- Bí thư Lưu, vậy chúng tôi hiện tại có thể bắt đầu phỏng vấn không? Đầu tiên xin anh nói rõ tổng thể tình hình cơ bản của cuộc trấn áp ở thành phố Cửu An…
Nói xong, nữ phóng viên trẻ liền lấy ra máy ghi âm và giấy bút, làm xong chuẩn bị phỏng vấn.
- Phóng viên Thái, không vội, đủ thời gian mà. Cửu An chúng tôi trấn áp lần này, là do đích thân Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy Bùi Võ Quân tự mình chỉ huy tiến hành, bí thư Bùi lúc này vẫn ở thành phố. Cho nên, tôi đề nghị hai cô phỏng vấn bí thư Bùi trước
Đây cũng là lối mòn tiêu chuẩn quan trường, có quan trên ở đây, cùng cấp tự nhiên không thể đi quá giới hạn. Bí thư Lưu dù thế nào, cũng không thể tùy tiện nổi bật hơn bí thư Bùi, ở trong quan trường, đây kỳ thật chính là nguyên tắc lớn nhất.
Cúc Hồng Khải khẽ mỉm cười, ngăn lại động tác của Thái Dương Dương, nói:
- Bí thư Lưu, xin tha thứ, Dương Dương mới vào tòa soạn báo không lâu… Xin Bí thư Lưu yên tâm, bí thư Bùi chúng tôi khẳng định phải làm phỏng vấn trọng điểm. Như lời Bí thư Lưu đã nói, lần phỏng vấn này của chúng tôi, thời gian sẽ khá dài, nội dung phải phỏng vấn cũng khá nhiều. Chính yếu chính là, chúng tôi muốn đột phá tuyên truyền một số sự tích anh hùng trong hành động trấn áp này của quý thành phố, cùng với một số kinh nghiệm tiên tiến, để thành thị khác có thể tham khảo trên quản lý trị an
Cúc Hồng Khải quả nhiên lão luyện hơn nhiều so với lớp đàn em trẻ, lời nói nói được cực kỳ khéo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Phóng viên Cúc, tôi hoàn toàn ủng hộ công tác của các anh, điển luận tuyên truyền, phải nghiêng về tuyến đầu. Lần này trong hành động trấn áp, cảnh sát và chiến sĩ vũ trang chúng tôi, quả thật xuất hiện rất nhiều nhân vật anh hùng và sự tích anh hùng, rất đáng tuyên truyền. Như vậy đi, hai vị phóng viên trước tiên dàn xếp cho xong, không vội lúc nhất thời. Trước cùng đồng chí bên văn phòng Đảng ủy Công an chúng tôi thương lượng một chút, đem tiến trình phỏng vấn cơ bản xác định, như vậy công tác phỏng vấn có thể thong dong không gấp mà tiến hành rồi. Giới thiệu với 2 vị, vị này đồng chí Mạc Sầu, là Phó chánh văn phòng Đảng ủy Công an chúng tôi, tốt nghiệp đại học luật Bắc Kinh, sinh viên ưu tú. Thời gian phỏng vấn của hai vị phóng viên ở Cửu An chúng tôi, sẽ do cô ta và bí thư Nhiêu Triệu Nghị cùng hai vị duy trì liên hệ. Hai vị phóng viên có nhu cầu gì, cứ việc đề xuất với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hết sức cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hai vị
Cúc Hồng Khải sắc mặt hơi biến đổi.
Lưu Vĩ Hồng lời này nói được khách khí, nhưng cứng rắn, mạnh mẽ trong nội tâm cũng biểu lộ không bỏ sót. Mặc kệ các anh là phóng viên từ đâu tới, tiến hành phỏng vấn ở Cửu An, nhất định phải dựa theo quy củ của tôi
Tuy nhiên sắc mặt Cúc Hồng Khải lập tức lại khôi phục bình thường, cười nói:
- Vậy được, vậy được, vậy cứ dựa theo Bí thư Lưu chỉ thị mà làm. Rất cảm tạ Bí thư Lưu đã ủng hộ công tác phỏng vấn của chúng tôi
- Ha ha, phóng viên Cúc quá khách khí, các anh ngàn dặm xa xôi đến ủng hộ công tác trấn áp của chúng tôi, đáng ra nên là chúng tôi tỏ vẻ cảm tạ mới đúng.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lập tức nói với Nhiêu Triệu Nghị và Mạc Sầu:
- Đồng chí Triệu Nghị, Mạc Sầu, nhất định phải tiếp đãi tốt hai vị phóng viên, cố hết sức cung cấp trợ giúp cho cuộc phỏng vấn của hai vị phóng viên. Đương nhiên, có hai điểm cũng phải chú ý. Điểm thứ nhất chính là phỏng vấn phải cố hết sức nghiêng về cán bộ chiến sĩ cơ sở, cố gắng bứt phá sự tích anh dũng của cán bộ chiến sĩ cơ sở. Điểm thứ hai, đề cập đến điều tra vụ án trọng đại, phải chú ý giữ bí mật
Nhiêu Triệu Nghị và Mạc Sầu tự nhiên là gật đầu không ngừng.
Sắc mặt Cúc Hồng Khải lần nữa nổi lên một sự biến hóa cực kỳ nhỏ, tuy nhiên che dấu rất khá.
Hai phóng viên rời đi không lâu, điện thoại Lưu Vĩ Hồng lại vang lên.
- Này…
Điện thoại kia đầu, truyền đến giọng nói sang sảng độc đáo của Trịnh đại tiểu thư
- Bận không?
- Cô nói đi?
- Hì hì ... Bí thư Lưu, xin báo cáo với anh mấy sự tình. Thứ nhất chính là về chuyện nhà xưởng VCD, tôi đã đi Giang Hoài, gặp được Chủ tịch tập đoàn Thiên Yến, bọn họ trên nguyên tắc đồng ý cùng chúng ta hợp tác mở nhà máy. Nhưng có điều kiện, bọn họ đòi cổ phần kỹ thuật, muốn chiếm trước 20% cổ phần kỹ thuật, còn lại 80% cổ phần, thì dựa theo tỉ lệ tài chính để phân phối
- Có thể...
- Ấy, anh đừng vội, nghe tôi nói hết lời đã, điều kiện của bọn họ không chỉ có một
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Được, cô cứ tiếp tục, tôi nghe đây
- Thứ hai, bọn họ đòi quyền khống chế cổ phần nhà xưởng, cộng thêm cổ phần kỹ thuật, bọn họ ít nhất phải chiếm được 51% cổ phần. Toàn bộ nhà xưởng đều do bọn họ đến kinh doanh quản lý.
- Còn điều kiện khác không?
- Hết rồi, chỉ hai điều này
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Điều kiện thứ nhất có thể đáp ứng, điều kiện thứ hai không được. Quyền khống chế cổ phần phải nằm trong tay chúng ta, kinh doanh quản lý nhà xưởng cũng phải dựa theo cách thức của chúng ta mà tiến hành
Trịnh Hiểu Yến thoáng do dự một chút, nói:
- Vì sao? Tôi cảm thấy để bọn họ kinh doanh quản lý nhà xưởng cũng không tệ. Bọn họ dù sao cũng là làm ngành này, khá có kinh nghiệm.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Có kinh nghiệm không có nghĩa là bọn họ có thể quản lý tốt nhà xưởng. Đồ điện gia dụng này đổi mới rất mau lẹ, tương đối mà nói, sản phẩm mới khai thác, phát triển, đối với hiểu biết và nắm chắc của xu thế toàn bộ thị trường tương lai, so với quản lý nội bộ nhà xưởng càng thêm trọng yếu. Chỉ sản xuất nhiều mặt hàng sản phẩm, vẫn là chưa được. Hoàn toàn nắm chắc xu thế thị trường tương lai thì tập đoàn Thiên Yến vẫn chưa đủ kinh nghiệm
Bí thư Lưu nói lời này, tự nhiên là có căn cứ, chỉ có điều không cần phải nói với Trịnh đại tiểu thư
- ôi, Vĩ Hồng, bệnh cũ ngang bướng của anh lại tái phát rồi. Anh sao có thể khẳng định người ta không thể nắm chắc xu thế thị trường tương lai?
Vô tình, xưng hô của Trịnh Hiểu Yến đối với Lưu Vĩ Hồng đã có biến hóa, rất tùy ý, và bắt đầu kêu tên Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói
- Chuyện này cô không cần biết, tóm lại nhà xưởng phải do chúng ta quản lý. Chuyện này, khó khăn không lớn chứ?
Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, nói:
- Nếu Bí thư Lưu đã quyết định, cho dù khó khăn lớn hơn nữa, tôi đây cũng phải kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ… tôi cùng Vương Thiện nói qua, hẳn là không thành vấn đề
Đương nhiên không thành vấn đề.
Bố Vương Thiện, tức Thủ tướng Vương Bỉnh Trung. Tập đoàn Thiên Yến có cứng rắn hơn, cũng phải nể mặt Vương Nhị ca chứ. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng có thể chấp nhận cho bọn họ chiếm giữ 20% cổ phần kỹ thuật, đã vô cùng khách khí rồi. Không phải một nha nội (con ông cháu cha) nào, đều dễ nói chuyện như vậy.
- Điều thứ hai, tôi cùng An Tông Lâm ngả bài, anh đoán y nói như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Còn có thể nói thế nào, khẳng định là khóc ròng khóc rã, khẩn cầu Trịnh đại tiểu thư tha thứ, Tiểu An Tử lần tới không dám nữa.
- Không phải… Hừ, tức chết tôi!
Trịnh đại tiểu thư bỗng nhiên liền phẫn nộ, ở đầu kia điện thoại không ngừng ồn ào.
Lưu Vĩ Hồng cố nín cười, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Như thế nào nữa? Y làm thế nào chọc giận cô?
- Y… tên khốn khiếp này, không ngờ y nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, còn nói với tôi mấy câu cảm tạ... anh nói xem, y là cố ý phải không? Tôi có chỗ nào khiến người ta chán ghét cơ chứ?
Trịnh Hiểu Yến hầm hừ kêu lên.
- HA HA…
Bí thư Lưu vốn rất muốn nhịn xuống, nhưng thật sự là không kìm nổi, cưới phá lên, tiếng cười thật là sung sướng.
Hoá ra Trịnh đại tiểu thư "Ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh", cũng có thời điểm kinh ngạc, hơn nữa rất mất thanh thế, rất nghiêm túc.
Đã quá!
- Anh… anh làm tôi tức chết? Lưu nhị, anh cũng giống y An Tông Lâm, là đồ tồi!
Trịnh đại tiểu thư giận dữ, lập tức liền cúp điện thoại.
Đối mặt với tay nghe kêu ua ua, Bí thư Lưu lắc đầu không ngừng. An Tông Lâm coi như là người tuyệt vời, chỉ không biết y là thật tâm hy vọng cùng Trịnh Hiểu Yến ly hôn, hay là cố ý chọc giận Trịnh Hiểu Yến. Có lẽ cả hai cũng có đủ cả.
Bất kể An Tông Lâm như thế nào không chấp nhận được tính cách Trịnh Hiểu Yến, Trịnh Hiểu Yến chủ động đề xuất ly hôn, đối với lòng tự trọng của An Tông Lâm là vết bầm tím không nhỏ, y cố ý chọc giận Trịnh Hiểu Yến, cũng rất là hợp lý.
Không đợi tiếng cười Bí thư Lưu ngưng nghỉ, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lưu Vĩ Hồng cười ấn nút nghe
- Này, anh cười đủ rồi chứ? Tôi bị đàn ông ghét bỏ, thì anh rất vui vẻ có phải không? Bàn bè của anh không đáng đồng tiền thế sao?
Như trước vẫn là Trịnh Hiểu Yến, nổi giận đùng đùng
- Đáng chứ, đương nhiên đáng đồng tiền. Cô là vật báu vô giá. Chỉ là Tiểu An Tử không có cái phúc kia để hưởng thụ mà thôi. Cái này, cũng chú ý đến duyên phận. Duyên phận không đến, không thể cưỡng cầu. Trình Tam Nhi đã nói qua, nếu anh ta cưới được cô, bảo đảm sẽ cải tà quy chính, suốt ngày giữ phận vợ hiền, không đi đâu cả
- Xì! Trình Tam Nhi thằng nhóc con đó có thể làm được, thì mặt trời mọc từ hướng tâ nếu thực sự có lòng này, vậy làm gì giới thiệu nhiều cô cho An Tông Lâm thế? Lần sau nhìn y, tôi xé cái miệng của y
Trình Tam Nhi lần này thảm rồi, thật sự là nằm cũng trúng đạn
- Đủ rồi, không với anh chuyện này nữa. Dù sao anh phải cẩn thận chút, tôi sắp thành người phụ nữ độc thân rồi
Lời này hơi kỳ quái, sao mà Trịnh đại tiểu thư trở thành người phụ nữ độc thân, thì Lưu Nhị Ca nhất định phải cẩn thận chút?
Tự nhiên, Lưu Nhị Ca sẽ không truy hỏi tới cùng, như vậy cũng quá không tế nhị
-Nói chuyện chính với anh. Nhật báo pháp chế có phải có hai phóng viên đến chỗ anh?
Lưu Vĩ Hồng vẻ tươi cười lập tức tắt lịm, hỏi:
- Sao cô biết được?
- Chuyện này anh không cần biết. Chỉ cần tôi muốn biết, thì tôi có thể biết. Tôi có đề nghị, phỏng vấn lần này, anh nên để bọn họ đưa tin những người khác nhiều một chút. Có một số danh tiếng, không ra mặt cũng tốt
Trịnh Hiểu Yến trịnh trọng hiếm lạ nói, giọng điệu trở nên rất chân thành
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, nói:
- Lời này là sao?
- Tôi cảm thấy, có người muốn đem anh tuyên dương thành một kiểu mẫu anh hùng của chiến tuyến công an. Nói thật là, tôi không cảm thấy anh ở hệ thống chính trị pháp luật thời gian dài là ý kiến hay. Loại công tác có tính chuyên nghiệp rất mạnh này, vẫn là giao cho nhân viên chuyên nghiệp đi làm thì sẽ tốt hơn. Ở hệ thống chính trị pháp luật quá lâu, đắc tội với nhiều người không nói, muốn đi ra cũng không dễ dàng.
Lưu Vĩ Hồng lập tức liền khen ngợi nói:
- Không tồi, chủ nhiệm Trịnh, biết suy xét vấn đề từ góc độ chính trị, rất có tiến bộ!
Bên trong giọng điệu hơi trêu tức, Trịnh Hiểu Yến lại không thấy thế, đắc ý dào dạt nói:
- Đương nhiên, tôi là ai chứ?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi lại mỉm cười.
Đừng nhìn Trịnh Hiểu Yến bình thường đĩnh đạc, dường như không chịu động não, kỳ thật chỉ là một biểu hiện giả tạo. Ở một số phương diện, Trịnh Hiểu Yến có lực lĩnh ngộ khá tốt.
Chính trị, không nhất định là thiên hạ của đàn ông
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]