Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1056: Đỗ Hải bị bắt đi rồi!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

- Anh sao thế? Đã nói sẽ đi ra ngoài ăn cơm với tôi mà? Chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại còn tắt máy nữa chứ! Quá đáng quá rồi đấy.

Phó cục trưởng Lưu vừa mới lên đến lầu 6 khách sạn Xuân Thành thì đã đụng mặt Trịnh đại tiểu thư ở đó. Chưa để Phó cục trưởng Lưu kịp mở miệng Trịnh đại tiểu thư đã tuôn một tràng dài chất vấn anh ta. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, hai hàng lông mày nhăn nhó tỏ vẻ rất tức giận.

Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ đầu.

Đúng là hắn đã quên béng việc này!

Hôm nay thứ Bảy, Lưu Vĩ Hồng tuyên bố ngày mai mọi người được nghỉ ngơi một ngày không phải làm việc. Đến đây mười ngày nay mọi người đều bận tối mắt, cũng phải nghỉ ngơi một ngày. Nếu không thần kinh hoạt động căng thẳng quá sợ cũng không chịu được.

Những ngày này hắn cũng chưa đi ăn riêng với Trịnh Hiểu Yến bữa nào.Mới sáng sớm Trịnh Hiểu Yến đã lên kế hoạch tối nay rủ Lưu Vĩ Hồng đi ăn thử đồ ăn vặt ở An Bắc sau đó cùng nhau đi dạo ngắm cảnh thành phố về đêm.

Mười ngày nay Trịnh Hiểu Yến cũng bận rộn suốt. Đến An Bắc cũng mới đi cùng mẹ cô ta được có một buổi chiều. Nghỉ lại hai đêm ở khu biệt thự nhà khách tỉnh ủy cũng toàn là đêm hôm trước về sáng sớm hôm sau lại đi, coi căn biệt thự nhà khách tỉnh ủy chẳng khác gì khách sạn. Về phần cấp bậc “quân- tướng” với Phó cục trưởng Lưu thì gần như bị dẹp tạm qua một bên rồi.

Ai cũng bận rộn cả!

Khó khăn lắm mới được một ngày cuối tuần Phó cục trưởng Lưu mở lòng “từ bi” cho nghỉ, Trịnh Hiểu Yến đương nhiên muốn tận dụng triệt để thưởng thức sự lãng mạn bay bổng một chút.

Ai dè khi Trịnh đại tiểu thư trang điểm ăn diện tỉ mỉ xong gọi điện cho Lưu Vĩ Hồng thì thấy hắn đã tắt điện thoại từ đời nào rồi, đúng là quá đáng hết mức mà!

Phó cục trưởng Lưu liền nghiêm mặt giải thích :

- à à, vừa mới đi gặp lãnh đạo về, nếu không tắt điện thoại thì không được lễ phép cho lắm.

- Gặp lãnh đạo? Lãnh đạo nào mà cần mẫn thế? Thứ 7 vẫn đi làm nữa?

Trịnh Hiểu Yến tỏ vẻ không tin.

- à, tuy là Bí thư Trịnh là bố cô nhưng cô cũng không cần phải tán dương ông ấy quá mức thế chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười trêu chọc một câu rồi quay lưng sải đôi chân dài bước về phòng hắn, phải thay đồ mới được. Vừa rồi đi gặp Trịnh Quảng Nghĩa nên đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, không thể để thất lễ được. Bây giờ đi dạo phố với Trịnh đại tiểu thư thì không thể nghiêm túc quá, phải tỏ ra trẻ trung một chút mới được. Cứ nhìn cô Trịnh hôm nay ăn diện có khác gì một thiếu nữ thông thường đâu?

- Này, anh đi gặp Bí thư Trịnh à? Sao không gọi tôi?

Trịnh Hiểu Yến kinh ngạc, xong lại thấy có chút bất mãn.

Lưu Vĩ Hồng từ trong phòn 606 nói vọng ra :

- Tôi đến văn phòng của ông ta, mang số sổ sách kia giao cho ông ta.

- Không phải chứ?

Trịnh Hiểu Yến lúc này thấy kinh hãi thật sự.

- ý của anh là sao?

Trịnh đại tiểu thư vẫn chưa hiểu nổi tại sao vào thời điểm này mà Lưu Vĩ Hồng lại đưa tập sổ sách đó cho cha cô, cuối cùng hắn có ý gì?

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha khua khua tay nói :

- Lấy cho tôi bộ Armani thường phục đến đây.

Lúc hai người giao tiếp thì Phó cục trưởng Lưu rất ra dáng lãnh đạo, coi Chủ nhiệm văn phòng Trịnh như thư ký riêng của hắn, đến quần áo của hắn cũng do Chủ nhiệm Trịnh phụ trách.

- Tự đi mà lấy!

Trịnh Hiểu Yến giận dữ, hừ một tiếng rồi quay đi không thèm nhìn.

Con người này lúc nào cũng tự ình là đúng.

Đã nói rõ là cùng nhau đi ăn, thế mà đến sát lúc đi hắn lại quên béng đi chyện đó, lại còn “lén lút” đi gặp cha cô mà chả thèm à ơi í ới gì với cô cả. Bây giờ về đến nơi một câu xin lỗi cũng chẳng có, nghênh ngang nằm dài ra sô pha rồi sai cô làm việc này việc kia, đúng là quá đáng hết sức mà!

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu cười, chậm rãi đứng dậy tiến về phía tủ quần áo.

Trịnh Hiểu Yến vẫn khoanh tay bĩu môi giận dữ. Lúc Lưu Vĩ Hồng đến bên cạnh cô xoay đầu lại, hừ một tiếng.

Bất thình lình Lưu Vĩ Hồng dang rộng đôi tay ôm chặt cô vào lòng.

- Không cần…

Trịnh Hiểu Yến cố sức giãy dụa, mắt trợn trừng trừng.

Lần này mà dễ dàng bỏ qua cho hắn thì từ đây về sau Trịnh đại tiểu thư chắc chẳng dám ngóc đầu lên nhìn ai nữa, cả đời đều phải chịu cái số kiếp bị bắt nạt mất thôi.

Có điều tuy Trịnh Hiểu Yến cũng là Judo ngũ đẳng, nhưng bất ngờ bị ôm chặt như vậy cũng khó lòng cựa ra được. Hai người đều mặc quần áo mỏng tanh nên Trịnh Hiểu Yến càng cố giãy dụa thì thân thể mềm mại của cô càng ép sát vào lồng ngực Lưu Vĩ Hồng. Hơi thở đối phương phả vào người khiến cô cảm thấy quay cuồng, chẳng mấy chốc cả người Trịnh đại tiểu thư đã mềm nhũn ra.

Lưu Vĩ Hồng cười cắn nhẹ vào vành tai cô, thổi khẽ vào tai rồi cười nói :

- Ngoan nào, đừng phụ lòng tốt của người ta. ôi, ai bảo tại Bí thư Trịnh cứ có thành kiến với tôi cơ? Chúng ta phải cùng nhau đến nhà vài lần tặng ông ấy món quà thật lớn vào, nếu không chắc ông ấy chẳng đời nào cho phép tôi đụng một ngón tay vào bảo bối khuê nữ của ông ấy đâu.

- Chỉ nói linh tinh, không thèm nói chuyện với anh nữa!

Trịnh Hiểu Yến vẫn cứng miệng, nhưng người đã mềm nhũn rồi, dần dần thôi không giãy dụa nữa, mềm oặt dựa vào trong lòng hắn.

- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta làm tốt công việc này thì phen này Bí thư Trịnh chắc sẽ thu về được một phần quà lớn. Đương nhiên là ông ta cũng phải bỏ ra chút sức lực chứ chỉ dựa vào một mình tôi thì cũng không ổn.

Lưu Vĩ Hồng lại cười ha hả nói, đôi bàn tay to bản lần theo lưng Trịnh Hiểu Yến mò xuống bóp chặt vào cặp mông săn chắc.

Trịnh Hiểu Yến có chút lo lắng nói :

- Trực tiếp lôi ông ấy vào, liệu có thích hợp không?

- Chả có gì là không thích hợp, tôi nghĩ ông ấy bây giờ cũng đang đợi cơ hội. Nhưng chuyện này chủ yếu vẫn phải do chúng ta làm, ông ấy chỉ cần âm thầm giúp đỡ là được. Tôi đã nói với ông ấy là ngày kia tôi sẽ trực tiếp báo cáo với Phó thủ tướng Hồng, xin Cục kiểm toán quốc gia phái thêm nhân lực xuống. Chúng ta cũng phải hành động thật sự rồi, không để cho bọn họ thấy quan tài chắc bọn họ còn chưa đổ lệ.

- Thế còn tạm được…

Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, đặt đôi môi đỏ mọng hôn chụt một cái lên má Lưu Vĩ Hồng.

Khoảng mười phút sau thì Phó cục trưởng Lưu và Chủ nhiệm Trịnh mới đi từ trong phòng ra. Phó cục trưởng Lưu đã thay bộ Armani thời trang, đeo một cặp kính nhìn rất bắt mắt. Thay đổi một cái nhìn hắn trông như một sinh viên thực thụ. Chủ nhiệm Trịnh mặc áo trắng ngắn tay kèm chiếc váy màu đen cùng với đôi giày cũng màu đen, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt được buộc lên bằng một sợi dây màu sắc rực rỡ, thêm một lớp son phấn mỏng, nhìn cô kiều diễm như ánh mặt trời. Dù có là người quen của cô mà nhìn thấy dáng vẻ này chắc cũng phải ngạc nhiên, lại nghi hoặc sợ hoa mắt nhìn nhầm. Bộ dạng này trông chả giống lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở và “thư ký” của Phó cục trưởng một chút nào.

Nhìn hai người họ như một cặp sinh viên vậy!

Ăn mặc vậy đi dạo thành phố đêm thì quả là rất thích hợp.

Đương nhiên lúc ở khách sạn Xuân Thành cả hai vẫn rất nghiêm chỉnh, giữ một khoảng cách vừa phải. Chỉ đến khi chiếc Santana chạy đến phố ăn vặt An Bắc thì Chủ nhiệm Trịnh mới cười tươi khoác tay Phó cục trưởng Lưu.

Chuyến này phải vui vẻ hết mình mới được, hai người ngồi ăn vặt trên phố. Ăn xong lại nắm tay nhau đi dạo chợ đêm.

Khi hai người họ đang tay trong tay hưởng thụ cảm giác lãng mạn ấy thì Tiểu Tiệp vẫn đứng ở trước cửa khách sạn Xuân Thành bán hoa. Tiểu Tiệp vẫn mặc bộ váy liền áo hoa, trong tay cầm một bó hoa hồng lớn cùng với mười mấy người cùng bán hoa cùng đứng dựa vào cửa chỗ đại sảnh của khách sạn để chờ khách.

Đêm nay Tiểu Tiệp kinh doanh không được tốt lắm, đến giờ này mới chỉ bán được gần 10 bông. Tiểu Tiệp gia hạn cho bản thân tối thiểu phải bán được 20 bông để kiếm được gần 30 tệ.

Cửa khách sạn gần ngay đường cái, đối diện phía bên kia đường là hơn 20 sạp hàng nhỏ được bày bán. Mẹ của Tiểu Tiệp là Phùng Thục Mai và một đám phụ nữ trung niên khác cùng ở đó mời chào khách mua hàng.

Ban ngày nơi này không cho phép được bày hàng bán hay đánh giày, sợ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố nên Quản lý đô thị cấm. Buổi tối thì tốt hơn một chút, có thể tranh thủ được thời gian chênh lệch một tý. Tuy là Quản lý đô thị quản rất gắt gao chả khác gì hổ dữ, nhưng hổ cũng phải có lúc nghỉ ngơi. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có tối Quản lý đô thị đột xuất kiểm tra, chỉ cần bị bắt thì sẽ không tránh khỏi bị phạt tiền. Nhưng những người đánh giày ở đây phần lớn đều có kinh nghiệm rất phong phú, tính cảnh giác lại cực cao. Chỉ cần thấy có chút động tĩnh thì lập tức hô hoán để mọi người tản ra tứ phía. Dù sao thì đồ nghề đánh giày cũng không nhiều lắm, chỉ một chiếc giỏ nhỏ là đã đựng đủ đồ để hành nghề nên tháo chạy cũng rất thuận tiện. Quản lý đô thị bình thường cũng chẳng có cách nào để bắt được hết tất cả những người đánh giày này.

Những người này đều là thanh niên nên chạy cũng rất nhanh. Nhất là khi biết nếu để bị bắt chắc chắn sẽ bị phạt thì họ càng chạy nhanh hơn, thông thường là sẽ vượt tốc độ của Quản lý đô thị.

Đúng là trò mèo vờn chuột. Với phía mèo mà nói thì lần này không bắt được chuột thì lần sau lại có thể đi bắt, nhưng về phía chuột thì bị bắt một lần là coi như xong đời chắc rồi.

Phùng Thục Mai đến khách sạn Xuân Thành đánh giày cũng chưa lâu, trước đây sức khỏe Đỗ Hải không được tốt, buổi tối là không rời ra được. Mấy ngày nay thân thể Đỗ Hải dần dần hồi phục được phần nào nên Phùng Thục Mai có thể tranh thủ đến đây. Mới mấy hôm trước Phùng Thục Mai đã bị Quản lý đô thị bắt một lần, nhưng bà ta vẫn đến đây. Thứ nhất là vì đánh giày ở đối diện khách sạn Xuân Thành đúng là tốt hơn ở khu công nghiệp Bắc Lộ, những người đến đây toàn là người có tiền cả. Thêm nữa Tiểu Tiệp cũng bán hoa ở phía đối diện, Phùng Thục Mai cũng thấy không yên tâm lắm, đánh giày ở đây cũng tiện chăm sóc con gái hơn, bà sợ con bà bị bắt nạt.

Lại có một chiếc xe con sang trọng dừng ở trước cửa khách sạn, một đôi nam nữ bước xuống. Tiểu Tiệp cũng chuẩn bị chạy qua thì chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình.

- Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp…

Tiểu Tiệp ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Phó Cường đầu trọc đang hùng hục đạp chiếc xe cà tàng hướng về phía cô.

Tiểu Tiệp không kìm lòng lùi về sau một bước.

Đối với Phó Cường cô quả thật cũng có chút sợ hãi, nhưng mỗi lần buổi tối về nhà chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thô kệch của Phó Cường đứng ở chỗ ngã tư tối om ấy là Tiểu Tiệp lại thấy yên tâm. Phó Cường tính tình nóng nảy, hơi tý là đánh nhau với người ta, nhưng lại đối xử với cô rất tốt. Từ trước đến giờ chưa bao giờ làm gì lỗ mãng với cô cả, mỗi ngày đều đứng đón cô ở ngã tư, lặng lẽ đưa cô về nhà.

Tuy nhiên Phó Cường rất ít khi đến khách sạn tìm cô.

Hôm nay lại làm sao vậy?

- Tiểu Tiệp, không hay rồi, ba của em bị người ta bắt đi rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.