Trong khu sinh hoạt của Nhà máy cơ khí công nghiệp nặng 2, phạm vi cũng không nhỏ, thậm chí còn rộng hơn cả khu sản xuất, dù sao một nhà máy lớn với hơn năm ngàn công nhân viên, thêm người nhà nữa ít nhất cũng mười ngàn, khu sinh hoạt cũng còn phải có thêm những khu phức hợp khác nữa.
Lúc đầu, ba chiếc xe con còn có thể miễn cưỡng mà tiến lên, nhưng sau đó, thật sự không thể nhúc nhích nổi, đường phố vốn dĩ đã hẹp, cộng thêm những quầy hàng lớn lớn nhỏ nhỏ hai bên, lại thêm người đi bộ và đi xe đạp, xe hơi khó mà đi qua được, chỉ có thể nhích từng chút từng chút một.
Lý Bảo Lương không kìm nổi nói:
- Tiểu Tống, cậu làm sao vậy? Đi theo con đường khác đi, luồn lách không nổi mấy km đường. Bây giờ làm sao đây?
Đương nhiên là đang răn dạy lái xe.
Làm mọi người bị tắc ở đây, tiến cũng không tiến được, lùi cũng không lùi được, thật quá chật vật!
Lái xe ngập ngừng nói:
- Rất xin lỗi, Chủ nhiệm Lý, tôi không ngờ ở đây lại như vậy…Trước đây không tắc đường như thế này…
- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ!
Lý Bảo Lương lại càng không vui.
Lái xe Tống liền không dám lên tiếng nữa, trán toát mồ hôi. Lý Bảo Lương dù sao cũng là nhân vật số một của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, là cán bộ cấp Giám đốc sở, lái xe không dám tranh luận với y.
Lưu Vĩ Hồng cười, khoát tay nói:
- Không sao, tình huống ngoài ý muốn thôi, cũng không ai lường trước được.
Thông thường, Lưu Vĩ Hồng không bao giờ thích việc làm khó những nhân viên làm việc cụ thể cấp dưới, Phó Cục trưởng Lưu thường chỉ răn dạy những cán bộ có chức vụ lãnh đạo thôi.
- Tiểu Tống à, ở đây còn cách khu kinh tế mới bao xa nữa?
Một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Tiểu Tống vội đáp:
- À, không xa không xa, không đến 1km nữa…
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe, lập tức khoát tay, nói:
- Vậy được, chúng ta xuống xe ở đây, đi bộ qua. Tiểu Tống cậu nghĩ cách quay đầu lại, lái xe đến đậu ở phía đầu đường rồi quay lại đây.
Lý Bảo Lương hoảng sợ, vội nói:
- Phó cục trưởng Lưu, trời nắng quá! 1km, cũng không gần đâu…
Nói xong, Lý Bảo Lương liếc nhìn Trịnh Hiểu Yến.
Nếu nói một gã đàn ông như Phó cục trưởng Lưu đầu đội nắng gắt đi bộ gần 1km cũng không sao, thì một người đẹp uyển chuyển như Trịnh đại tiểu thư, làn da trắng nõn như bọt nước, nếu phơi nắng mười mấy phút, chỉ sợ khó mà chịu nổi.
- Được, vậy xuống xe đi bộ một chút!
Không đợi Phó cục trưởng Lưu trả lời, Trịnh đại tiểu thư đã lập tức đẩy cửa, một cặp đùi trắng nõn đưa ra ngoài, lập tức cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu thắng vào mặt, Trịnh Hiểu Yến không khỏi đưa tay che trước trán, đeo kính mát lên, sau đó lấy từ trong xe ra một cây dù màu hồng phấn, che lên.
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không thèm để ý, hai tay chắp sau lưng, chầm chậm bước đi. Lý Bảo Lương không được khỏe mạnh như Phó cục trưởng Lưu, vừa ra khỏi xe, liền bị mặt trời chiếu đến nỗi hoa mắt chóng mặt, mồ hôi túa ra. Lái xe tiểu Tống lập tức lấy một cây dù che nắng ra, vội vàng đi theo, nhưng đi được hai bước, liền dừng lại, có chút do dự.
Thì ra y không biết nên che dù cho ai mới đúng.
Theo lý, y là lái xe của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, không cần do dự nữa, y nên nịnh bợ Lý Bảo Lương. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại là lãnh đạo từ Quốc vụ viện xuống, Chủ nhiệm Lý trước mặt Phó cục trưởng Lưu, còn phải nhẹ nhàng cẩn thận. Nếu che dù cho Lý Bảo Lương, không tránh khỏi đắc tội với Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không tính toán với một người nhỏ bé như y, nhưng cũng khó đảm bảo được Chủ nhiệm Lý có ‘nổi bão’ hay không, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là y.
Trịnh Hiểu Yến dường như nhìn ra được sự chần chừ của tiểu Tống, cười nói:
- Tiểu Tống, ai lo cho lãnh đạo của người đó đi.
Nói xong, Chủ nhiệm Trịnh lấy dù che cho Phó cục trưởng Lưu.
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn cô.
Càn quấy không biết điểm dừng.
Trịnh Hiểu Yến cười mỉm, đương nhiên cũng không làm ầm ĩ thêm.
Phó Cục trưởng Lưu bước những bước dài đi trước dẫn đầu, Lý Bảo Lương cũng cùng đi bên cạnh. Tiểu Tống liền bước lên che dù cho Lý Bảo Lương, Lý Bảo Lương nhẹ nhàng liếc nhìn qua, tiểu Tống liền lùi lại.
Người ta Phó cục trưởng Lưu còn đầu đội nắng, Chủ nhiệm Lý đương nhiên phải ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu…’
Binh thư có câu: Người làm tướng, đông không cần áo ấm, hạ không cần màn che! đọc truyện mới nhất tại .
Những nhân viên khác, cũng xuống xe, đi theo.
Lý Bảo Lương dặn dò:
- Tiểu Tống, các cậu lách xe đi, đến Khu kinh tế mới gặp chúng tôi.
Đợi lát nữa khi quay về, lẽ nào lại phải đội nắng gắt như thế này hay sao?
Tiểu Tống như mới tỉnh mộng, liền đáp lớn một tiếng, bước nhanh đi.
Nơi này quả thật không cách xa Khu kinh tế mới, cũng chỉ còn khoảng 1km, nhưng việc đội cái nắng gắt lúc 12h trưa, đi một đoạn đường như vậy, quả thật cũng quá vất vả, ai nấy đều áo ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra còn đường công nghiệp Bắc Lộ chỉ cần đi hai ba trăm mét nữa là hết rồi, phía trước là một con đường cái rộng, rẽ trái đi thêm khoảng năm sáu trăm mét nữa, là có thể thấy được một công trường lớn đang được giải tỏa rồi.
Nhìn từ xa, ước chừng có khoảng năm sáu lầu ký tức xá công nhân viên đã bị phá bỏ, chỉ còn lại những đống gạch ngói vương vãi. Những khu ký túc xá này, cũng đã xây dựng được thời gian dài rồi, đều là những kiến trúc bằng ngói, không phải là những kiến trúc giàn giáo, phá đổ rất dễ, những máy móc loại lớn cứ ầm ầm kéo đến, xúc vài cái, nhà của những công nhân viên chức đã không còn nữa!
Mấy tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức này, hình thành một tiểu khu độc lập, dường như trước đây còn có những bồn hoa kiểu cũ gì đó, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy được những đống gạch vụn hỗn độn. Xung quanh khu vực đó, những bức tường vây đơn giản đang được xây dựng lên, cũng dùng những viên gạch cũ của tòa nhà ký túc xá để xây lên, nhưng chưa xong. Giữa trưa, cũng không thấy những công nhân phá tường, chắc đã nghỉ ngơi đi ăn cơm rồi.
Ven đường dựng lên mấy tấm biển báo bằng thép, trên mỗi tấm biển báo đều viết một chữ to tướng, hợp nhau lại chính là ‘Công ty Bất động sản Đại Giang’, ghi rõ mảnh đất này, tất cả thuộc về Công ty Bất động sản Đại Giang.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến khu vực Khu kinh tế mới.
Gần một bên đường cái, có vài cái lều là, có lẽ là bộ phận quản lý công trình của Công ty Bất động sản Đại Giang.
Đi đến trước một đống hoang tàn, Trịnh Hiểu Yến giơ máy chụp hình lên, bắt đầu chụp.
- Này, các người đang làm gì vậy? Không được chụp ảnh!
Trịnh Hiểu Yến vừa mới chụp được hai tấm, lập tức liền có tiếng quát lớn vang lên, sau đó từ bên trong lều có gần hai chục người lục tục đi ra, những người đi đầu đều đeo xích bạc, mặc quần áo cộc, trên người vẽ những hình tạp nham gì đó, nhất thời, cũng không thể xem được những hình vẽ đó là gì. Người đi trước quát lớn đó, khoảng chừng 25, 26 tuổi, cái đầu trọc lốc đến sáng chói, cộng thêm thân hình cuồn cuộn cơ bắp và một cái quần cộc màu đen, trong tay cầm một chai bia, liền có cảm giác người này không hề lương thiện.
Lý Cường đi theo không xa phía sau Lưu Vĩ Hồng, liền bước lên trước, bàn tay đút vào túi quần, lục tìm cây súng lục.
Hiển nhiên, một khi những người này có hành động bất lợi đối với Lưu Vĩ Hồng, Lý Cường sẽ không hề do dự mà rút súng ra, nếu cần thiết, y cũng sẽ nổ súng không hề do dự.
Nhiệm vụ chính của y chính là bảo vệ sự an toàn cho Lưu Vĩ Hồng, còn về phần sau khi nổ súng rồi, sẽ phải giải quyết hậu quả như thế nào, thì đó không phải vấn đề y cần suy nghĩ nữa.
- Vì sao không được chụp ảnh?
Lý Bảo Lương lập tức hỏi.
- ông nói cái thá gì chứ? Tôi nói không được chụp là không được chụp!
Gã đầu trọc nhìn Lý Bảo Lương, vẻ mặt khinh thường.
- Các anh làm gì thế? Gọi sếp của các anh đến đây. Đây là Chủ nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, là nhân vật đứng đầu!
Lúc này, một cán bộ đứng sau lưng Lý Bảo Lương, lập tức bước lên trước, cao giọng nói, làm sáng tỏ thân phận của Lý Bảo Lương. Trong mắt y, tên đầu trọc này là cái gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là một tên bảo vệ công trường của Công ty Bất động sản Đại Giang, giống như một con chó con mèo mà thôi, quả nhiên lại dám cao giọng với một cán bộ cấp Giám đốc sở, quả thật nực cười!
Lý Bảo Lương nói thêm một câu với gã, cũng quá mất mặt.
- Nhân vật đứng đầu gì chứ? Chó má!
Gã đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
- Các ông hỏi thăm cũng không hỏi một tiếng, sản nghiệp của Công ty Bất động sản Đại Giang là sản nghiệp của ai chứ, của lão gia Hàn! Hiểu chưa? Lão gia Hàn! Cháu à, đứng vững đấy, đừng có tè ra quần! Chỗ chúng tôi đây đã có quy định, các ông còn non lắm.
Nói xong, gã đầu trọc cũng không thèm để ý đến cán bộ kia, vẻ mặt dữ tợn, đưa chai bia trong tay lên lắc lắc, dường như một câu cũng không muốn nói thêm nữa.
Những người đứng phía sau y, lập tức cũng ồn ào hùa theo, ồn ào vô cùng, trong đó có một vài tên liếc nhìn Trịnh Hiểu Yến.
Cô gái này quá đẹp, tùy tiện đứng ở đó, tư thế đó, hình dáng đó, quả thật khiến cho người ta choáng váng!
Vừa nghe đến tên lão gia Hàn, người cán bộ kia sắc mặt thay đổi, nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên không dám nói thêm gì nữa.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng chau lại.
Trong thư tố cáo, cũng đã nói tới việc này, theo việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của thành phố An Bắc, có trộn lẫn những thành phần lưu manh bên trong, bọn họ uy hiếp, ẩu đả với những công nhân chống lại lệnh phá bỏ khu ký túc xá, khiến hàng trăm công nhân viên và người nhà không có nhà để về..v..v..
Trong đó còn có người viết đích danh tên của lão gia Hàn Vĩnh Quang.
Bây giờ xem ra, tên lưu manh này đúng là uy phong hiển hách, thậm chí ngay cả cán bộ của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, khi nghe được tên của lão, cũng không dám nói thêm tiếng nào. Tên lưu manh Thẩm Vân Thiên nổi tiếng nhất Cửu An trước đây, nếu đem so với Hàn Vĩnh Quang, quả thật cũng yếu thế hơn nhiều. Ít nhất những thành phần lưu manh, vẫn còn sợ những cán bộ chính quyền.
Thấy một câu nói đã có thể dọa một cán bộ không dám nói gì, gã đầu trọc càng thêm đắc ý, giơ tay chỉ Trịnh Hiểu Yến, lớn tiếng nói:
- Chà, cô phóng viên xinh đẹp kia, mong cô hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, đừng chụp hình, nếu không, các anh em rất xin lỗi!
Giọng điệu ngọt xớt.
Có lẽ trong mắt gã đầu trọc, phàm là những người cầm máy chụp hình, đều là phóng viên.
Trên mặt Trịnh Hiểu Yến, lập tức có vẻ lạnh lùng.
Trên những con phố ở thàh phố An Bắc, quả nhiên có những tên lưu manh, dùng giọng điệu đùa bỡn như vậy để nói chuyện với con gái Bí thư Tỉnh ủy. Những tên lưu manh ở An Bắc, quả thật kiêu ngạo đến vậy?
Quả nhiên không biết sống chết là gì!
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không muốn xung đột gì với mấy tên côn đồ, quá mất thân phận, lúc đó liền gật gật đầu, quay người rời đi.
Lý Bảo Lương trố mắt nhìn một lúc, cũng không nói gì, quay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]