Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1021: Phó thủ tướng Hồng nổi cáu!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen



Sự thật chứng minh, Bí thư Lưu rất có dự kiến trước, bất ngờ quả thật đã xảy ra.

Ngay tại đầu tháng bảy, Phó cục trưởng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện đồng chí Trịnh Hiểu Yến chấm dứt tạm giữ chức Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở thành phố Cửu An, cùng ba vị đồng sự quay về Bắc Kinh, ba ngày sau, Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng nhận được điện thoại của phó chủ nhiệm Phương Lê bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng

- Xin chào, Bí thư Lưu, tôi là Phương Lê

- Chủ nhiệm Phương, xin chào!

- Ha hả, Bí thư Lưu, báo cáo điều tra nghiên cứu của đồng chí Hiểu Yến bọn họ, thủ trưởng đã xem qua. Thủ trưởng muốn mời cậu lập tức đến Bắc Kinh một chuyến, có chút vấn đề cụ thể, thủ trưởng muốn cùng cậu ngươi nói chuyện bàn lại

Phương Lê vẫn vẫn duy trì thói quen khi công tác ở phòng làm việc của Phó Thủ tướng Hồng, xưng Phó thủ tướng Hồng là "Thủ trưởng"

Lưu Vĩ Hồng không hề do dự, lập tức liền hỏi:

- Được, chủ nhiệm Phương. Xin hỏi thủ trưởng khi nào thì triệu kiến?

Phương Lê cho hắn một câu trả lời vô cùng bất ngờ:

- Vậy phải xem cậu chừng nào thì đến Bắc Kinh

Đây là nói, khi nào đến gặp Phó thủ tướng Hồng, là do Lưu Vĩ Hồng "Quyết định", hắn khi nào đến bắc kinh, thì Phó thủ tướng Hồng đến lúc ấy “cung nghênh đại giá”

Lưu Vĩ Hồng lúc này là thật sự kinh hãi. Mặc dù Bí thư Lưu rất tự tin, nhưng cũng không tự tin đến mức cảm thấy mình được Phó thủ tướng Hồng cho lễ ngộ đặc biệt như thế

- Chủ nhiệm Phương...

Lưu Vĩ Hồng rất không xác định kêu Phương Lê một tiếng.

Có phải Phương Lê truyền đạt sai hay không? Hoặc là nói, hiểu lầm ý của Phó thủ tướng Hồng? Dù là khả năng rất nhỏ, nhưng Lưu Vĩ Hồng tạm thời quả thật cũng nghĩ không ra lý do khác.

- Ha hả, Bí thư Lưu, đây quả thật là chính miệng thủ trưởng chỉ bảo. Sáng hôm nay, thủ trưởng triệu kiến vài vị đồng chí bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chúng tôi, sau khi lắng nghe báo cáo đã hạ chỉ thị này. Thủ trưởng chính là nói như vậy —— Lưu Vĩ Hồng vừa đến, cho cậu ta tới gặp tôi!

Phương Lê mỉm cười giải thích vài câu. Cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng, mới có thể khiến Phương Lê phá lệ như vậy. Trải qua cuộc hành trình tới Cửu An, giữa Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng, dường như cũng tạo lập được tình hữu nghị nào đó, tuy rằng còn rất mơ hồ, nhưng hai bên đều có thể cảm nhận được đến.

Lưu Vĩ Hồng khóe mắt hơi hơi nhảy giật, cười nói:

- Cảm ơn anh, chủ nhiệm Phương. Như vậy đi, tôi lập tức khởi hành, chiều hôm nay chạy tới Đại Ninh, đáp chuyến bay sớm nhất tới Bắc Kinh

- Tốt, trước khi lên máy bay, gọi điện thoại cho tôi, tôi sắp xếp người đến đón máy bay

- Được, cảm ơn chủ nhiệm Phương.

- Không cần khách khí

Buông tai nghe, Lưu Vĩ Hồng lập tức châm một điếu thuốc, thân sau tựa vào sô pha, chìm vào trong trầm tư

Phó thủ tướng Hồng triệu kiến, cũng không kỳ quái. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, trước sau là vấn đề lớn tác động toàn cục, Phó thủ tướng Hồng cẩn thận thêm cẩn trọng, là điều đương nhiên. Mà Lưu Vĩ Hồng hắn, có thể nói là cán bộ lãnh đạo đảng chính đầu tiên ở địa phương đề xuất ý kiến khác, Phó thủ tướng Hồng đặc biệt coi trọng ý kiến của hắn, cũng có thể nói được thông.

Chỉ có điều, Phó thủ tướng Hồng triệu kiến có hơi gấp, dường như rất gấp rút muốn nhìn thấy hắn Lưu Vĩ Hồng.

Sự tình này, phát sinh ở một vị đầu não quyền cao chức trọng, trên thực tế chủ trì công tác kiến thiết kinh tế cả nước, bất kể như thế nào đều đã là không bình thường. Phó thủ tướng Hồng làm như thế, hẳn là có lý do.

Lưu Vĩ Hồng hiện tại, không thể nghĩ ra được lý do này.

Một điếu thuốc đã được hút xong, Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng người, cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Hiểu Yến

- Lưu nhị, nhanh như vậy đã nhớ đến tôi à?

Điện thoại được chuyển, Trịnh Hiểu Yến liền ở bên kia hi hi ha ha nói.

Trịnh Hiểu Yến biểu hiện trước khi rời khỏi Cửu An, quả thực khiến Bí thư Lưu có chút buồn bực. Trịnh đại tiểu thư cũng không biểu hiện lưu luyến không rời đối với Bí thư Lưu, ra đi rất là tự nhiên, phóng khoáng, thấp thoáng như câu thơ của Từ Chí Ma - huy nhất huy y tụ, bất đái tẩu nhất phiến vân thái (Ta phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu).

Một khắc kia, Bí thư Lưu rất muốn ôm lấy cô, đánh vài cái vào phần mông đầy đặn mượt mà của cô

Sau khi quay ngược thời gian, Bí thư Lưu chưa từng gặp phải phụ nữ kiêu kỳ như thế trước mặt hắn. Trịnh Hiểu Yến này, quả thực chính là cố ý, đùa với Bí thư Lưu vui mà

Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng biết Trịnh Hiểu Yến chính là tính cách như vậy, nhưng đây không đáp ứng!

Bí thư Lưu kiên quyết không đáp ứng!

Hiện tại, vừa nghe thấy thanh âm tùy tiện của Trịnh Hiểu Yến, Lưu Vĩ Hồng trong lòng lại ngứa, miệng cũng ngứa, rất muốn hung dữ răn dạy cô vài câu, để giải mối hận trong lòng. Tuy nhiên lời nói cuối cùng ra đến miệng, thì trở nên lạnh lùng.

- Hỏi cô chuyện này, bên cô sáng nay họp gì? Phó thủ tướng Hồng đích thân mở cuộc họp, đã nói nội dung gì?

Trịnh Hiểu Yến không hề bị sự nghiêm túc của Bí thư Lưu hù dọa, tiếp tục cười hì hì nói:

- A, Bí thư Lưu, anh muốn làm gì? Dò hỏi cơ mật quốc gia sao?

- Đứng đắn chút. Vừa rồi Phương Lê gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi lập tức quay về Bắc Kinh. Phó thủ tướng Hồng muốn gặp tôi

- Hì hì, Bí thư Lưu, chúc mừng anh, được lãnh đạo thưởng thức, hâm mộ ghê…

Trịnh Hiểu Yến vẫn còn đùa dai với Lưu nhị

Lưu Vĩ Hồng buồn bực, lãnh đạm nói:

- Đúng vậy, lãnh đạo đối với tôi thật không sai. Phương Lê nói, tôi khi nào đến, thì khi đó Phó thủ tướng Hồng triệu kiến tôi

- …

Điện thoại bên kia, bỗng nhiên không có thanh âm.

Hiển nhiên, Trịnh Hiểu Yến cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Đừng thấy Trịnh Hiểu Yến ngày thường tùy tiện, dường như cái gì cũng không để ở trong lòng, nhưng đây không biểu hiện là tính mẫn cảm chính trị của cô rất thấp, lại càng không biểu hiện chỉ số thông minh của cô không đủ. Đối với nắm bắt hướng đi chính trị, những con cháu thế gia có sự mẫn cảm hơn xa dân thường

- Phiền rồi…

Lát sau, Trịnh Hiểu Yến mới rít khí lạnh, như là nói như bị đau răng

Lưu Vĩ Hồng lẳng lặng đợi câu dưới.

- Lưu nhị, nói thật với anh, nội dung họp sáng nay, tôi thật không biết. Cấp bậc quá cao, ngoại trừ Phó thủ tướng Hồng, thì là mấy vị phó chủ nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Những người khác, một người cũng không có

Phó thủ tướng Hồng đích thân kiêm nhiệm chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nói cách khác, hội nghị này, trên thực tế chính là hội nghị công việc chủ nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, khẳng định là thương lượng đề tài trọng đại. Nhưng mà hội nghị công việc chủ nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mở ra, quyết định cuối cùng, cũng là bảo Lưu Vĩ Hồng hắn tức khắc vào Bắc Kinh, gặp mặt Phó thủ tướng Hồng.

Lưu Vĩ Hồng vẫn không nói lời nào. Hắn tin tưởng ở chỗ Trịnh Hiểu Yến, khẳng định có thể có tin tức hắn muốn. Trịnh đại tiểu thư có thanh danh to như vậy trong giới con ông cháu cha Bắc Kinh, cũng không phải do may mắn, đều có năng lực của cô.

- Tuy nhiên hôm trước, chúng tôi tham gia một cuộc họp báo cáo. Đồng chí của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước phái đến các nơi điều tra công tác thống kê tình huống đều tham gia. Căn cứ nội dung báo cáo thì thấy, tình hình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ các nơi trong nước, đều rất không lạc quan. Rất nhiều địa phương, đều xuất hiện tình trạng giống bài văn anh miêu tả. Áp đặt, thất nghiệp mù quáng, phá sản bán của cải lấy tiền mặt mù quáng, loạn cào cào… tình trạng thất thoát tài sản nhà nước, đặc biệt nghiêm trọng. Phó thủ tướng Hồng lúc ấy liền nổi cáu, vỗ cái bàn mắng đồ phá của!

Trịnh Hiểu Yến hạ giọng nói, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc.

Như thế phù hợp nhận thức của Lưu Vĩ Hồng đối với tính cách của Phó thủ tướng Hồng, vị Thủ tướng này thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, quả thật là sẽ đập bàn mắng chửi người. Ở cuộc họp báo cũng sẽ đập bàn.

Nói xong tình huống này, Trịnh Hiểu Yến không hé răng. Khi gặp chuyện đứng đắn, Trịnh Hiểu Yến không hồ đồ. Cô biết, mình cần phải đem tin tức chân thật nói lại với Lưu Vĩ Hồng, tuyệt không mang ước đoán chủ quan cá nhân. Lưu Vĩ Hồng biết làm thế nào để phán đoán nội hàm thực chất ẩn trong mấy tin tức này, cô không thể làm ảnh hưởng phán đoán của Lưu Vĩ Hồng.

- Được, tôi biết rồi. Cô làm việc đi

Trong điện thoại, Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một lát, liền lập tức treo máy

Đối mặt tiêng tua tua trong di động, Trịnh Hiểu Yến trố mắt một chút, hàng mi xinh đẹp đen nhánh nhướn lên, có vẻ tâm sự trùng trùng

Sau khi cắt đứt điện thoại của Trịnh Hiểu Yến, Lưu Vĩ Hồng lập tức lại gọi cho điện thoại của văn phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Ích Đông Mã Quốc Bình tức dượng út của hắn,

- Xin chào!

Đầu kia điện thoại, truyền đến thanh âm hơi uy nghiêm của Mã Quốc Bình. Từ sau khi điều nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ích Đông, Mã Quốc Bình cũng dần dần dưỡng ra quan uy. Dù sao Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Cục trưởng Cục số 2 Ban Tổ chức cán bộ Trung ương là không giống nhau

- Dượng, là con, Vĩ Hồng

Mã Quốc Bình thanh âm liền trở nên dịu dàng, mỉm cười nói:

- Vĩ Hồng, chuyện gì thế?

- Dượng, có một chuyện phải báo cáo với dượng

- Ha hả, con nói đi

Mã Quốc Bình mấy năm nay rất có thiện cảm tốt đẹp đối với Lưu Vĩ Hồng, đã hoàn toàn đem Lưu Vĩ Hồng đặt ở vị trí song song Lưu Vĩ Đông mà đối đãi. Thậm chí đôi khi, Mã Quốc Bình kỳ vọng Lưu Vĩ Hồng còn lớn hơn một chút. Tự nhiên, đây chỉ là ở trong lòng Mã Quốc Bình, ngoài miệng tuyệt sẽ không nói ra

- Là như vậy, Phó thủ tướng Hồng muốn gặp con…

Lưu Vĩ Hồng rất bình tĩnh đem ngọn nguồn sự tình hướng Mã Quốc Bình tự thuật một lần.

Mã Quốc Bình lập tức liền trầm mặc, bên kia điện thoại, một hồi lâu không có tiếng động. Thật sự tin tức này thình lình xảy ra, Mã Quốc Bình trong khoảng thời gian ngắn, cũng có chút không nắm bắt kịp

- Vĩ Hồng, dượng thấy, trong khoảng thời gian này, con cần phải chuyên chú cho công tác địa phương, tích lũy nhiều kinh nghiệm công tác ở cơ sở. Kinh nghiệm làm việc ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, có thể hoãn một bước

Mã Quốc Bình trầm mặc một lát, lúc này mới trầm giọng nói.

Rất hiển nhiên, phán đoán nội tâm của Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Hồng đoán là nhất trí, xét thấy tình thế ác liệt của doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ trong cả nước, Phó thủ tướng Hồng có khả năng cố ý điều Lưu Vĩ Hồng tới Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện công tác. So với các đồng chí khác của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mà nói, Lưu Vĩ Hồng có ưu thế rõ ràng. Hắn trẻ tuổi, lại có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, hơn nữa trong việc doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, có giải thích độc đáo cá nhân. Bản lĩnh lý luận vững chắc, kinh nghiệm thực tiễn phong phú, quả thật là nhân tài khó được.

Nhưng có một điểm rất trọng hơn, cũng là nguyên nhân mấu chốt mà cả Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Hồng đều thận trọng - Lưu Vĩ Hồng là con cháu Lưu gia.

Để một con cháu quý tộc tiền đồ vô lượng, đi làm loại công tác rõ ràng là đắc tội với người khác này, dù là Phó thủ tướng Hồng, cũng cần châm chước trước sau. Cho nên Phó thủ tướng Hồng cho Lưu Vĩ Hồng lễ ngộ vô cùng đặc biệt.

- Mặt khác, chuyện này, con tốt nhất trưng cầu thêm ý kiến của bác cả và cha vợ con

Mã Quốc Bình tin rằng, Lưu Thành Thắng và Vân Hán Dân, khẳng định đều có ý kiến giống với ông ta. Bất kể là Trưởng ban Tổ chức Trung ương hay là Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, đều là quyền cao chức trọng, nếu bọn họ rõ ràng phản đối Lưu Vĩ Hồng đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nhậm chức, Phó thủ tướng Hồng cũng không tiện miễn cưỡng.

- Được, con biết rồi, cảm ơn dượng

- Vĩ Hồng, thời khắc mấu chốt, phải tự mình nắm lấy chủ ý

Mã Quốc Bình dường như có chút lo lắng, lại dặn dò một câu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.