Chương trước
Chương sau
Quán quân Tán thủ không dọa được Lưu Thiên Nam cao phú soái, nhưng đứng trước đám chim non đang tụ tập trong góc này, vẫn khá có sức uy hiếp. Trong mắt sinh viên, quán quân Tán thủ là một danh hiệu rất đáng ngưỡng mộ.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười gượng. Hắn mới vừa phủ định, trong nháy mắt, danh hiệu rực rỡ lóa mắt này lại đường đường chính chính rơi xuống đầu hắn. Có lẽ sau khi trở về, Bí thư Lưu phải khổ công luyện Tán thủ để danh hiệu này trở nên danh chính ngôn thuận chăng?

- Hì hì, họ Lưu, cái gì Lưu. Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều gọi anh ta là anh Lưu?

Cô nàng mặt tròn và Tiêu Du Tình chắc rất thân, vừa tò mò đánh giá Lưu Vĩ Hồng, vừa nhẹ nhàng đẩy Tiêu Du Tình, hi hi ha ha hỏi.

- Ở nhà anh ấy thứ hai, sau này các bạn gọi anh ấy là Nhị Ca thì được rồi. Tuổi của anh ấy cũng không lớn hơn mọi người bao nhiêu đâu.

Tiêu Du Tình lúc này lại khá cẩn thận, không nói tên Lưu Vĩ Hồng ra, chỉ nhắc đến tên Lưu Nhị Ca uy danh hiển hách thôi.

Liền có mấy nam sinh viên khách khí chào một tiếng:

- Nhị Ca.

Lưu Vĩ Hồng cười đáp lễ.

- Không đúng đâu, Tiêu Du Tình…Tuổi của anh ấy lớn hơn bọn này, nhưng bạn lại nhỏ hơn. Nếu sau này hai người kết hôn, anh ấy chính là em rể của chúng ta. Gọi anh ấy là Nhị Ca, vậy chúng ta thiệt thòi rồi.

Cô nàng Văn Đại mang mắt kính lập tức phản bác, hì hì hà hà trêu Tiêu Du Tình.

Bí thư Lưu lập tức cảm thấy đau đầu.

Tiêu Du Tình lại trợn trừng mắt:

- Bạn mới không đúng. Xuất giá tòng phu, thân phận gì cũng đều dựa cả vào anh ấy. Đến lúc đó các người còn phải gọi tôi là chị dâu!

Văn Đại lập tức kêu to:

- Này, này này, còn chị dâu nữa! Khuôn mặt bạn thì nhỏ mà sao da mặt dày thế!

- Đúng đó, còn nào là tòng phu, tam tòng tứ đức nữa. Người đẹp băng giá của chúng ta hôm nay trở thành thục nữ rồi sao?

Cô nàng mặt tròn lập tức phụ họa theo.

Đám người cười rộ lên.

Nơi góc phòng này lập tức rất ồn ào náo nhiệt.

Tiêu Du Tình không tức giận chút nào, cười hì hì nói:

- Bổn cô nương trước giờ vốn rất thục nữ mà. Mọi người đâu phải không biết!

Đầu Bí thư Lưu căng ra, tự dưng trở thành đề tài cho bọn họ trêu chọc, Bí thư Lưu muốn chặn Tình Nhi lại, nói xen vào:

- Này, mọi người đừng nói chuyện nữa, mang thức ăn đến ăn đi.

Nói xong Bí thư Lưu liền lập tức đứng dậy, qua bên kia lấy thức ăn.

- Anh Lưu, chào!

Bí thư Lưu đang bưng đĩa thức ăn, Lưu Thiên Nam lại đã đi tới. Cậu ta chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, rất phong độ tao nhã, nhưng luôn có một chút làm ra vẻ.

Vốn Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng không tồi với Lưu Thiên Nam, chủ yếu là định vị của cậu ta với Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình nói Lưu Thiên Nam là bạn cô. Giờ có vẻ như Lưu Thiên Nam có ý đối nghịch với hắn.

Xem ra Tiêu Du Tình định nghĩa bạn bè không giống như Lưu Vĩ Hồng. Nếu không thì chỉ có một khả năng, Lưu Thiên Nam đã xem Lưu Vĩ Hồng như tình địch.

- Xin chào.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, ngừng tay lại.

Ánh mắt Lưu Thiên Nam nhìn vào đĩa thức ăn trong tay Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng nhếch một nụ cười châm chọc. Cái đĩa trong tay Bí thư Lưu toàn là thịt thà béo ngậy. Quả nhiên là kẻ thôn quê thô lỗ, chỉ biết ăn thịt béo. Thật không biết sao Tiêu Du Tình lại xem trọng một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển như vậy.

- Anh Lưu, xin hỏi anh, anh ở Sở Nam là công tác gì vậy?

Vẻ mặt châm chọc chỉ lướt qua. Lưu Thiên Nam lập tức lấy lại phong độ nho nhã, lễ độ hỏi.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Tôi làm việc trong Đảng ủy thành phố. Cha mẹ cậu Lưu kinh doanh lớn gì vậy?

Bí thư Lưu cũng không muốn người khác biết được mình, thuận miệng trả lời một câu, lấy thủ làm công.

- Ha ha, kinh doanh lớn thì không dám nhận, chỉ là một công ty bất động sản thôi. Hiện tại khai thác bất động sản ở Bắc Kinh đang phát triển, làm cũng khá lắm.

Lưu Thiên Nam miệng thì khiêm tốn, nhưng vẻ ngạo nghễ trên mặt dù thế nào cũng khó thể che giấu được.

Lúc này, có thể phát triển một công ty bất động sản ở Bắc Kinh cũng xem như là người có bản lĩnh. Chỉ cần đứng vững, trong ngành này làm mười mấy năm, tuyệt đối có thể trở thành tỷ phú, của cải dồi dào. Đương nhiên, trong mười mấy năm đó, cũng vô số công ty bất động sản đóng cửa phá sản. Không phải là kinh doanh không tốt, mà là do chính sách. Trong nước, nếu muốn thi triển quyền cước trong ngành bất động sản, không chú ý đến chính sách nhà nước, thì chắc chắn không thể làm được.

Chính sách bất động sản thay đổi bất thường, chỉ biết làm kinh doanh, không có mối quan hệ cao cấp để có được tin tức thì chết như chơi.

- Ừ, bất động sản là ngành có thể kiếm được nhiều tiền, có thể nói là món lãi kết sù.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp rồi lại quay đi lấy món ăn khác, có vẻ không có hứng thú nói chuyện.

Lưu Thiên Nam không muốn bỏ qua như vậy, tiếp tục hỏi:

- Anh Lưu, anh quen biết thế nào với Tiêu Du Tình? Đã nghe Tiêu Du Tình nhắc đến anh từ lâu, nhưng tôi và cô ấy học chung ba năm, đây là lần đầu gặp anh. Trước đây anh Lưu không thường đến trường chúng tôi phải không?

Nghe những lời này, rõ là Lưu Thiên Nam rất hoài nghi Lưu Vĩ Hồng là bạn trai của Tiêu Du Tình. Chuyện này cũng khó trách. Tiêu Du Tình trẻ trung xinh đẹp, nhà lại ở Bắc Kinh, sao lại có thể xem trọng một kẻ nhà quê như thế. Hơn nữa, yêu nhau ba năm, sao Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ xuất hiện trong trường Đại học Bắc Kinh. Chuyện này giống như chỉ diễn vai người yêu thôi.

Nói không chừng, anh Lưu này chính là tấm bia đỡ đạn của Tiêu Du Tình.

Lưu Thiên Nam là sinh viên Đại học Bắc Kinh, chỉ số thông minh cũng không thấp.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Cậu Lưu, chuyện của tôi và Tình Nhi là việc riêng, không tiện nói nhiều, xin cậu bỏ qua. Hôm nay là sinh nhật cậu Lưu, tôi mượn hoa dâng Phật, kính cậu một ly, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Nói xong, Bí thư Lưu thuận tay cầm lấy một ly rượu vang, ra hiệu với Lưu Thiên Nam.

Lưu Thiên Nam hai mắt nheo lại.

Tình Nhi!

Kêu thân thiết như vậy sao?

Anh có xứng không?

Nhưng trong tiệc sinh nhật của mình, Lưu Thiên Nam cũng không thể tranh chấp với khách được, vậy không tránh khỏi quá thất lễ. Lưu Thiên Nam đành phải nâng chén rượu lên, cụng khẽ với Lưu Vĩ Hồng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Cảm ơn, anh Lưu.

- Anh Lưu, hôm nay nhiều khách khứa, tôi không quấy rầy anh, xin lỗi không tiếp được.

Lưu Vĩ Hồng nhấp chút rượu vang, khẽ gật đầu, bưng một đĩa đầy thịt đến góc phòng.

Tiêu Du Tình không khỏi buồn cười, nói:

- Sao ăn nhiều thịt vậy?

Lưu Vĩ Hồng lấy một miếng thịt hun khói, cười đáp:

- Anh là quán quân Tán thủ mà, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, tất nhiên phải ăn nhiều thịt.

Tiêu Du Tình miễn cưỡng ghé vào bờ vai rắn chắc của hắn, cười khanh khách.

Đám sinh viên cũng bị ảnh hưởng bởi Lưu Vĩ Hồng, liền tiến qua bên kia lấy thức ăn. Chỉ chốc lát, người qua kẻ lại, ăn uống náo nhiệt.

Những người làm ăn áo mũ chỉnh tề thì tụ tập cùng một chỗ với đám trai thanh gái lịch, ăn uống bàn luận, không ai để ý đến những người trẻ tuổi trong góc phòng vui vẻ tràn trề này.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy thế này thật tốt, ở trong này ngây ngốc ăn uống, không cần phải lo đến cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng rõ ràng là Bí thư Lưu tính sai rồi.

Chỉ chốc lát, một vị phu nhân phục sức sang trọng cùng với một cô gái xinh đẹp khác bưng ly rượu bước tới. Có lẽ đây là mẹ của Lưu Thiên Nam, bước tới kính rượu mọi người, tỏ ý cám ơn. Dù trong lòng bà Lưu chẳng yêu quý gì đám sinh viên nông thôn này, nhưng cũng nên chú ý đến lễ tiết một chút. Có thể thấy, bà Lưu rất cố gắng sống trong xã hội thượng lưu, diễn xuất một chút như vậy cũng không thể tránh khỏi.

- Các bạn đồng học, tôi là mẹ của Lưu Thiên Nam, cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc sinh nhật này, tiếp đãi không chu đáo, xin bỏ qua cho.

Bà Lưu dáng người phúc hậu, nâng ly rượu, cao nhã nói. Bộ lễ phục màu đen ôm sát thân người bà ta, cũng rất gợi cảm mê người, chỉ là có vài chỗ hơi gợi cảm quá mức, có phần hơi phô.

Mọi người liền đứng dậy, chạm cốc và nói lời chúc phúc với bà Lưu.

- À, Thiên Nam, vị bạn học này không phải là người trong ảnh treo ở phòng ngủ của anh sao?

Ngay lúc bà Lưu chuẩn bị xoay người đi, ánh mắt cô gái trẻ mặc áo váy hoa hồng tím bên cạnh bà nhìn Tiêu Du Tình, nói bằng một giọng nói khá khoa trương.

Bà Lưu nghe nói vậy, cũng nhìn về phía Tiêu Du Tình, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc như thế:

- Đúng rồi, người bạn học này phải họ Tiêu không?

Tiêu Du Tình thật không nghĩ tới Lưu Thiên Nam lại treo ảnh cô trong phòng ngủ, lúc này lại không tiện phủ nhận, chỉ gật đầu nói: đọc truyện mới nhất tại .

- Dạ đúng, thưa cô, cháu họ Tiêu.

Bà Lưu liền nhìn Tiêu Du Tình từ trên xuống dưới mấy lần, nói:

- Cô Tiêu quả nhiên rất được. Xin hỏi cha mẹ cô Tiêu công tác ở đâu?

Cô gái mặc váy hoa hồng tím liền lộ vẻ cảnh giác.

Tiêu Du Tình mỉm cười đáp:

- Cha cháu làm kinh doanh, còn mẹ cháu làm ở Bộ Y tế.

- Ồ, cha cô Tiêu kinh doanh gì vậy?

Tiêu Du Tình trả lời cụ thể:

- Kinh doanh thiết bị y tế.

Không đợi bà Lưu lên tiếng, cô gái mặc váy hoa hồng tím kia liền chen vào:

- Hóa ra là như vậy. Mẹ làm ở Bộ Y tế, cha thì kinh doanh thiết bị y tế…

Trong lời nói mơ hồ có ý châm biếm. Tất nhiên là châm biếm cha mẹ Tiêu Du Tình lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng. Không biết vì sao cô gái này lại có ý đối nghịch với Tiêu Du Tình.

Bà Lưu lại nói:

- Cái này gọi là chỗ dựa vững chắc, dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước thôi. Giờ việc kinh doanh không có cách khác đâu.

Cô gái mặc váy hoa hồng tím nhìn lên nhìn xuống Tiêu Du Tình, khẽ bĩu môi nói:

- Cô, cách bình thường sợ là cũng không được nữa.

Bà Lưu rõ ràng rất chú ý đến dáng vẻ của Tiêu Du Tình. Đều là quần áo bình thường, xem ra cô gái mặc váy hoa hồng tím nói rất có lý. Cha cô Tiêu này chắc làm kinh doanh cũng không khá lắm, hẳn chỉ là buôn bán nhỏ thôi. Có lẽ mẹ cô cũng chỉ là cán bộ bình thường ở Bộ Y tế mà thôi.

Nghĩ đến đây, bà Lưu cũng không còn hứng thú gì với Tiêu Du Tình. Quay đầu lại tìm việc làm cho con trai, cưới vợ cũng phải môn đăng hộ đối, chỉ đẹp không thì không dùng được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.