Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính



Chương 917: Vụ án Mạc Ngôn, tôi nhất định phụ trách!



Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen





So với Phí Tiểu Sơn khá nhiệt tình với Lưu Vĩ Hồng, thái độ của Thiệu Thanh không tốt lắm. Cô ta xa cách với Lưu Vĩ Hồng, lười biếng nhẹ bắt tay Lưu Vĩ Hồng một tí liền rút tay về, ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong không cười, không nói cả một câu khách sáo.



Người phụ nữ này cũng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo cũng không kém nhưng tinh thần dường như không thoải mái lắm. Dù trang điểm thật đậm cũng không che giấu được nếp nhăn ở đuôi mắt. Dựa vào vị trí công tác của cô ta, công việc tất nhiên cũng không có gì mệt nhọc, nhưng lại có vẻ già trước tuổi, chỉ có thể nói là cô tiêu hao tinh lực cho chuyện khác. Nếu là đàn ông, trong trường hợp này có thể nói là tửu sắc quá độ.



Có lẽ Thiệu Thanh cũng có tật xấu này.



Lý Hâm từng nói Thiệu Thanh và Phí Tiểu Sơn có quan hệ mật thiết, chắc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.



Thiệu Thanh lãnh đạm với Lưu Vĩ Hồng cũng đúng thôi. Cửu An là đại bản doanh của Thiệu Lệnh Hồng, Lưu Vĩ Hồng lại liều mạng gây sức ép ở Cửu An khiến lúc này tâm trạng của Thiệu Lệnh Hồng không tốt, thường xuyên ở nhà hao tâm tổn trí. Thiệu Thanh về nhà nhìn thấy cha mình như thế, cảm thấy có lỗi. Nhất là vừa rồi cô ta nghe Lý Hâm giới thiệu, rốt cuộc biết được Thiên Vũ Mao là ai, lại càng không hài lòng.



Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng mở tiệc chiêu đãi vợ Mạc Ngôn, muốn làm gì không phải đã rõ ràng sao?



Lật lại vụ án Mạc Ngôn, làm quan trường Cửu An rối tinh, làm cho Lâm Khải Hàng có cớ chấn chỉnh cha cô ta!



Thiệu Thanh không trở mặt ngay tại chỗ xem như cũng đã cố gắng nhẫn nại rồi, phần lớn là vì còn nể mặt Lý Hâm. Còn Lưu Vĩ Hồng, cho dù là con cái nhà gia thế ở Bắc Kinh, nhưng cũng không thể nào lọt vào mắt Thiệu Thanh được. Rồng mạnh vẫn không đè nổi rắn chúa ở địa phương đâu. xem tại



Huống chi hiện giờ Chủ tịch Lưu cũng đã qua đời, nhà họ Lưu cũng không còn khiến người ta sợ hãi như lúc trước. Bằng không, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa cũng sẽ không nhắm vào Lưu Vĩ Hồng.



Dù Thiệu Thanh không để ý lắm đến tình hình chính trị, nhưng cũng nghe được không ít lời đồn đại.



Thiệu Thanh ngoài mặt cười với Lưu Vĩ Hồng nhưng bên trong thì không. Bên kia Phí Tiểu Sơn cũng nhanh chóng nắm tay Trịnh đại tiểu thư không chịu buông, lời ca ngợi nịnh bợ như nước sông cuồn cuộn không dứt.



Trịnh Hiểu Yến phong hoa tuyệt đại như vậy, không phải ở đâu cũng có thể nhìn thấy được.



Phí Tiểu Sơn chơi đùa với vô số phụ nữ, nhưng chưa từng gặp được người nào có thể sánh bằng Trịnh đại tiểu thư. Cô gái này vừa diêm dúa lẳng lơ, vừa xinh đẹp cao ngạo lại lạnh lùng, tất cả hòa lẫn vào, gần như có thể sát thương tất cả đàn ông. Hơn nữa, tuy Lý Hâm không nói đến thân phận của Trịnh Hiểu Yến, nhưng có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Lý Hâm, khí khái bất phàm như thế, chỉ cần dùng ngón tay đã biết được lai lịch của Trịnh Hiểu Yến không bình thường.



Vẻ kiêu ngạo và tự tin này toát ra từ bên trong, tuyệt đối không phải giả vờ.



Tai Trịnh Hiểu Yến đã nghe đầy những lời nịnh hót của Phí Tiểu Sơn, chỉ xem như là gió thổi phất phơ, không hề bận lòng. Ánh mắt của cô lại chú ý đến Lưu Vĩ Hồng và Thiệu Thanh, không sót điểm nào. Nhìn thấy trong mắt của Thiệu Thanh như có ngọn lửa bùng lên, lòng Trịnh đại tiểu thư hỉ hả, như cười như không nói:

- Công tử Phí nên để ý một chút, bạn gái cậu ghen rồi kìa!



Lời vừa nói xong thì cả đám người xấu hổ.



Cũng may là Lý Hâm kiềm chế rất tốt, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng vẫn nén lại được, nhưng ý cười trong ánh mắt thì không thể nào che giấu được.



Trịnh đại tiểu thư thật sự là người tài.



Không thể nghi ngờ, Trịnh Hiểu Yến thật sự cố ý.



Thiệu Thanh và Phí Tiểu Sơn quan hệ mờ ám là bí mật công khai trong đám con ông cháu trong tỉnh, nhưng bình thường mọi người giữ thể diện, không ai giáp mặt bình luận chuyện này. Dù sao cũng không có quan hệ gì với mình, cần gì phải vô duyên vô cớ đắc tội với người ta? Tuổi tác của Thiệu Thanh và Phí Tiểu Sơn chênh lệch, sao Trịnh Hiểu Yến có thể không nhìn thấy? Trịnh đại tiểu thư chỉ vì thái độ của Thiệu Thanh đối với Lưu Vĩ Hồng mà khó chịu, cố ý chọc họ một phen.



Thì sao?



Không phục hả?



Không phục thì cứ đi tìm tôi, có chiêu gì Trịnh đại tiểu thư tôi cũng tiếp hết!



Phí Tiểu Sơn thật sự không ngờ báu vật xinh đẹp này thình lình lại ra đòn như vậy, vội vàng buông tay Trịnh Hiểu Yến ra, cười xấu hổ:

- Cô Trịnh hiểu lầm rồi, Thiệu Thanh là chị tôi, chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau.



- Phải không?

Đôi mắt long lanh của Trịnh Hiểu Yến liếc khẽ Lưu Vĩ Hồng:

- Chuyện này cũng khá giống chuyện của cậu hai Lưu. Cậu hai, cậu cùng Chủ tịch Vân cũng là thanh mai trúc mã phải không? Cái này gọi là người có tình sẽ thành người thân đó.



Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu.



Quanh đi quẹo lại sao cuối cùng lại đụng đến tôi vậy?



Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói:

- Công tử Phí, anh có biết chưa, vợ Bí thư Lưu là bà chủ lớn, xếp vào hàng tỉ phú đó. Ha hả…cũng chính là con gái cưng của Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, chú Vân Hán Dân. Đó đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi.



Trịnh đại tiểu thư cố ý nhắc nhở mấy người Phí Tiểu Sơn, đừng làm ra vẻ trước mặt họ. Có nghe thấy không, Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, tôi gọi là “chú Vân” đó.



Phí Tiểu Sơn vội vàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là làm người khác ước ao.



Xem dáng vẻ của Phí Tiểu Sơn dường như là không muốn rời đi.



Thiệu Thanh không khỏi nổi giận, nói:

- Ôi, Tiểu Sơn, cậu nên biết điều một chút, đừng quấy rầy người ta ăn cơm. Ở đây cũng còn cả đám bạn bè kìa.



Thiệu Thanh thật là bị làm cho tức chết. Những lời khen chê chưa nói của Trịnh Hiểu Yến sao cô ta không hiểu. Đương nhiên, Phí Tiểu Sơn suýt chút nữa là chảy nước dãi với Trịnh Hiểu Yến càng khiến Thiệu Thanh khó thể chịu được. Có thể dễ dàng đối phó với Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng nhưng Trịnh Hiểu Yến này chắc chắn không dễ. Thiệu Thanh lại không dám tùy tiện phát hỏa, chỉ có thể trút giận vào Phí Tiểu Sơn.



- Ha ha…Chị, hay là chị qua ngồi trước bên đó với mọi người đi, em đã lâu không uống rượu với anh Lý, để uống với anh Lý và Trịnh đại tiểu thư, chút nữa dẽ tới.



Phí Tiểu Sơn cũng không tức giận, vẫn tươi cười, hạ quyết tâm phải thăm dò thực hư.



- Tùy cậu thôi!



Mặt Thiệu Thanh chút nữa đã biến thành màu xanh, kêu lên một tiếng trầm đục, ưỡn ẹo đứng dậy, cũng không chào Lý Hâm, đôi giày da kêu lộp cộp, lập tức bước đến một cái bàn khá xa.



Một đám trai gái đi theo bọn họ cũng rất xấu hổ, không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng bọn họ cũng nhận ra được, dù cho Phí Tiểu Sơn cứ kêu Thiệu Thanh là chị, nhưng không ai không biết, người thật sự quyết định là Phí Tiểu Sơn, Thiệu Thanh chỉ là bị thịt thôi.



Phí Tiểu Sơn cười, khoát tay nói:

- Mọi người qua bên kia ngồi đi, tôi tán gẫu với anh Lý và Bí thư Lưu một chút sẽ qua.



Mấy người kia không còn do dự nữa, bối rối nói “thật xin lỗi” với Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng, rồi bước nhanh đi. Chúng vây quanh Thiệu Thanh như các vì sao vây quanh mặt trăng, cật lực nịnh hót. Dù Thiệu Thanh là bị thịt, nhưng cha cô đàng hoàng là Phó Bí thư Tỉnh ủy, chuyện này không phải là giả đâu.



Lý Hâm mỉm cười bảo phục vụ mang thên một bộ chén đũa, nói với Phí Tiểu Sơn:

- Tiểu Sơn, ngồi đi. Gọi thêm thức ăn nha!



Phí Tiểu Sơn vội nói:

- Không cần, không cần, đã nhiều lắm rồi ạ. Anh Lý, chủ yếu là đã lâu không nghe anh chỉ bảo, trong lòng không nỡ rời.



Lý Hâm cười ha hả, nói:

- Tiểu Sơn, em càng ngày càng biết ăn nói. Cứ nói với tôi vài câu như vậy thì tôi không còn biết phương hướng gì nữa rồi



- Làm gì có, làm gì có. Anh Lý là ai kia chứ? Trong đám anh chị em ở đường Dung Hồ chúng ta, có ai hơn được anh Lý đâu? Em thật sự muốn có bản lĩnh của anh Lý, cả đời này không cần phải lo lắng nữa.



Phí Tiểu Sơn lại càng khiêm tốn nói mấy lời khách khí.



Đường Dung Hồ tất nhiên là nói đến tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy. Địa chỉ của nó là số 1 đường Dung Hồ, khu Dung Hồ, tỉnh Đại Ninh.



- Em đó, em đó. Tôi nhớ rõ mấy năm trước khi em còn đi học, mồm mép không lợi hại như vậy.



Lý Hâm cười ha hả, không khí trên bàn ăn rất vui vẻ.



Phí Tiểu Sơn nâng chén rượu lên nói:

- Nào, anh Lý. Em mượn hoa dâng Phật, kính anh một ly, sau này xin chỉ bảo cho em út nhiều một chút.



Lý Hâm cười, chạm ly với gã.



Phí Tiểu Sơn lại theo thứ tự kính rượu cho Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, rất có khuôn phép.



- Chủ nhiệm Thiên, đã lâu không gặp, tôi cũng kính chị một ly. Có một số việc cũng nên mở lòng, đều đã qua cả rồi.



Phí Tiểu Sơn mỉm cười nâng ly rượu với Thiên Vũ Mao. Phí Tiểu Sơn có thể gọi được chính xác chức vụ của Thiên Vũ Mao, vì thế có thể thấy được, trên thực tế, gã luôn ghi tạc vụ án Mạc Ngôn trong lòng.



Thiên Vũ Mao sớm đã bị Phí Tiểu Sơn biểu diễn đến hoa cả mắt, cũng vội vàng nâng ly lên, khách sáo chạm ly với Phí Tiểu Sơn. Thiên Vũ Mao đã quyết định, bữa tiệc hôm nay cô ăn nhiều nói ít. Tất cả đã có mấy người Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Dù sao vừa rồi Lưu Vĩ Hồng đã nói, hắn sẽ lo vụ án của Mạc Ngôn.



Như vậy cũng đủ rồi. Rốt cuộc Thiên Vũ Mao từ trong đường hầm đã thấy được một tia sáng hy vọng.



Từ trước đến giờ, cô chưa từng qua lại với Lưu Vĩ Hồng, nhưng nghĩ đến thân phận của Lưu Vĩ Hồng, chắc không thể nói đùa chuyện ấy với cô được.



- Vị này…



Đến lượt Mạc Sầu, Phí Tiểu Sơn liền mỉm cười hỏi.



- Xin chào, công tử Phí. Tôi là Mạc Sầu, anh trai tôi là Mạc Ngôn.



Mạc Sầu tự nhiên thoải mái nói.



- Xin chào, xin chào, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Cô Mạc Sầu hiện đang làm ở đâu?



Mạc Sầu chưa trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã nói:

- Mạc Sầu đang học cao học Đại học Luật Bắc Kinh, đang làm luật sư ở Trung tâm viện trợ pháp lý Đông Thành của Ủy ban nhân dân khu ở Bắc Kinh. Nhưng Đảng ủy Công an thành phố Cửu An chúng tôi đã chính thức mời luật sư Mạc đến Cửu An làm việc. Chúng tôi đang rất cần nhân tài chuyên về luật.



Trong mắt Phí Tiểu Sơn hiện lên mấy tia lạnh lẽo âm u.



Gã vốn muốn hỏi, rốt cuộc Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng mở tiệc chiêu đãi Thiên Vũ Mao là có ý gì, Lưu Vĩ Hồng lại nói cho gã biết, anh không cần phải đoán, vụ án Mạc Ngôn, tôi nhất định phải lo.



Mạc Ngôn còn đang bị giam trong nhà giam thứ năm, Lưu Vĩ Hồng lại đại diện Đảng ủy Công an thành phố Cửu An chính thức mời em Mạc Ngôn đến Cửu An làm việc, ý này còn không chịu hiểu sao. Lưu Vĩ Hồng chẳng những sẽ phụ trách vụ án Mạc Ngôn mà còn tin tưởng mười phần.



Thử nghĩ nếu Lưu Vĩ Hồng không tin tưởng sao lại có thể ra quyết định như thế? Nếu lúc đó vụ án Mạc Ngôn không được lật lại, chẳng lẽ mỗi ngày phải chịu nhận ánh mắt căm phẫn của Mạc Sầu?



Mạc Sầu cũng ngây người, vừa rồi Lưu Vĩ Hồng cũng chưa nói thế với cô.



- Ha ha… từ lâu đã nghe nói Bí thư Lưu muốn xây dựng pháp chế ở Cửu An, quả nhiên hao tâm tổn trí, khâm phục, khâm phục!



Phí Tiểu Sơn sững người, nhưng chỉ trong phút chốc, lại rất nhanh chóng mỉm cười, đôi mắt đảo liên tục, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.