngóng đêm mong, trông mòn con mắt. Nguyên tưởng rằng vài ngày nữa Bí thư Lưu mới gặp mặt các đồng chí, không ngờ tới Ninh Dương nhanh như vậy, thật sự là không khỏi vui mừng.
Ngụy Phượng Hữu cười ha hả, lời nói cũng là ngấm ngầm hại người, khen chê chưa nói.
Bí thư đại nhân, lại chơi trò chơi “Cải trang vi hành” đây?
Người trẻ tuổi rốt cuộc là người trẻ tuổi, một lòng một dạ muốn làm trò mới mẻ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vốn là đang nghỉ ngơi, tiện qua xem phong đất Ninh Dương chúng ta, việc hôm nay, cũng thật sự là trùng hợp. Tuy nhiên nếu đụng phải, chúng ta nên xử lý tốt. Công tác không thể hàm hồ.
- Đúng đúng, Bí thư Lưu chỉ dạy vô cùng anh minh, công tác đương nhiên phải nghiêm túc xử lý... Bí thư Lưu, các đồng chí đều ở đây, tôi giới thiệu cho anh.
Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu khẽ biến, lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.
- Được, cảm ơn đồng chí Phượng Hữu.
Thái dương lập tức dần dần nóng lên, ngay tại quốc lộ mà cán bộ lãnh đạo xếp thành hàng nhất nhất bắt tay hàn huyên. Vài phút ngắn ngủn, quần áo của tất cả mọi người đã ướt đẫm mồ hôi.
Bí thư Dịch và Chủ nhiệm Tăng của Nhai Đạo sau khi nhận được điện thoại thông báo của nhân viên giải phóng mặt bằng, tất nhiên lập tức chạy tới khu công nghiệp Nhật Bản bái kiến Bí thư Lưu, lại cũng không quên đem tin tức trọng đại này báo cáo cho lãnh đạo khu. Hiện tại chắc cũng là toàn bộ bộ máy lãnh đạo Khu ủy đều theo Ngụy Phượng Hữu chạy đến đây.
Trong khoảng thời gian ngắn, quốc lộ ầm ầm, rất náo nhiệt. Vài chiếc xe và người đi đường qua lại, đều né tránh, tỏ vẻ vô cùng tò mò mà quan sát từ xa.
- Bí thư Lưu, chúng ta về khu thôi? Cùng các đồng chí chính thức gặp mặt, còn có một số đồng chí tạm thời chưa biết tin...
- Hôm nay tạm thời không về khu, đi đến Nhai Đạo Kim Hòa trước, trước tiên chúng ta thảo luận công việc giải phóng mặt bằng của khu công nghiệp số 1 Kim Hòa đã.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, mỉm cười nói, giọng điệu cũng không thể nghi ngờ.
Nhân vật số một, đa số là tính cách nói một không hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]