Long Vũ Hiên hành động cấp tốc, rất nhanh liền xác định được danh sách, giao cho Trịnh Hiểu Yến. Trịnh Hiểu Yến lập tức gọi điện thoại thông báo tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên, chuyền đạt quyết định điều tra nghiên cứu của Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Phải nói rằng, Long Vũ Hiên vẫn khá khiêm tốn, hơn nữa anh ta còn cùng đội ngũ đi điều tra nghiên cứu Bình Nguyên, tổng cộng chỉ có sáu người, không bao gồm Phó cục trưởng Liễu Tề. Nhân số trong đội ngũ cũng không lớn. An bài như thế, tất nhiên là vì tránh các đồng chí thành phố Bình Nguyên bị kích động quá mức. Trước khi thông báo với thành phố Bình Nguyên, danh sách đã được Lưu Vĩ Hồng xem qua và được Lưu Vĩ Hồng cho phép.
Sau khi cuộc điện thoại của Trịnh Hiểu Yến không lâu, điện thoại trên bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng, chợt vang lên.
Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tao nhã của Hạ Cạnh Cường, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên, không mang theo chút tâm trạng nào.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Hạ.
Lưu Vĩ Hồng cũng rất bình tĩnh nói.
Hạ Cạnh Cường không vội vàng không hấp tấp nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi vừa mới nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Trịnh Hiểu Yến thông báo tới, cảm tạ quý cục đã coi trọng công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên.
- Chủ tịch thành phố Hạ khách khí rồi, đây là công tác của chúng tôi. Cục giám sát nhận được thư tín phản ánh một vài vấn đề, trong đó có một bộ phận thư tín là có xác nhận danh tính, tỏ thái độ không đồng ý với hành động bán ra doanh nghiệp nhà nước của Bình Nguyên. Vì thận trọng, chúng tôi quyết định phái vài đồng chí đi quý thành phố để điều tra sự việc.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, nguyên nhân khiến cho Cục giám sát đưa ra quyết định có liên quan cũng không phải là lời gì đáng sợ.
Nếu quyết định phải phái người đi Bình Nguyên, Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị bị chỉ trích. Chỉ có điều Hạ Cạnh Cường tự mình gọi điện thoại đến, hơn nữa động tác nhanh như vậy, trước sau có chút nằm ngoài ý tưởng của Lưu Vĩ Hồng.
- Đương nhiên đã có người phản ánh, khẳng định sẽ điều tra để có câu trả lời thuyết phục. Đây chính là công tác mà sở phải làm. Tuy nhiên Phó cục trưởng Lưu, xin thứ cho tôi nói thẳng, vấn đề của Bình Nguyên, không chỉ đơn giản như vậy.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi hơi giương lên, giọng điệu lại vẫn rất bình tĩnh, nói:
- Cho dù vấn đề khá phức tạp, tin tưởng dưới sự ủng hộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên, khẳng định cũng có thể điều tra rõ ràng.
Phía đầu điện thoại bên kia thoáng im lặng một chút, sau đó Hạ Cạnh Cường liền nói:
- Phó cục trưởng Lưu, nếu anh có thể bớt chút thời gian, tôi hy vọng anh có thể đến Bình Nguyên một chuyến. Khi đó hẳn anh sẽ có thêm hiểu biết trực quan hơn nữa đối với sự xác thực của vấn đề này.
Hạ Cạnh Cường gọn gàng dứt khoát đề xuất yêu cầu với Lưu Vĩ Hồng, có lẽ có thể hiểu đây là một loại "khiêu chiến".
Muốn điều tra thành phố Bình Nguyên, được thôi!
Nhưng mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng tự mình đến, không cần phái người xông pha chiến đấu trong khi chính mình núp ở phía sau làm rùa đen rút đầu. Như vậy không kiên cường. Anh thật sự muốn sai vài tên thủ hạ đến đối phó với Hạ Cạnh Cường tôi, như vậy cũng thật sự không nể mặt rồi.
Chiếu theo hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về Hạ Cạnh Cường, dưới tình hình chung, Hạ Cạnh Cường sẽ không làm như vậy. Hiện giờ ông ta trực tiếp đưa ra lời "khiêu chiến", có thể thấy được sự phẫn uất trong lòng Hạ Cạnh Cường ra sao và lớn tới mức nào.
Nguyên cũng biết Lưu nhị thiếu gia nhà anh là một kẻ không có phép tắc quy củ, nhưng mà anh muốn gây sức ép, cũng phải có một điểm mấu chốt cơ bản. Hiện tại ngươi lấy việc công làm việc tư, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, là có ý tứ gì?
Muốn tới, thì chính anh tới đi!
Bằng không, cũng đừng trách Hạ Cạnh Cường tôi không hầu hạ!
- Được, tôi đi!
Lưu Vĩ Hồng chỉ trầm mặc trong một thời gian ngắn, cũng chỉ một hai giây, lập tức cho Hạ Cạnh Cường một câu trả lời vô cùng rõ ràng.
Tính cách Lưu nhị thiếu gia là như vậy. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng làm rùa đen rút đầu.
- Cảm ơn Phó cục trưởng Lưu, tôi ở Bình Nguyên chờ anh tới!
- Không cần khách khí.
Gần như là đồng thời, Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng cùng buông điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng hút một điếu thuốc, chậm rãi dựa lưng vào ghế. Chẳng qua , dường như có người không vui khi Phó cục trưởng Lưu yên tĩnh như vậy, không đợi Lưu Vĩ Hồng rút ra điếu thuốc thứ hai, điện thoại lại vang lên.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
Giọng nói của Phó cục trưởng Lưu vẫn bình tĩnh như trước.
- Nhị ca, tôi nghĩ hay là tôi đi Bình Nguyên.
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Hồ Ngạn Bác.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng, bỗng nhiên dâng lên một sự rung động.
Hồ Ngạn Bác là Trưởng phòng Giám sát 1, dựa theo phân công nội bộ, anh ta chủ yếu là đối mặt xử lý các xí nghiệp trực thuộc trung ương. Doanh nghiệp nhà nước địa phương không nằm trong phạm vi được phân công quản lý của anh ta. Đương nhiên, phân công này cũng gần như chỉ có trong nội bộ Cục giám sát. Lưu Vĩ Hồng có thể căn cứ yêu cầu mà tiến hành điều phối tự do. Do quyền uy Cục giám sát dần đần được coi trọng, lượng công việc cũng tăng nhiều, Lưu Vĩ Hồng đã suy xét, tính sẽ tiến hành mở rộng Cục giám sát, lại tăng thêm hai phòng nghiệp vụ, nhằm chia sẻ lượng công việc của Hồ Ngạn Bác và Long Vũ Hiên.
Nhưng Hồ Ngạn Bác bỗng nhiên đề xuất, để anh ta đi Bình Nguyên, không nghi ngờ gì là suy xét đến thân phận "Nha nội (con ông cháu cha) đảng" của Hạ Cạnh Cường. Hồ Ngạn Bác rất rõ, Nhị ca đưa ra quyết định điều tra Bình Nguyên, sắp sửa gánh vác loại áp lực cực lớn đến cỡ nào. Trong đó còn trộn lẫn gút mắc giữa Lưu gia và Hạ gia, còn trộn lẫn “ân oán cá nhân” giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, khiến cho tình hình càng thêm phức tạp.
Hồ Ngạn Bác mà động thân, tự nhiên là muốn thay Lưu Vĩ Hồng chia sẻ loại áp lực này.
Chính Hồ Ngạn Bác, cũng là một "Nha nội (con ông cháu cha) đảng" rất có lực lượng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Ngạn Bác, cảm ơn. Vừa rồi Hạ Cạnh Cường đã gọi điện thoại cho tôi, anh ta yêu cầu tôi đi Bình Nguyên, tôi đã đáp ứng anh ta rồi.
- Sao?
Hồ Ngạn Bác chấn động, hơi choáng váng.
Không ngờ, Hạ Cạnh Cường giáp mặt "khiêu chiến” với Lưu Vĩ Hồng, như vậy thật sự rất đảo điên, hoàn toàn không giống với tác phong làm việc của Hạ Cạnh Cường từ trước tới nay. Với tư cách là con cháu cách mạng đời thứ ba, thanh danh vang dội nhất ở Bắc Kinh, Hạ Cạnh Cường này nổi danh trầm ổn, rất nhiều bề trên cũng tán thưởng anh ta, mỗi khi gặp đại sự rất bình tĩnh.
Chín chắn vững vàng, đã trở thành nhãn hiệu cá nhân của Hạ Cạnh Cường.
Không ngờ anh ta lại có thái độ khác thường như thế?
- Nhị ca, như vậy có chút bất thường...
Sau khi khiếp sợ qua đi, Hồ Ngạn Bác rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, trầm giọng nói.
Ở trong nhóm anh em của Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác là người chịu vận dụng đầu giống với. Hồ Ngạn Bá cũng giống như Trình Huy công tác trong văn phòng tring ương, đều thuộc loại người nhiều mưu trí, về phương diện chính trị, có thể nói là trời sinh ngộ tính vô cùng mẫn cảm.
- Có gì không đúng sao?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, hỏi ngược lại.
- Cái gì cũng không đúng. Điều này rất khác thường, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Hạ Cạnh Cường. Anh ta là một người điềm tĩnh như vậy, sao giờ lại kích động tới như thế? Hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay chúng ta, chọc giận anh, đối với anh ta có gì tốt chứ? Hiện tại cũng không tới nông nỗi cá chết lưới rách? Hạ Cạnh Cường hẳn là cũng sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này. Muốn lấy tiền, anh ta còn có nhiều phương pháp mà. Mấy năm trước Lão nhị nhà họ Hạ muốn mở công ty bất động sản, còn muốn làm công ty thương mại, kinh doanh cũng rất thịnh vượng, anh hẳn là đã biết rồi?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: xem tại
- Có nghe nói qua. Hình như đó là một xí nghiệp gia tộc.
Phó cục trưởng Lưu nói lời này cũng rất hàm súc.
Hồ Ngạn Bác đáp:
- Đúng, chính là việc đó. Hạ lão đại cũng có cổ phần. Thu nhập của công ty bất động sản một năm chỉ sợ cũng gấp mười lần tổng giá trị của mười xí nghiệp mà bên Bình Nguyên đã bán ra. Số lượng này với Hạ lão đại chắc cũng chỉ coi như là thịt muỗi mà thôi?
Tình huống này, Lưu Vĩ Hồng hẳn cũng đã sớm nghĩ tới.
- Cuối cùng, tôi cảm thấy, trong chuyện này không đơn giản như vậy. Nhị ca, anh ta sẽ không tính chơi chúng ta chứ?
Hồ Ngạn Bác đầy bụng hồ nghi.
Sự vật khác thường tức là có cạm bẫy!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không phải cậu vừa mới nói quyền chủ động ở trong tay chúng ta, chứ không phải anh ta sao?
- Đúng vậy, cho nên đó là lý do vì sao tôi thấy việc này có sự khác thường...
- Ngạn Bác, chuyện Bình Nguyên, cậu đừng quan tâm nữa. Rốt cuộc có kỳ lạ hay không, tôi đi nhìn một cái cũng sẽ rõ thôi. Toàn Thanh Hoa bên kia, cậu cần theo dõi chặt một chút. Bây giờ còn chưa tới lúc động thủ nên phải chú ý giữ bí mật.
Lưu Vĩ Hồng dặn dò thêm một câu.
- Nhị ca yên tâm đi. Tôi chưa muốn động tới anh ta, một khi động tới, khẳng định anh ta có muốn chạy cũng không thoát được!
Theo Lưu Nhị Ca hắn lăn lộn một thời gian dài, dường như mội một người đều hò hét khoe khoang như vậy.
Cắt đứt điện thoại của Hồ Ngạn Bác, Lưu Vĩ Hồng dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, lập tức cầm điện thoại lên, gọi về văn phòng. Ở đầu dây bên kia là Trịnh Hiểu Yến tiếp điện thoại.
- Linh Linh, sửa lại kế hoạch 1. Anh sẽ tự mình đi Bình Nguyên một chuyến. Em thông báo với bên Vũ Hiên, cử thêm vài người, em cũng cùng đi.
Lưu Vĩ Hồng phân phó.
- Anh đi Bình Nguyên?
Trịnh Hiểu Yến cũng giống như Hồ Ngạn Bác, hơi sửng sốt lấy làm lạ.
Đã có chuyện gì xảy ra thế này?
Nghĩ đi là đi luôn hả!
- Đúng, em thu xếp đi.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Lưu Vĩ Hồng. Sau khi gọi điện thoại chưa quá một phút, Chủ nhiệm Trịnh liền vội vã vào văn phòng của hắn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi han:
- Sao lại thế này? Đột nhiên sửa lại chủ ý! Anh định làm cái trò gì vậy?
Cấp dưới kiêu ngạo ương ngạnh như thế cũng chỉ có độc nhất một Trịnh đại tiểu thư.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Không có gì, Chủ tịch thành phố Hạ đã chỉ đích danh yêu cầu anh đi Bình Nguyên.
- Cái gì?
Trong thoáng chốc, Trịnh Hiểu Yến có chút không rõ.
- Anh ta gọi điện thoại cho anh?
- Đúng, vừa ban nãy xong.
- Quả thực không sao hiểu được!
Trịnh Hiểu Yến hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, hàng mi xinh đẹp nhíu lại thật sâu, hai tay khoanh trước ngực, hai ngón tay bên tay phải thỉnh thoảng gõ lên cánh tay trái, đi vòng tròn trong văn phòng của Phó cục trưởng Lưu.
Đại thiếu gia Hạ bỗng nhiên sửa lại phong cách, chuyển biến thành trường phái "cứng rắn, mạnh mẽ", trong khoảng thời gian ngắn, khiến tất cả mọi người choáng váng hồ hồ.
- Suy cho cùng, anh ta có ý tứ gì hả?
Trịnh Hiểu Yến đi liên tiếp hơn mười vòng, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, tự nói.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Mặc kệ anh ta có ý tứ gì, nếu anh ta chính miệng phát ra lời mời, không thể không cho anh ta chút thể diện. Em đi chuẩn bị đi, thông báo với Vũ Hiên một tiếng, Liễu Tề cũng cùng đi, hay là đưa đội ngũ đã đi Liêu Trung cùng đi.
Mệnh lệnh đơn giản như vậy, cũng có thể thấy được Lưu Vĩ Hồng không hề có ý coi thường Hạ Cạnh Cường. Ít nhất trong cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng, trọng lượng của Hạ Cạnh Cường cũng không dưới Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn. Coi như là rất nể mặt.
- Hay là xin chỉ thị một cái đi...
Trịnh Hiểu Yến không lập tức chấp hành mệnh lệnh của Phó cục trưởng Lưu, do dự một chút, nói.
Cô biết rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng một khi đã bước lên đất Bình Nguyên, nếu việc này bế tắc sẽ rất khó giải khai. Hai nhà có tiếng tăm vang dội nhất trong giới quan trường, sẽ phát sinh đối kháng trực tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]