Hiện trường đã còn lại không được mấy người, chỉ còn Trịnh Hiểu Yến và vài đồng sự của cô, còn có ba bốn người với bộ dáng công nhân viên chức, tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Hữu Đạo. Diệp Hữu Đạo thì nằm ở đó, trên đầu đầy máu me
- Diệp Hữu Đạo bị mấy công nhân đánh…
Trịnh Hiểu Yến nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đến, lập tức thở phào một hơi, hổn hển nói
Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi:
- Người đánh đâu?
- Chạy hết rồi…
- Tình hình anh ta thế nào? Lý Cường, lập tức đưa anh ta đến bệnh viện!
Lý Cường và Trình Viễn vội vàng chạy tới, chuẩn bị nâng Diệp Hữu Đạo lên xe.
- Bí thư Lưu…
Trở mình một cái, Diệp Hữu Đạo một hơi thở ra, ho khan kêu Lưu Vĩ Hồng một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền yên ổn phần nào, phất tay nói:
- Diệp Hữu Đạo, anh bây giờ không cần nói gì, đi trước bệnh viện trị liệu nói sau
Bên này đang lúc rối loạn, thì lại vang lên trận còi hụ cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát chạy tới, đi đầu đúng là công an số 1, Tiết Bác Vũ đích thân tới
- Bí thư Lưu!
Tiết Bác Vũ mang theo hai mươi mấy công an cảnh sát bước nhanh chạy tới.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Lão Tiết, tới chậm một bước, mấy tên đánh người đều đã chạy mất. Việc khoang hãy nói, khẩn trương đem Diệp Hữu Đạo đưa đến bệnh viện đi.
- Được được…
Tiết Bác Vũ liên thanh đáp ứng, lập tức liền có vài tên cảnh sát tiến lên, thế cho Lý Cường và Trình Viễn, Diệp Hữu Đạo máu me nhầy nhụa lên một chiếc xe cảnh sát, lại hú vang còi cảnh sát, hướng bệnh viện mà chạy
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng Trịnh Hiểu Yến, chỉ thấy Trịnh đại tiểu thư quần áo và tóc có chút tán loạn, trán bầm một chỗ, khóe miệng cũng có vết máu, bộ dáng có chút chật vật, vội vàng hỏi:
- Linh Linh, cô sao thế? Bị thương hả?
- Không có việc gì, vừa rồi rất rối loạn, bị người gõ hai cái, chuyện nhỏ... nguồn
Trịnh Hiểu Yến bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vung lên, sau đó giơ tay sờ soạng cái trán một chút, lập tức liền đau đến nghiến răng nhếch miệng “xuýt xoa”
Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận lại vừa buồn cười, cả giận nói:
- Ai biểu cô chạy lung tung?
Trịnh đại tiểu thư lập tức trợn trắng mắt, tức giận nói:
- Lãnh đạo, tôi đây là đang làm việc
Thời gian gần đây, công tác thay đổi chế độ của nhà máy cơ giới Sở Giang là trọng điểm của công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Cửu An, thân là phó chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Cửu An, nhân viên đặc phái của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, đồng chí Trịnh Hiểu Yến chạy đến nhà máy cơ giới Sở Giang tìm hiểu tình hình, quả thật cũng có thể gọi là làm việc
- Sao lại thế này? Nói nghe xem
Đối mặt “Cấp dưới” kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Bí thư Lưu cũng không tiện ra vẻ ta đây, đành phải vẻ mặt ôn hoà hỏi han.
- Còn có thể sao lại thế này ư? Hôm nay không phải Diệp Hữu Đạo đến nhà xưởng đến đi làm sao? Chuẩn bị triệu tập một công nhân viên chức đại biểu đại hội, còn chưa tiến phòng họp, không biết từ nơi nào liền lao tới một đống người, vây quanh Diệp Hữu Đạo đấm đá túi bụi, lung tung lộn xộn…
Trịnh đại tiểu thư hừ hừ, càng thêm khó chịu.
Tuy nhiên Bí thư Lưu vẫn nghe ra tiền căn hậu quả.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Hữu Đạo đã được bổ nhiệm là người phụ trách tạm thời của nhà máy cơ giới Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng tự mình cho gọi y, bảo y lập tức trở về nhà máy cơ giới Sở Giang, chuẩn bị khởi công lại công tác. Hôm nay là lần đầu Diệp Hữu Đạo đến nhà máy đi làm, Trịnh Hiểu Yến và vài vị đồng sự của cô liền đi theo cùng, tính toán quán triệt chỉ thị của Bí thư Lưu, tham dự toàn bộ hành trình. Không gặp phải đánh hội đồng, đánh Diệp Hữu Đạo bị thương
“Bí thư Lưu, Cửu An các anh đúng là đủ loạn!”
Những lời này, Trịnh Hiểu Yến nhịn xuống, không nói ra trước mặt mọi người. Bất kể như thế nào, mặt mũi của lãnh đạo nhất định phải bảo hộ.
- Người đánh là ai?
Lưu Vĩ Hồng lập tức lại hỏi.
- Ai biết. Nghe ý tứ kia, cũng là một số công nhân nhà máy…
- Bí thư Lưu, quả thật là công nhân nhà máy
Lúc này, một công nhân bên cạnh ngắt lời nói, người công nhân này ước chừng bốn mươi tuổi đầu, quần áo sạch sẽ, nhìn qua, hẳn cũng là một gã cán bộ nhà xưởng.
Lưu Vĩ Hồng liền chuyển hướng anh ta, hỏi:
- Là công nhân nhà máy?
- Đúng. Đều là mấy tên gây sự nghịch ngợm, trước kia khi xưởng trưởng Diệp làm xưởng trưởng, những người này cũng bị tối ưu hoá tổ hợp lại, không đi làm tại nhà xưởng luôn. Sau đó Hàn Kim Tỏa làm xưởng trưởng, lại đều kêu bọn họ trở về về đi làm. Sau khi nhà máy ngừng sản xuất, là bọn họ coi sóc nhà máy. Bọn họ đối với xưởng trưởng Diệp rất có ý kiến, nghe nói xưởng trưởng Diệp lại trở lại, cứ tới đây gây rối. Những người này, kỳ thật chẳng khác bọn lưu manh ngoài xã hội… Hôm nay đều nhờ nữ lãnh đạo này, nếu không có cô bảo vệ xưởng trưởng Diệp, xưởng trưởng Diệp đã bị đánh thảm...
Nói xong, tên cán bộ kia liền chỉ chỉ Trịnh Hiểu Yến, trong mắt toát ra vẻ khâm phục
Tình hình lúc ấy, mười mấy người vây quanh Diệp Hữu Đạo đấp đá lung tung, người khác đều sợ hãi, ai cũng không dám tiến lên, chỉ có Trịnh Hiểu Yến một mình xông lên trước, liều mình bảo vệ Diệp Hữu Đạo. Những người đó dường như cũng biết lai lịch Trịnh Hiểu Yến không nhỏ không dám thật sự đánh cô, rối loạn một trận, liền chạy mất.
Bí thư Lưu không hề bị hành động anh hùng vĩ đại của Trịnh đại tiểu thư đả động, chỉ hung hăn trừng mắt nhìn cô ta.
Người này, có đôi khi giống y Hạ Hàn, quá kích động.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, xoay đầu đi, không thèm để ý Bí thư Lưu.
Sớm biết hắn khẳng định chính là thái độ này!
- Đồng chí, anh tên gì, cũng là cán bộ nhà máy cơ giới sao?
Lưu Vĩ Hồng hướng vị cán bộ trung niên kia hỏi.
Cán bộ trung niên vội vàng đáp:
- Bí thư Lưu, Tôi tên là Lý Vân Đức, trước kia là Trưởng phòng Nhân sự nhà máy, tôi trước kia gặp qua anh, anh từng có cuộc họp với công nhân viên chức thất nghiệp chúng tôi…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Trưởng phòng Lý, nói như vậy, người động thủ đánh người, anh đều quen mặt?
- Quen chứ, hồ sơ bọn họ đều ở đây
- Vậy là tốt rồi. Lão Tiết, các anh lập tức hành động, cùng Trưởng phòng Lý bắt hết mấy tên đánh người lại. Không để lọt một ai, toàn bộ bắt lại, thẩm vấn kỷ càng, xem là ai sai khiến họ làm như vậy
- Vâng, Bí thư Lưu!
Tiết Bác Vũ dứt khoát gọn gang đáp
- Mặt khác, lập tức điều một đội tuần cảnh lại đây, tạm thời liền đóng quân ở nhà máy cơ giới. Cửa nhà máy cơ giới, thiết một phòng cảnh vụ. Hễ là có tên gây rối, cứ bắt lại, nhất định phải cam đoan nhà máy cơ giới Sở Giang đúng hạn khôi phục sản xuất
- Vâng
Lý Vân Đức và mấy công nhân liền liếc nhau, vui sướng nói:
- Bí thư Lưu, như vậy thật tốt quá. Chúng tôi đã sớm ngóng trông xưởng trưởng Diệp trở về. Nhà xưởng ngừng sản xuất lâu như vậy, nếu không khôi phục sản xuất, tất cả mọi người sẽ không có cơm ăn
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trưởng phòng Lý, các ông yên tâm, nhà xưởng nhất định có thể khôi phục sản xuất
- Đương nhiên đương nhiên, chỉ cần Bí thư Lưu nói như vậy, đoàn người chúng tôi rất tin tưởng
Nói xong, cũng không đợi chủ nhiệm Trịnh có phản ứng gì, liền lập tức leo lên xe Blue Bird. Trịnh Hiểu Yến lại bĩu môi, không rên một tiếng, cũng lên xe Blue Bird, cùng Lưu Vĩ Hồng song song mà ngồi.
Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo nói:
- Lý Cường, đi bệnh viện nhân dân thành phố.
- Tới bệnh viện để làm chi? Tôi không sao!
Lưu Vĩ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
Trịnh Hiểu Yến liền không hé răng.
Tới bệnh viện nhân dân thành phố, bác sĩ kiểm tra cho Trịnh Hiểu Yến, nhìn qua chỉ có bị thương ngoài da, nhưng nghe nói là bị cờ lê đánh trúng, bác sĩ cũng không dám sơ suất, vì thận trọng vẫn là để Trịnh đại tiểu thư đi chụp phim, chụp X quang
Vốn Trịnh đại tiểu thư ngại những thứ phiền toái chụp phim, chụp X quang, không chịu đi. Dưới ánh nhìn áp bức”Lạnh như băng” của Lưu Vĩ Hồng, đành phải cố chịu rất không tình nguyện đi vào
Bệnh viện nhân dân thành phố người bệnh không ít, Bí thư Lưu và chủ nhiệm Trịnh dĩ nhiên không tiện làm đặc quyền, cũng theo đoàn người xếp hàng. Trịnh Hiểu Yến một đại mỹ nữ xinh đẹp như thế, trên trán xanh tím, khóe miệng sưng đỏ, đứng ở trong đám người bệnh, tự nhiên vô cùng khiến người để ý, vô số ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt cô và Lưu Vĩ Hồng, mang theo ý vô cùng hiếu kỳ.
Bị vô số người nhìn chăm chú, với Trịnh đại tiểu thư mà nói, chỉ là chuyện cơm bữa, nhưng tình hình lúc này, lại khá nhức óc. Nhìn qua, Trịnh đại tiểu thư quả thực có vài phần thảm hại
- Ê, thấy chưa, tất cả mọi người đều hoài nghi anh bạo lực gia đình!
Trịnh Hiểu Yến không thể nhịn được nữa, hướng về phía Bí thư Lưu trợn trắng mắt.
Theo tư thế hiện tại này, còn không phải là vợ chồng son đánh nhau sao? Nhiều ánh mắt nhìn về hướng Lưu Vĩ Hồng, liền rất không thiện cảm. Tên nhóc này thật đúng là, cưới được bà xã xinh đẹp như vậy, không biết yêu thương, lại còn động tay động chân, đánh cho bà xã mặt mũi bầm dập, hơi quá đáng!
Bí thư Lưu hiển nhiên không để ý tới.
Nói như vậy, rất khó có người có thể thay đổi quyết định của hắn, Bí thư Lưu mới sẽ không vì hiềm nghi có “Bạo lực gia đình” mà liền bỏ qua kiểm tra.
Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi, nói thầm nói:
- Một ngày nào đó, phải cho anh biết tay
Uy hiếp như vậy, Bí thư Lưu cũng không hề để ở trong lòng.
Mới vừa chụp phim xong, chiếu X quang, còn phải đợi và kết quả, Trịnh Hiểu Yến liền ngồi xuống khu người bệnh, mặt hướng Lưu Vĩ Hồng, vỗ vỗ ghế dựa bên người.
Lưu Vĩ Hồng đi qua ngồi xuống.
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Tôi thấy, việc này không đơn giản như vậy. Phỏng chừng lại là Hàn Kim Tỏa kia gây ra
Đối với tình hình nhà máy cơ giới Sở Giang, Trịnh Hiểu Yến cũng hiểu biết không ít, năm ngoái ở khách sạn Thiên Hoa Đại Ninh, khi Diệp Hữu Đạo giáp mặt Lưu Vĩ Hồng phản ánh vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, Trịnh Hiểu Yến cũng ở đó. Cộng thêm mấy ngày nay xâm nhập tìm hiểu, Trịnh Hiểu Yến trên cơ bản thăm dò được chân tướng mâu thuẫn của nhà máy cơ giới Sở Giang
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Ngoại trừ Hàn Kim Tỏa, cũng không ai lại đi làm chuyện này
Trịnh Hiểu Yến cười lạnh một tiếng, nói:
- Hàn Kim Tỏa này, quá là kiêu ngạo. Nếu là tôi, bắt nhốt y cho rồi. Bằng không, nhà máy cơ giới luôn không được bình an
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Bắt người cũng phải có chứng cớ.
- Sao thế? Tra xét lâu như vậy, còn không tìm được chứng cớ?
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi nhấc lên, không rả lời.
Trịnh Hiểu Yến liền nhướn hai hàng lông mày, nói:
- Nói như vậy, Hàn Kim Tỏa này còn có vài phần bản lĩnh, có thể cùng Bí thư Lưu so chiêu
Lưu Vĩ Hồng mày giãn ra, bình tĩnh nói:
- Trừ phi y thật sự cái gì cũng không làm
- Vậy sao được? Hừm!
Trịnh Hiểu Yến liền cười lạnh một tiếng.
Kết quả kiểm tra, xác định không có tổn thương não bộ, Lưu Vĩ Hồng yên lòng, bác sĩ đơn giản sát trùng miệng vết thương cho Trịnh Hiểu Yến
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]