- Này, các anh là ai hả? Các anh không thể vào, bên trong có khách...
- Anh cút ngay!
- Ơ kìa, các anh sao lại đánh người vậy chứ?
Bỗng nhiên, người nhân viên lúc trước đã ngăn cản bọn họ tiến vào câu lạc bộ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
- Đánh anh là còn nhẹ, nếu anh không thức thời, tôi chém chết anh!
Đó là giọng nói của một người đàn ông, đang hét lớn.
Cát Hân Hân hơi biến sắc. Đám người Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao bỗng nhiên lại người đến gây rối? Dù thế nào, chốn ăn chơi xa hoa này đều là nơi được địa phương rất xem trọng việc bảo hộ, rất ít khi có kẻ dám xuất hiện gây rối.
Cùng lúc với tiếng tranh chấp ở bên ngoài, trong này có vài người “nhân viên bảo vệ” có kinh nghiệp phong phú, lập tức nhanh chóng tự tìm được vị trí, vây quanh Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng.
Phải nói rằng, hôm nay thực sự có không ít người tài giỏi tập trung ở trong này. Không cần nói đến Lý Cường, Vương Triệu Tung, Hà Mẫn, vì họ là vệ sĩ chuyên nghiệp. Lý Cường đeo súng, Vương Triệu Tung “đeo dao”. Ngoài ra còn có Long Vũ Hiên, Hạ Hàn, Lưu Bân cũng đều là cao thủ vật lộn. Lưu Bân vốn là đảm nhiệm đại đội trưởng đại đội cơ động ở thành phố Cửu An. Sau khi nghiêm khắc giành được thắng lợi ở Cửu An, Lưu Vĩ Hồng cũng thôi không đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an Cửu An, đi tới Bắc Kinh. Tất nhiên Lưu Bân không cần tiếp tục ở lại chi đội Cửu An, trước đó không lâu đã được điều tới làm cán bộ chính trị của Tổng bộ, đảm nhiệm chức thiếu tá. Mà cha của anh ta là thiếu tướng Lưu Hồng An, năm nay đã lên quân hàm trung tướng, thăng chức làm Phó chủ nhiệm Tổng bộ chính trị.
Việc điều động của Lưu Bân lần này, đương nhiên là suy nghĩ cho tiền đồ sau này của anh ta, không thể cứ ở mãi tuyến đầu của đội Tác chiến, còn phải nhất định trải qua công tác ở cơ quan, chẳng những trải qua công tác quân sự, cũng phải trải qua công tác chính trị, có lợi cho việc đề bạt, trọng dụng Lưu Bân sau này.
Còn bản thân Lưu Vĩ Hồng, sao có thể là kẻ yếu?
Ba, năm người đàn ông, với bàn tay trần, cũng không phải là đối thủ của Phó cục trưởng Lưu!
Cát Hân Hân còn chưa kịp đi ra ngoài xem xét, thì ngoài cửa nghe thấy có tiếng “hu ra”. Hơn mười người đàn ông dũng mãnh tiến vào, trong đó có hai người, nâng một cái cáng. Trên cáng có một người bệnh đang nằm, đùi phải quấn đầy băng vải, đang lầm bầm kêu đau không ngừng. Một người dẫn đầu, ước chừng hơn ba mươi tuổi, húi cua, tóc ngắn gần như trọc cả đầu, vẻ mặt dữ tợn, diện mạo giống hệt con cháu của một diễn viên minh tinh nổi tiếng nào đó. Ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn, vừa vào tới cửa liền nói với mấy người chung quanh
- Đập đi.
Mười mấy người khác, đều là thanh niên tuổi còn trẻ, một đám người mặc quần áo lố lăng, một vài người vén tay áo lên, lộ ra ra hình xăm màu xanh. Ước chừng trong tay bốn, năm người còn cầm vũ khí như gậy cao su, linh tinh, không ngừng gõ vào lòng bàn tay. Toàn bộ đám người đó bộ dáng rất lưu manh.
- Ai là bà chủ!
Người đàn ông cầm đầu với khuôn mặt “minh tinh”, quát to lên muoon61 vỡ cả cổ họng. Con ngươi nhỏ trong đôi mắt hiện lên hung quang, nhìn tới nhìn lui từ trên mặt Trịnh Hiểu Yến tới Cát Hân Hân, sau đó dừng lại trên người Cát Hân Hân.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi hơi nhíu mày một cái, mơ hồ cảm thấy có chút vấn đề. Bình thường mà nói, câu nói đầu tiên của người tới cửa gây rối, hẳn là sẽ hỏi “Ai là ông chủ”, chứ không phải hỏi “Bà chủ”. Trừ phi ngay từ đầu gã đã được chỉ điểm, biết câu lạc bộ Gió Trời không có ông chủ, chỉ có bà chủ. Hơn nữa, người này gần như lập tức liền nhận ra Cát Hân Hân, trực tiếp loại bỏ Trịnh Hiểu Yến sang một bên, cũng chứng minh thật ra gã đã biết ai là bà chủ.
Cát Hân Hân tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Tôi là Tổng giám đốc, các anh có chuyện gì?
Cát Hân Hân tuy là đàn bà, cho tới nay, cũng rất ít khi giao tiếp với tầng lớp thấp nhất trong xã hội này, nhưng lúc này vẫn nghiêm nghị, không hề sợ hãi.
- Ay da, bà chủ rất đẹp nha...
Gã đàn ông có khuôn mặt giống minh tinh nhìn Cát Hân Hân từ trên xuống dưới, kỳ quái nói, vẻ hung dữ trong ánh mắt liền được thu lại, trở nên mê đắm. Ước chừng cả đời này của gã, còn chưa từng được gần gũi hay nhìn thấy một người đàn bà đẹp như Cát Hân Hân, tràn đầy phong độ của một người trí thức như vậy.
Sắc mặt Cát Hân Hân hơi hơi trầm xuống, hàng lông mày lá liễu nhíu lại, rất không hài lòng nói:
- Cho hỏi các anh là ai, vì sao lại đến nơi này gây rối?
- Ay da, bà chủ, cô đây là kẻ ác còn dâng cáo trạng, Trư Bát Giới trả đũa. Ai nói chúng tôi tới gây rối? Người anh em này của tôi, hôm trước đánh bowling ở chỗ các cô, cơ sở chỗ này của các cô không tốt, sàn nhà rất trơn, khiến người anh em của tôi bị ngã. Hiện tại ngay cả chân cũng bị gẫy. Phòng tập thể thao của các cô định không chịu trách nhiệm sao?
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh bước đi đến trước cái cáng, chỉ vào người bị băng bó chân nằm trong cáng, lớn tiếng hỏi.
- Đúng, chỗ các cô làm người ta bị ngã gẫy chân, các cô nên chịu trách nhiệm!
- Người đã bị thương, không bồi thường không được!
Mấy tên côn đồ khác, cũng hùa vào gây rối, kêu to hét lớn, trong đó có một, hai người, giơ cao gậy cao su trong tay, gõ gõ vào thân cáng, đúng là một đám lưu manh tầng lớp thấp nhất, một chút cấp bậc cũng không có.
Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác liếc mắt nhìn nhau một cái. Hồ Ngạn Bác khẽ khàng gật gật đầu. Trong mắt Lưu Vĩ Hồng hiện lên chút châm chọc.
Cát Hân Hân nói:
- Các anh có chứng cớ gì, chứng minh là anh ta bị thương do ngã trong lúc chơi bowling ở quán chúng tôi?
- Đương nhiên là có, chúng tôi đều làm chứng. Hôm trước chúng tôi cùng tới chơi bóng ở trong này.
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh hét lớn.
- Đúng đúng, chúng tôi chơi bóng cùng nhau, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Các cô đừng nghĩ giở trò vô lại.
Vẫn theo quy củ cũ, người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh vừa mở miệng, những người khác liền la ó theo.
Cát Hân Hân bĩu môi, hơi châm chọc hỏi:
- Xin hỏi, thẻ hội viên của các anh đâu? Chỗ chúng tôi dùng chế độ thẻ hội viên, không phải hội viên chúng tôi cũng không tiếp đãi!
Câu lạc bộ tập thể hình Gió Trời ở trong thành Bắc Kinh có thể nói là rất có đẳng cấp, rất kén chọn khách, cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể tiến vào. Lưu manh như vậy, cho dù đem núi vàng núi bạc chất đống ở trước mặt Cát Hân Hân, cũng không thể khiến cô gật đầu đồng ý được.
- Thẻ hội viên gì?
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh ngạc nhiên hỏi, hiển nhiên gã không biết thẻ hội viên là cái gì.
Cát Hân Hân nói:
- Vị tiên sinh này, tôi mặc kệ anh tới đây với mục đích gì, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, chỗ chúng tôi là câu lạc bộ tập thể hình đặc biệt chính quy, có quy định quản lý nghiêm khắc. Mời các anh lập tức đi ra ngoài, không cần ở trong này gây rối, bằng không, tự gánh lấy hậu quả!
Tuy là nữ giới, nhưng mấy câu nói đó lại tỏ ra uy quyền lẫm liệt.
Hồ Ngạn Bác liền đi tới bên cạnh Hạ Hàn, ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ vài câu. Hạ Hàn gật gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
- Ay da, cô còn thực sự cứng đầu sao! Cô nghĩ có tiền là giỏi lắm à? Nói cho cô biết, chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu. Hôm nay, các cô phải bồi thường, không bàn nữa, ít nhất là mười ngàn!
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh kêu lớn. Mặc dù thấy trong này có hơn mười người thanh niên tuổi trẻ lực cường tráng, người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh vẫn chẳng quan tâm. Chắc chắn những người này là khách, sẽ không xen vào việc của người khác. Hơn nữa, cho dù xen vào việc của người khác, bọn họ cũng không sợ. Vừa rồi đám khách nhìn qua toàn là “bạch diện thư sinh” làm việc văn phòng, đừng thấy ít người, sao dám đánh nhau với đám lưu manh đầu đường như bọn họ?
- Các anh em, con đàn bà này rất lẳng lơ, cho cô ta biết tay đi!
Thấy mấy người đàn ông cũng không hé răng, người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh càng thêm hăng hái, hét to.
- Được...
Mấy tên tiểu lâu la đang cầm gậy cao su liền lớn tiếng đáp ứng, giơ cao gậy gộc chuẩn bị đập phá đồ vật.
- Cút hết ra ngoài cho ông!
Hạ Hàn bỗng dưng hét lên một tiếng thật to, nghe như sấm rền.
Vài tên côn đồ đang chuẩn bị đập phá đồ đạc không khỏi ngạc nhiên, ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Hạ Hàn.
Hạ Hàn đi lên phía trước hai bước, ánh mắt đảo qua, nhìn người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh, lạnh lùng nói:
- Cút! Nếu không cút, sẽ trừng trị hết chúng mày!
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh híp mắt quan sát, đánh giá Hạ Hàn từ trên xuống dưới, lấy làm kỳ lạ khẽ nói:
- Ay da, cắn hạt dưa cắn ra cái sâu bọ, mày ở trong này tính làm đại nhân gì hả?... Chao ôi...
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra chỉ thấy có tiếng gió bạt qua, nghe một tiếng “Bốp” trong trẻo vang dội, thì ra trên mặt sớm đã bị trúng một tát tai.
Hạ Hàn ra tay rất mạnh, người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh bất ngờ không kịp đề phòng đã bị tát trúng, lập tức lảo đảo vài bước rồi ngã xuống.
Đám lưu manh kia cũng không ngờ Hạ Hàn nói động thủ liền động thủ, lập tức đều ngơ ngẩn, không biết phải làm thế nào cho phải.
- Đánh, đánh cho tao, chém chết bọn chúng...
Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh dùng tay ôm nửa bên mặt, vừa giãy dụa đứng lên, vừa kêu to đến khàn cả tiếng.
Tuy nhiên mệnh lệnh của đại ca này, rõ ràng đã hơi muộn rồi. Hạ Hàn vừa động thủ, vài người khác cũng đồng loạt ra tay. Nhóm lưu manh vừa mới giơ gậy gộc trong tay lên, cũng chỉ thấy trước mắt có bóng người chợt hiện ra, còn chưa hồi phục lại tinh thần, liền luôn miệng kêu “Ai da”, gậy gộc văng ra thật xa, cả đám té ngã trên đất, nằm úp sấp kêu hừ hừ, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Chỉ có hai người đang nâng cáng cứu thương cho người bệnh là không bị đánh, trơ trọi ở giữa, đưa mắt nhìn lại. Tất cả bốn phía đều có người nằm la liệt, không ngừng kêu rên thảm thiết. Bọn họ liền trở thành “Hạc giữa bầy gà”.
Bảy tám người vạm vỡ đứng ở một bên như hổ rình mồi.
Hai gã lưu manh đứng nâng cáng không kìm nổi mà mềm cả gân cốt, cả người cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đem cáng ném đi. Mà người bệnh bị băng bó ở chân nằm trên cáng, lại lập tức ngồi dậy, mặt cả kinh không còn chút máu.
- Tốt, chúng mày làm người khác bị thương còn dám đánh người ... Chúng mày nghĩ có tiền là có thể coi trời bằng vung sao? Ông đây sẽ không để chúng mày được yên... Tao phải báo cảnh sát!
Cảnh tượng bất thình lình, hiển nhiên cũng khiến người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh bị hù dọa, sửng sốt một hồi lâu, giờ mới kêu to lên. Tuy nhiên lời nói của gã lúc này lại gây ra trận cười lớn.
Thì ra gã cũng biết còn có từ “cảnh sát” này!
Hạ Hàn vốn muốn đuổi bọn chúng đi, nhưng nghe được lời nói này, liền khoanh hai tay trước ngực, nói:
- Được, mày báo cảnh sát, chúng tao chờ.
Hai hàng lông mày Lục Đại Dũng nhíu lại, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Vĩ Hồng, tình hình trị an ở Bắc Kinh, cũng không mầy khả quan nhỉ
Chu Kiến Quốc cũng nói:
- Đúng vậy, sao đám lưu manh lại dám ở trong này tống tiền như vậy chứ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, Bí thư Chu, chắc không phải lưu manh gây rối bình thường, hẳn là có người đã sai khiến.
- Phải không? Vậy càng không được, cần phải điều tra cho thật kỹ. Tình trạng như vậy là không được.
Hai hàng lông mày Lục Đại Dũng càng nhíu chặt lại. Đây vẫn là trong địa phận Bắc Kinh, Phó Chủ tịch tỉnh Lục không tiện nổi giận, nếu là ở Đại Ninh, Lục Đại Dũng có thể không cần phải kiềm chế như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]