Đối với Phó cục trưởng Lưu cao to, đẹp trai, giàu có mà nói, thuận tay cho người khác tiền boa, chính là việc hoàn toàn chính đáng. Tiền hắn quả thật quá nhiều, không xài hoang phí chút, thì đã sao nào?
Ai ngờ hành động thuận theo tự nhiên này lại hù cho Tiểu Tiệp hết hồn, hai tay phất liên hồi, nói:
- Không được không được, tôi không thể lấy nhiều tiền thế này, tôi… tôi thối tiền cho anh…
Nói xong, Tiểu Tiệp liền luống cuống tay chân
Tiểu Tiệp đến bán hoa ở khách sạn Xuân Thành tuy thời gian không dài, nhưng cô dáng vẻ xinh đẹp, nếu so với Trịnh Hiểu Yến, đương nhiên có chỗ không bằng, hơi có vẻ ngây ngô, nhưng cũng là một người đẹp hiếm thấy, thường xuyên có không ít mấy tên bại hoại có ý đồ xấu với cô. Dĩ nhiên, đến được khách sạn Xuân Thành tiêu xài, đều là người có tiền, hướng tới cuộc sống xã hội thượng lưu, cho dù có ý đồ xấu, hơn nửa cũng sẽ không mạnh bạo, đều là dùng tiền dụ dỗ. Đã có không ít người dùng cách cho tiền boa để trêu chọc cô.
Tiểu Tiệp tiếp xúc xã hội chưa nhiều, tạm thời vẫn chưa phân biệt được là ai thật sự cho tiền boa, ai là bụng dạ khó lường. Theo cô nghĩ, bảo vệ mình là phương thức tốt nhất, chính là không ham món lợi nhỏ, bán hoa đúng quy tắc, làm người đúng quy tắc, không để người khác nắm thóp
Lưu Vĩ Hồng không khỏi khẽ mỉm cười, lại nhẹ nhàng lắc đầu, lại không nói gì nữa.
Trịnh Hiểu Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3051839/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.