Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1152: Lư Đức Vĩ buồn bực trong lòng

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen





Nhưng Viên Đông Bình không nói gì cả.

Xem hết bản báo cáo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên kia, Viên Đông Bình liền xếp báo cáo lại, đặt lên bàn trà, nhẹ nhàng giao lại cho Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Nói như vậy, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên vẫn không được tốt sao?

Mới vừa rồi ông ta hỏi tình hình Bình Nguyên thế nào, giờ lại nói đến công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên.

- Bác Viên, công tác cụ thể doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu ở thành phố Bình Nguyên, chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là trước khi đồng chí Hạ Cạnh Cường tới Bình Nguyên, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên không đầy đủ, phương thức cũ kỹ, chủ yếu nhận thầu là chính.

- Hình thức nhận thầu này không thể nói là không tốt, nhưng vô cùng hạn chế. Trước đó, đa số doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên đều được doanh nghiệp bản địa nhận thầu, hơn nữa vốn là người phụ trách đơn vị mà ra, thay đổi nhanh chóng, từ người phụ trách doanh nghiệp nhà nước thành chủ của công ty tư nhân. Làm như vậy, rõ ràng sẽ có thiếu sót. Ví như nói công ty Bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số 3 và công ty Vật tư thành phố. Mấy công ty này đều có những vấn đề nghiêm trọng. Cháu đã thông báo chính thức với các đồng chí Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường về những vấn đề này, tin rằng sẽ được họ xem trọng. Giai đoạn thứ hai là sau khi đồng chí Hạ Cạnh Cường nhận chức Quyền Chủ tịch thành phố, trên hình thức thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước tiến hành đổi mới nhất định. Điểm này trong báo cáo đã nói khá rõ, cháu cũng không nhắc lại nữa. Theo quan điểm cá nhân của cháu, đồng chí Hạ Cạnh Cường tuổi còn trẻ, có thể phương thức suy nghĩ không giống như đồng chí Trần Kiếm, hơn nữa, đồng chí Hạ Cạnh Cường từng có một thời gian dài công tác ở tỉnh Việt Trung. Giai đoạn hiện nay kinh tế Việt Trung phát triển nhanh hơn so với Lũng Tây. Đương nhiên, đây là do khác biệt về vị trí địa lý. Việt Trung là một tỉnh vùng duyên hải, có ưu thế tự nhiên về thu hút đầu tư hơn là các tỉnh trong đất liền. Tình hình như vậy, quan niệm quản lý và hình thức quản lý ở một số nước phương tây sẽ nhắm vào các xí nghiệp ở vùng duyên hải. Đồng chí Hạ Cạnh Cường mang hình thức mới này đến Bình Nguyên, cháu cho rằng cũng giúp các xí nghiệp trong thành phố Bình Nguyên mở mang tầm mắt, hiểu được thị trường, mau chóng đuổi kịp kinh tế thị trường. Việc này khá hữu ích. Tương đối mà nói, cháu nhận thức được hình thức thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên trong giai đoạn hai có thể cho các thành phố đất liền khác sự tham khảo nhất định.

Viên Đông Bình đưa mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ gật gù, nói:

- Ừ, trước giờ Trần Kiếm chỉ làm việc một nơi, tầm mắt cần phải nhìn xa hơn. Xem ra việc giao lưu cán bộ này cần phải tiến hành nhiều hơn.

- Đúng là như vậy. Bác Viên, cháu rất tán thành ý kiến này của bác.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Viên Đông Bình liền cười nói:

- Vĩ Hồng, các cậu ở Bình Nguyên lâu như vậy, làm việc rất có hiệu quả. Vất vả rồi!

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:

- Đa tạ bác Viên quan tâm, đây là việc chúng cháu được phân công thôi.

- Ừ, trẻ còn tuổi mà không kiêu căng không nóng nảy, thật tốt. Khó trách đồng chí Thành Thắng đánh giá rất cao. Không tồi, không tồi, thật sự không tồi.

Viên Đông Bình mỉm cười nói, nhẹ nhàng nhắc tới Lưu Thành Thắng.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn vài câu.

Sau đó, Viên Đông Bình tán gẫu đến phong thổ Bình Nguyên, cũng hỏi đến cuộc sống cá nhân Lưu Vĩ Hồng, nhưng không hề đề cập đến công tác. Ước chừng nói chuyện hơn đuợc mười phút. Lưu Vĩ Hồng liền lễ phép đứng dậy cáo từ.

Hắn phỏng chừng, Viên Đông Bình đã có đuợc tin tức cần thiết.

Trần Kiếm, quả là tới lúc nên di chuyển rồi.

Đêm nay Lưu Vĩ Hồng đến thăm Viên Đông Bình chủ yếu cũng vì mục đích này. Trần Kiếm tiếp tục ở lại Bình Nguyên, thì mặt mày Hạ Cạnh Cường sẽ rất khó coi. Nếu Hạ Cạnh Cường đã nhượng bộ Lưu Vĩ Hồng, thì Lưu Vĩ Hồng có nhiệm vụ phải nể mặt Hạ Cạnh Cường. Ván cờ chính trị, thì phải theo nhu cầu.

Lần này, thư ký Viên Đông Bình tự đưa Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường về khách sạn.

Lưu Vĩ Hồng mới vừa rời khỏi không lâu, chiếc xe Toyota Crown mang biển số một của thành ủy Bình Nguyên liền chạy vào biệt thự. Trần Kiếm và vợ ông ta mang theo bao lớn bao nhỏ quà thổ sản đi vào biệt thự của Viên Đông Bình.

Lưu Vĩ Hồng cũng không về phòng mình, ngồi dưới đại sảnh gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Yến.

Chỉ một chốc, Trịnh Hiểu Yến cũng đi tới đại sảnh, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Lư Đức Vĩ sẽ tới đây ngay.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, châm một điếu thuốc.

Trịnh Hiểu Yến ngồi xuống sô pha, nhìn xung quanh, hỏi nhỏ:

- Báo cáo Bình Nguyên kia, Bí thư Viên xem chưa?

- Xem rồi.

- Ông ta nói sao?

Trịnh Hiểu Yến có vẻ hơi khẩn trương. Cô đương nhiên cũng hiểu được, hành trình đến Bình Nguyên lần này, thật sự quan trọng chính là báo cáo do Hạ Cạnh Cường viết. Nghiêm khắc mà nói, báo cáo này là Lưu Vĩ Hồng viết, Hạ Cạnh Cường chỉ chỉnh sửa chút ít mà thôi. Sau khi báo cáo này được đưa lên, nhất định sẽ có sóng to gió lớn. Nhưng lần này, Trịnh Hiểu Yến cũng không châm chọc. Dù cô hiểu rõ trong báo cáo này đầy “nguy cơ”. Nhưng tận mắt chứng kiến tình hình Truờng Tiểu học Thứ năm và một số bệnh viện, cô quyết kiên định đứng bên Lưu Vĩ Hồng.

Hiện tại chỉ còn cách chờ xem việc này sẽ diễn tiến ra sao.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu.

Trịnh Hiểu Yến khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Bọn họ đều có thể nhìn thấy nguy hiểm ẩn sau báo cáo này, sao Viên Đông Bình lại không biết được? Thân là quan lớn ở Tần Quan, sao có thể tùy tiện tỏ thái độ với vấn đề mẫn cảm như vậy?

Lát sau, một chiếc Audi màu đen từ từ chạy vào cửa chính khách sạn Vương Triều Đại Đường.

Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến lập tức đứng dậy, buớc tới. Lần này Lý Cường không đi cùng. Lư Đức Vĩ là phó Chủ tịch Thành phố Tần Quan, tự bố trí ình, tính an toàn hẳn là không thể nghi ngờ.

Lư Đức Vĩ tự lái xe đến.

Lưu Vĩ Hồng ngồi vào ghế phụ lái, Trịnh Hiểu Yến ngồi phía sau.

Lư Đức Vĩ khẽ mỉm cười, nói:

- Phó Cục trưởng Lưu, quay lại rồi, khá vất vả hả?

- Cũng tạm, các đồng chí ở Bình Nguyên cũng khá phối hợp với công tác của chúng tôi.

- Đúng vậy, Trần Kiếm là một người rất hiểu biết trong việc đối nhân xử thế. Các đồng chí lãnh đạo trên tỉnh đều khá quý ông ấy vì điểm này.

Lư Đức Vĩ gật đầu cười, nhấn mạnh ga, chiếc xe Audi từ từ chạy ra khỏi cửa. Lư Đức Vĩ nói thế, hoàn toàn có thể đuợc hiểu là lời thừa nhận cực cao đối với Trần Kiếm. Trong vòng thể chế hiện nay, những cán bộ “biết điều” như Trần Kiếm đều có thể như cá gặp nuớc. Trần Kiếm từ một cán bộ cơ sở nhỏ bé leo một mạch lên đến Bí thư Thành ủy, khẳng định là phải có sở trường của riêng mình.

Chiếc Audi rời khỏi khách sạn Vương Triều, quanh qua quẹo lại, vào một ngõ nhỏ, nhìn qua có vẻ rất lâu đời.

Lư Đức Vĩ dừng xe xong mới nói:

- Nơi này là phố ăn vặt của Tần Quan, không chỉ có thức ăn địa phương, thức ăn khắp các nơi trong nước đều có cả. Nơi ăn khuya này có thể nói là nơi không tồi đâu.

Trịnh Hiểu Yến cười nói:

- Anh đã nói không tồi thì chắc chắn là không tồi rồi.

- Không dám nói ngoa đâu. Khẩu vị thức ăn, đúng là mỗi người mỗi khác. Tôi thích ăn món này, nhưng không chắc các vị đã thích.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:

- Thử xem đi. Ông chủ cửa tiệm này hẳn sẽ không chỉ làm một món ăn đâu.

- Ha ha, nói rất đúng, mời hai vị.

Lư Đức Vĩ cười ha hả, mời hai người bước vào một cửa hàng nhìn qua cũng khá có đẳng cấp. Phố ăn vặt trong cả nuớc, cơ bản giống nhau nhưng đều có những điểm khác biệt nhỏ, có hàng ăn, cũng có cửa hàng. Nhưng không có những nhà hàng mặt tiền sang trọng, giá cả bình dân, người bình thường cũng có thể ăn được. Phố ăn vặt, chủ yếu là lấy lãi từ số nhiều.

Bề ngoài, Lư Đức Vĩ chuyện trò vui vẻ, chỉ là bạn cũ tụ tập, thật ra trong lòng đã lo lắng bồn chồn.

Trong thời gian Cục Giám sát ở Bình Nguyên, Lư Đức Vĩ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến, cũng có khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đã tới Lũng Tây, tất nhiên Lư Đức Vĩ cũng duy trì liên lạc. Đây là nguyên tắc cơ bản để đối nhân xử thế. Nếu không phải dè dặt về thân phận của mình, Lư Đức Vĩ sẽ đến Bình Nguyên mời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến dùng một bữa cơm. Trịnh Hiểu Yến vừa quay lại Tần Quan đã lập tức gọi điện thoại cho y, nói là tụ tập một chút, dường như rất bình thuờng. Nhưng Trịnh Hiểu Yến lại nói cho Lư Đức Vĩ biết, đây là Lưu Vĩ Hồng chủ động đề nghị, trong lòng Lư Đức Vĩ cũng hoang mang.

Trịnh Hiểu Yến chủ động gặp gỡ y cũng là chuyện bình thường.

Lưu Vĩ Hồng chủ động đề nghị, thì thật không bình thường.

Lưu Đức Vĩ tự thấy giao tình của y và Lưu Vĩ Hồng còn chưa thân thiết như vậy. Hơn nữa, Trịnh Hiểu Yến còn nói tiếp, Lưu Vĩ Hồng đã đến tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy gặp Viên Đông Bình, sau đó mới đến gặp anh ta, lại càng khiến Lư Đức Vĩ khó hiểu.

Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, chắc chắc là có mục đích.

Phong cách làm việc của con cháu thế gia, thật sự khó đoán. Lư Đức Vĩ chỉ có thể gặp chiêu thì phá chiêu.

Ông chủ cửa hàng ăn vặt đưa ba người đến một phòng riêng tao nhã lịch sự trên lầu hai, đối diện phố ăn vặt, từ cửa sổ sát đuờng, có thể nhìn thấy dòng người náo nhiệt và rộn ràng nhốn nháo phía dưới.

- Phó Cục trưởng Lưu, mời gọi món theo khẩu vị của các vị. Ha ha… tôi gọi trước.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên. Lư Đức Vĩ cười ha hả nói, thuận miệng gọi ba bốn món ăn rồi đưa thực đơn cho Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến cười nói:

- Tôi mới ăn cơm xong, còn no lắm, cứ tùy tiện gọi vài món đi, chủ yếu là bạn bè gặp gỡ, tâm sự chút thôi.

- Đúng, đúng, bạn bè tán gẫu thôi.

Lư Đức Vĩ lại liên tục gật đầu.

Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng đều gọi hai món, Lư Đức Vĩ kêu một tá bia. Đầu bếp trong cửa hàng ăn vặt tay chân rất nhanh nhẹn, rất nhanh chóng thức ăn đã được mang lên.

- Nào, phó Cục Truởng Lưu, Hiểu Yến, làm một ly trước đi. Bia của chúng tôi ở đây có thể kém hơn Bắc Kinh, hai vị phải uống nhiều một chút.

Lư Đức Vĩ rót đầy bia ình cùng Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, nâng ly lên, cười nói.

Lưu Vĩ Hồng cũng nâng ly nói:

- Chủ tịch thành phố Lư, đừng khách sáo. Vừa rồi anh cũng nói, chỉ là bạn bè tụ hội thôi, thoải mái một chút.

- Nào, cạn ly!

Trịnh Hiểu Yến cũng nâng ly lên, ba nguời khẽ chạm ly, đều tự uống cạn.

Lư Đức Vĩ liền nhiệt tình lại rót đầy ly cho hai người, lại giới thiệu mấy món đặc sắc ở nhà hàng này, chủ nhà hàng rất có trách nhiệm. Mọi người uống vài ly bia, ăn chút thức ăn, không khí trong phòng riêng dần dần rất ấm cúng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.