Khu văn phòng Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung nằm trong khu vực quận Xuân Thành, cách khách sạn Xuân Thành không xa, xe đi nhanh, thì cũng khoảng mười mấy phút là đến, mấy chiếc xe liền lái thẳng vào sân Tỉnh ủy.
Ban đêm trong sân Tỉnh ủên tĩnh mà trang nghiêm, càng có không khí uy nghiêm hơn.
Lý Phong đã liên lạc khi còn ngồi trên xe, bảo các đồng chí mở cửa phòng Hội nghị số 1, chuẩn bị ổn thỏa hết. Khi nhóm người Trịnh Quảng Nghĩa, Cao Thụ Sơn, Ngụy Căn Long, Điền Hưng Khải và Lưu Vĩ Hồng bước vào, nhân viên làm việc sớm đã mở điều hòa, pha xong trà, cung kính chờ đợi các vị lãnh đạo đến.
Cuộc họp hội ý các Bí thư, thông thường mỗi tuần họp một lần, nếu có trường hợp đặc biệt, sẽ tổ chức cuộc họp lâm thời. Nhưng giống như hôm nay, cuộc họp hội ý Bí thư được mở vào tối thứ 7, là lần đầu tiên mà các đồng chí Văn phòng Ủy viên thường vụ và Văn phòng Tỉnh ủy nhìn thấy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì quan trọng, các nhân viên làm việc không khỏi cẩn thận hơn.
Trịnh Quảng Nghĩa, Cao Thụ Sơn, Ngụy Căn Long vẫn là những thành viên quan trọng của cuộc họp hội ý của Bí thư, nếu đề tài của cuộc họp có liên quan đến công tác chính trị, Điền Hưng Khải cũng sẽ được mời tham gia, trong phòng hội nghị này, cơ bản mỗi người đều đã có chỗ ngồi cố định của mình.
Phòng họp nhỏ cũng được bố trí như một phòng khách, một ghế sô pha mềm mại được vây thành hình bán nguyệt, ở giữa là một cái bàn trà nhỏ.
- Phó cục trưởng Lưu, mời ngồi!
Lý Phong đích thân mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ngay bên cạnh Ngụy Căn Long, đối diện với Hưng Khải.
Trong ánh mắt những đồng chí trong Văn phòng Ủy viên thường vụ hiện lên sự kinh ngạc.
Ngay từ đầu khi thấy Lưu Vĩ Hồng cùng đi vào với Ngụy Căn Long, còn tưởng Lưu Vĩ Hồng là thư ký mới của Ngụy Căn Long. Không ngờ Lý Phong còn đích thân mời hắn ngồi, rõ ràng, hắn cũng là một trong những người tham gia cuộc họp này.
Điều này thật kỳ lạ.
Người thanh niên này, có thể ngang hàng với Bí thư và Phó bí thư Tỉnh ủy, rốt cuộc thì hắn là thần thánh phương nào?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cảm ơn, thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Chỉ một lúc sau, Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Tỉnh ủy Cổ Phượng Anh và Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hoắc Bảo Thành bước vào phòng họp. Cổ Phượng Anh là một nữ cán bộ khoảng 52, 53 tuổi, mặc bộ quần áo công sở, để tóc ngắn, thân hình chăm sóc cũng không tồi, có vẻ rất sáng sủa. Hoắc Bảo Thành cũng khoảng năm mươi tuổi, tóc ngắn, thần thái uy nghiêm.
- Bí thư Trịnh, Chủ tịch Cao…
Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo Thành gật đầu với hai vị lãnh đạo, vẻ mặt nghiêm túc.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại thông báo của Lý Phong, nói là lập tức đến Phòng họp Tỉnh ủy mở cuộc họp hội ý Bí thư, hai vị đứng đầu Tỉnh ủy này, đương nhiên biết được đã có chuyện lớn xảy ra, liền vội vội vàng vàng đến phòng họp Tỉnh ủy, thấy Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn đều mặt mũi nặng nề, lại càng kiên định hơn phán đoán của mình. Nhưng tỉnh Liêu Trung lớn như thế này, có một chuyện phát sinh đột ngột cũng là điều rất bình thường, trước đây cũng chưa phải chưa từng tổ chức những buổi họp hội ý Bí thư lâm thời như thế này.
Cũng giống như những nhân viên của Văn phòng Ủy viên thường vụ, Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo thành cũng rất tò mò đối với Lưu Vĩ Hồng đang ngồi bên cạnh Ngụy Căn Long.
Đây là ai?
Có thể chắc chắn, Tỉnh ủy Liêu Trung không thể đột nhiên tăng thêm một thành viên trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo Thành, đều là những vị cán bộ lãnh đạo lão thành cấp tỉnh, cái gọi là kiến thức sâu rộng, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại không hề thể hiện ra. Sau khi chào hỏi mọi người xong, liền chia nhau ngồi bên cạnh Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn.
Cổ Phượng Anh là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, xếp thứ 3 trong Tỉnh ủy, gần với Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn, Hoắc Bảo Thành là Phó bí thư đứng thứ tư.
Hai người này vừa ngồi xuống, Trịnh Quảng Nghĩa liền gật gật đầu, Lý Phong liền ra hiệu cho nhân viên đóng cửa phòng họp lại, tự mình ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Trịnh Quảng Nghĩa, cầm cuốn sổ ghi chép lên, chuẩn bị làm tốt việc ghi chép.
- Các đồng chí, tối nay ở trước cổng khách sạn Xuân Thành, đã xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng, vì vậy mới vội vàng mời mọi người đến đây, mở một cuộc họp hội ý, mọi người cùng nhau thương lượng biện pháp giải quyết… Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh là một trong những đương sự, mời anh nói ọi người biết rõ về tình hình cụ thể khi vụ án xảy ra.
ánh mắt sắc bén của Trịnh Quảng Nghĩa quét qua mặt tất cả những người tham gia cuộc họp, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng.
Hóa ra là hắn!
Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo Thành mới hiểu ra.
Đã sớm nghe nói vị Phó cục trưởng trẻ tuổi của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện dẫn theo một nhóm người đến khảo sát công tác cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, có tên là Lưu Vĩ Hồng, là con cháu chính tông của nhà họ Lưu, là một vị lãnh đạo do Phó thủ tướng Hồng đích thân chỉ danh, một người con ông cháu cha kiêu ngạo. Nhưng vì công việc không có cơ hội gặp mặt, vậy nên Lưu Vĩ Hồng đến cũng được nhiều ngày rồi, tối hôm nay mới là lần đầu tiên gặp Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo Thành.
‘Quan lớn đặc phái’ của Phó thủ tướng Hồng quả thật cũng có tư cách ngồi trong phòng họp này, có quyền ngồi ngang hàng với năm người có thế lực nhất tỉnh Liêu Trung.
Mặc dù không khí cuộc họp rất nhiêm túc, Cổ Phượng Anh và Hoắc Bảo Thành vẫn gật gật đầu với Lưu Vĩ Hồng, xem như chào hỏi.
- Vâng, Bí thư Trịnh!
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lên, cao giọng đáp, sau đó nói đơn giản những tình tiết của vụ án đã xảy ra trước cổng khách sạn Xuân Thành. Thực ra một nửa trước của vụ án này, Lưu Vĩ Hồng cũng không nhìn thấy tận mắt. Hắn và Trịnh Hiểu Yến ăn tối xong, đi dạo phố một lúc, mới quay về khách sạn Xuân Thành, vừa mới đến cổng khách sạn, liền thấy mấy tên cấp dưới của Hàn Vĩnh Quang đang tàn nhẫn đánh Phó Cường, còn có ý định cưỡng ép mang tiểu Tiệp đi, Trịnh đại tiểu thư nổi lòng nghĩa hiệp, mới tiến lên ngăn lại.
Đối với quá trình này, Lưu Vĩ Hồng cũng miêu tả rõ ràng, nhưng tạm thời cũng chỉ mới là suy đoán của hắn, tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào, phải chờ cơ quan công an thẩm vấn những phần tử tội phạm tay sai của Hàn Vĩnh Quang mới có thể biết được chính xác.
Tuy nhiên không ai tỏ vẻ nghi ngờ gì với suy đoán của Lưu Vĩ Hồng, bởi vì những hành động từ trước đến nay của Hàn Vĩnh Quang, đã đủ ọi người biết rõ.
Chân tướng sự thật, quả thật cũng giống như những gì Lưu Vĩ Hồng nói.
Người này hoành hành ở An Bắc nhiều năm, thấy bất cứ người con gái đẹp nào, liền đoạt được bằng mọi giá.
- Đâu có đạo lý này! Hàn Vĩnh Quang này, rốt cuộc là cái thứ gì? Còn hơn cả bọn thổ tặc thời xưa! Y nghĩ y là ngọn núi đứng vững mãi?
Lưu Vĩ Hồng vừa báo cáo xong, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hoắc Bảo Thành liền vẻ mặt đầy tức giận, vỗ thật mạnh vào tay vịn ghế sô pha, quát lớn, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, có vẻ rất đáng sợ.
Đối với Hoắc Bảo Thành, Lưu Vĩ Hồng cũng đã từng nghe nói. Người này là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương cử đến tỉnh Liêu Trung, tác phong rất quyết đoán, khi còn ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã từng nổi danh, phá được không ít vụ án lớn, được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương tiền nhiệm Thạch Hán Nguyên gọi là ‘cán bộ tốt thiết diện vô tư’…
Bây giờ Chủ tịch và Bí thư Tỉnh ủy đều chưa nói gì, Hoắc Bảo Thành đã nổi giận, ‘thiết diện vô tư’, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Chủ nhiệm Hoắc, Hàn Vĩnh Quang quả thật vô cùng kiêu ngạo, theo những tình hình mấy ngày này chúng tôi tìm hiểu được, người này thực ra chính là đầu sỏ lưu manh lớn nhất thành phố An Bắc, tội ác nhiều vô cùng. Một bộ phận quần chúng phản ánh, Hàn Vĩnh Quang tự xưng là Thị trưởng ngầm của An Bắc, ở An Bắc, không có chuyện gì y làm không được. Cũng vì như vậ mới dám trước mặt nhiều người, cưỡng bức con gái nhà lành.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.
- Thị trưởng ngầm? Hừ! Quả thực quá kiêu ngạo rồi, không biết sống chết là gì!
Hoắc Bảo Thành lại càng tức giận.
Đối với lời bình bốn chứ ‘không biết sống chết’ của Hoắc Bảo Thành, những người ngồi đây hoàn toàn không có gì dị nghị.
Hàn Vĩnh Quang lần này, chắc chết rồi!
Không ngờ y lại dám vứt ra ba mươi ngàn trước mặt Nhị công tử nhà họ Lưu để cướp lấy con gái của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, người ta thì chỉ lao vào họng súng, còn y lần này lại tiến thẳng vào họng pháo.
Cho dù mạng lưới quan hệ của y lớn đến thế nào, có những quan lớn thế nào đứng phía sau, đều không thể bảo toàn tính mệnh cho y được nữa.
Thật ra, Hàn Vĩnh Quang mặc dù ‘uy danh hiển hách’ trên khắp phố phường An Bắc, ức hiếp con gái nhà lành, chiếm đất đai, nhưng trong mắt sáu người ngồi trong phòng họp nà không là cái gì cả, giống như Trịnh Hiểu Yến đã nói, còn không bằng một con chó.
Những lãnh đạo lớn của Tỉnh ủy đang ngồi đây, cũng không ai thật sự dành thời gian đi để ý đến một Thị trưởng ngầm Hàn thất gia này.
Cái mà họ để ý là, người nào đứng sau lưng Hàn Vĩnh Quang!
Hai hàng lông mày của Trịnh Quảng Nghĩa chau lại, trầm giọng nói:
- Hàn Vĩnh Quang là đầu sỏ lưu manh, bây giờ đã bị bắt, thì không đáng để lo nữa. Nhưng, người này dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Đây mới thật sự là điều mà chúng ta nên quan tâm. La Trường An ở cục Công an thành phố An Bắc, chính là dù hộ mệnh cho y, điều này không cần phải nghi ngờ nữa. Nhưng, ngoài La Trường An ra, sau lưng Hàn Vĩnh Quang, còn có ai nữa? Còn có người nào giao du với những phần tử lưu manh, làm hại nhân dân? Vấn đề này, phải được điều tra rõ ràng!
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư Trịnh, vấn đề này, đương nhiên phải điều tra, hơn nữa tôi cho rằng, nhất định phải điều tra đến cùng, phải đưa tất cả những ô dù của Hàn Vĩnh Quang ra ánh sáng hết, cho dù là ai, đều không thể lọt vòng pháp luật!
Trịnh Quảng Nghĩa vừa dứt lời, Hắc Bảo Thành liền phụ họa.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Bí thư Trịnh và Chủ nhiệm Hoắc, vụ án này nhất định phải điều tra, điều tra đến cùng! Ở An Bắc xảy ra một vụ án lớn như vậy, có một nhóm phần tử lưu manh hoành hành như vậy, tôi cũng có trách nhiệm của người lãnh đạo. Tôi kiểm điểm với Tỉnh ủy!
Tỏ thái độ như vậy, đương nhiên là Bí thư Thành ủy An Bắc Ngụy Căn Long, giọng nói và vẻ mặt đều rất trầm trọng, còn mang theo chút xấu hổ, ánh mắt có lúc còn vô tình tránh đi ánh mắt âm u của Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn.
Y biết mình tỏ thái độ như thế này, Cao Thụ Sơn chắc chắn không vui. Nhưng lúc này, không còn thời gian cho y do dự. Nếu chờ đến lúc Trịnh Quảng Nghĩa chỉ đích danh y hỏi thái độ của y như thế nào, thì thật sự rất bị động.
Trịnh Quảng Nghĩa khoát tay, nói:
- Đồng chí Căn Long, bây giờ không phải lúc kiểm điểm, chúng ta giải quyết vấn đề trước.
Nói xong, ánh mắt Trịnh Quảng Nghĩa dừng lại trên mặt Cao Thụ Sơn, ngữ khí mềm mỏng hẳn, hỏi:
- Chủ tịch tỉnh, ý kiến của anh thế nào?
Cao Thụ Sơn trong lòng không khỏi khó chịu.
Trong tình hình nà còn có thể dị nghị được sao?
Trịnh Quảng Nghĩa rõ ràng là cố ý, mượn đề tài để phát huy, cứng rắn lột mặt y.
Nếu đã như vậy, Cao Thụ Sơn chỉ có thể bày ra bộ dạng đầy căm phẫn, gật đầu nói:
- Bí thư Trịnh, tôi cũng hoàn toàn tán thành ý kiến của đồng chí, đối với những phần tử lưu manh tội ác tày đình này, tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải điều tra ra được manh mối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]