Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 906: Chó cùng rứt giậu

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen





- Phó Chủ tịch thành phố Điền, sao bận rộn đến vậy?

Trong một gian phòng riêng nào đó của khách sạn Ngân Yến, Lại Văn Siêu sa sầm mặt, đang nói chuyện qua điện thoại di động siêu bự, giọng điệu có chút không hài lòng. Trên sô pha phòng riêng, Thẩm Vân Thiên ngồi ở chỗ kia, không nhanh không chậm hút thuốc, cả người mặc bộ đồ tây màu xám, không biết là bằng chất liệu gì, mà ánh màu kim loại. Thẩm Vân Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lại Văn Siêu một cái, ánh mắt khá đặc biệt, dường như cảm thấy Lại Văn Siêu rất thú vị.

- Ha ha, chủ tịch Lại, tôi nơi này quả thật rất bận, rất nhiều chuyện chờ xử lý. Ngại quá ngại quá, hôm nay tôi có lẽ không đi được rồi, thật có lỗi thật có lỗi

Bên kia điện thoại, Điền Bảo Sơn bật cười ha hả, rất khách khí nói.

- Phó Chủ tịch thành phố Điền, công tác có bận rộn đi nữa, thì cũng phải ăn cơm chứ đúng không? Không dối gạt Phó Chủ tịch thành phố Điền, chỗ tôi có hai cô gái rất xinh đẹp, đều là tới từ phía nam, rất là xinh đẹp. Hai vị tiểu thư nói, rất muốn tìm hiểu thêm nhân vật lớn

Lại Văn Siêu kiềm nén lửa giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Điện thoại bên kia liền trì hoãn một chút, dường như Điền Bảo Sơn có chút động tâm. Phó Chủ tịch thành phố Điền đời này, sở thích lớn nhất chỉ có 2, một là tiền, 2 là phụ nữ. Hoặc là nói ngược lại, phụ nữ là xếp hàng đầu. Bởi vì Phó Chủ tịch thành phố Điền liều mình kiếm tiền, cũng là để dùng tiền đổi lấy niềm vui của phụ nữ. Điền Bảo Sơn hơn năm mươi tuổi, diện mạo không có gì đáng nói. Người khác còn có thể xưng là “lão mặt trắng”, Phó Chủ tịch thành phố Điền đến tiêu chuẩn “lão mặt trắng” cũng không xứng nữa là. Ngoại trừ lợi dụng quyền lực và tiền tài trong tay tiếp cận phụ nữ, cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn

Lại Văn Siêu đặc biệt hiểu rõ đặc điểm này của Điền Bảo Sơn, mỗi lần chỉ cần lấy phụ nữ nói chuyện. Điền Bảo Sơn liền nước miếng chảy dài, như thằng hề, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Lại Văn Siêu tuy rằng trình độ văn hóa không cao, nhưng mấy năm nay vào Nam ra Bắc, kiến thức cũng rất phong phú, có thể nói là “hiểu biết từ thực tế”. Nhất là việc bắt mạch các cán bộ, đều vô cùng chuẩn. Gia tài của y, gần như đều là được làm ra từ theo bọn quan viên kia, có đôi khi phê duyệt văn kiện gì đó, qua tay là có thể đổi tiền. Lần này về Cửu An coi như là "Áo gấm về nhà", chuẩn bị hốt một mớ. Không ngờ liền xảy ra chỗ khó, hiện tại trong lòng Lại Văn Siêu vô cùng cấp bách

Ai ngờ lần này, tiểu thư đến từ phía nam cũng không dùng được, Điền Bảo Sơn cũng chỉ thoáng do dự một chút, liền lập tức cười hì hì cự tuyệt nói:

- Ai da, chủ tịch Lai, không phải tôi không cho anh mặt mũi, thật sự là hôm nay không thể phân thân, hôm nào đi hôm nào đi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm. Ha ha, tôi còn có chút việc, cứ vậy trước đi, anh chơi vui nhé

- Này, này này phó Chủ tịch thành phố Điền... Khốn khiếp!

Trong điện thoại đã truyền đến thanh âm tua tua vang lên, Lại Văn Siêu tức giận đến mức hung hăng đập bàn một cái, mắng to lên

Thẩm Vân Thiên cười ha hả, đứng dậy, đi đến bên người Lại Văn Siêu, vỗ vỗ bờ vai của y, thân thiết hỏi han:

- Sao thế, phó Chủ tịch thành phố Điền bên kia thật sự bận rộn như vậy sao?

- Gã ta bận cái con khỉ! Lão khốn khiếp, ăn của bố lấy của bố hiện tại xảy ra chuyện, thì muốn làm rủa rụt cổ sao? Suy nghĩ sao mà tốt đẹp thế. Bố đây chưa xong với gã đâu. Thực sự chọc giận tôi, bố đây sẽ liều với mày tới cùng!

Lại Văn Siêu lửa giận công tâm, tức giận đến mắng chửi không ngừng.

Thẩm Vân Thiên mỉm cười, vỗ vai Lại Văn Siêu, nói:

- Chủ tịch Lai đừng nóng giận, tức giận hại gan, đến đây đến đây , ngồi đây này, hút điếu thuốc cho bớt giận

Lại Văn Siêu cũng là khách quen của khách sạn Ngân Yến, là người quen cũ của Thẩm Vân Thiên. Em họ của Lại Văn Siêu là Lại Thiên Hữu và Thẩm Vân Thiên lại càng thân thiết, nghe nói hai người còn là anh em kết nghĩa. Lại Thiên Hữu và một đầu sỏ băng đảng lưu manh khác, là khách quý của Thẩm Vân Thiên. Trong đám lưu manh thành phố Cửu An, hiếm có đại ca nào đủ tư cách cùng chơi mạt chược với Thẩm Vân Thiên. Mà đối với năng lực của Lại Văn Siêu, Thẩm Vân Thiên vẫn luôn rất khâm phục. Lúc ban đầu gần như là một thân một mình ra lăn lộn, mấy năm thời gian, liền thành triệu phú, quả thật là bản lĩnh giỏi.

Mặt mũi Thẩm Vân Thiên, nhất định phải nể

Lại Văn Siêu hùng hùng hổ hổ, đặt mông ngồi ở sô pha, vẻ mặt tức giận đến xanh mét.

Thẩm Vân Thiên cầm lấy thuốc lá trên bàn trà, đưa cho Lại Văn Siêu một điếu, tự mình mồi lửa cho y, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Lại, phó Chủ tịch thành phố Điền có lẽ thật sự bề bộn nhiều việc. Quan hệ của ông ta và anh, vẫn luôn rất tốt mà

- Chó má!

Lại Văn Siêu tức giận mắng một tiếng, lập tức ý thức được không đúng, vội vàng hướng Thẩm Vân Thiên phun ra một vẻ cười xin lỗi, so với khóc còn khó coi hơn.

- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Thiên ca, cũng không phải là chửi anh, tôi thật sự là rất tức giận

Tuổi tác Lại Văn Siêu thì lớn hơn vài tuổi so với Thẩm Vân Thiên, tuy nhiên anh em trong giới ở Cửu An, đều gọi Thẩm Vân Thiên là "Thiên ca", đến Lại Thiên Hữu cũng không ngoại lệ, Lại Văn Siêu tự nhiên cũng sẽ không đi so đo tuổi tác. truyện copy từ

Thẩm Vân Thiên mỉm cười gật đầu, ra hiệu không có gì

- Chủ tịch Lại, sao tôi nghe, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn bên kia, lại làm thay đổi chế độ gì đó hả? Còn bổ nhiệm xưởng trưởng mới. Đây là chuyện gì thế? Nhà máy phân hóa học này không phải là anh đã mua đứt rồi sao?

- Haz, đừng nói nữa. Chính là chuyện này khiến tôi tức giận. Anh nói xem, hợp đồng ký kết với Ủy ban nhân dân thành phố, giấy trắng mực đen, sao có thể đùng cái thay đổi được chứ? Tôi cũng thật nghĩ không thông, lãnh đạo Cửu An này, rốt cuộc là ăn cơm mà lớn, hay là ăn *** mà lớn!

Quả nhiên nhắc tới vụ này, Lại Văn Siêu lại càng tức không chịu nổi

- Rốt cuộc sao lại thế này, anh hãy nói rõ với người anh em nay đi, sao tôi cảm thấy việc này không đáng tin cho lắm?

Thẩm Vân Thiên dường như cảm thấy rất có hứng thú đối với sự tình nhà máy phân hóa học, tươi cười truy vấn

- Hừ hừ, chuyện này, đều mẹ nó tại thằng Lưu Vĩ Hồng cả! Vốn đang yên lành, nếu không có hắn chặng ngang ra chiêu, nói không chừng lần này, tôi cũng đã bán được nhà máy phân hóa học đi rồi, qua tay liền có lợi nhuận hơn mười triệu

Lại Văn Siêu nói xong, cơn tức lại càng xông lên não

Tuy nói chuyện này, thật đúng là làm cho ông chủ Lại kiến thức sâu rộng trở nên hồ đồ. Giống như lời y nói, y và chính phủ thành phố Cửu An chính thức ký xong hợp đồng, giấy trắng mực đen, mua được nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Ai biết được ở thành phố mở cái hội nghị thường vụ gì đó, liền thay đổi tất cả. Cái hợp đồng mà Ủy ban nhân dân thành phố ký kết kia, không ngờ biến thành hợp đồng không có hiệu quả, Lại Văn Siêu y không còn là ông chủ nhà máy phân hóa học Thanh Sơn.

- Thiên ca, anh nói xem trên thế giới này có sự tình khốn khiếp như vậy không? Quả thực con mẹ nó chơi tôi hả!

Lại Văn Siêu hùng hùng hổ hổ, đem tiền căn hậu quả của sự tình đơn giản nói qua một lượt, hậm hực quát tháo

Thẩm Vân Thiên không khỏi nhíu mày, nói:

- Chủ tịch Lại, ủy ban thành phố làm như vậy, lật lọng đến thế, cũng phải có lý do chứ? Không thể bọn họ nói anh không phải là ông chủ của nhà máy phân hóa học, thì anh liền không phải. Nếu vậy thì về sau, ai còn dám cùng Ủy ban nhân dân thành phố giao tiếp?

- Ha ha, bọn họ đương nhiên là có lý do. Thiên ca, anh không biết chứ, đám người Ủy ban nhân dân thành phố kia, rất là vô sỉ. Lão Điền nói, Lưu Vĩ Hồng tại hội nghị thường vụ nói, tôi không phải là ông chủ của nhà máy phân hóa học, nhiều nhất chỉ là cổ đông nhỏ. Tôi nếu muốn làm ông chủ của nhà máy phân hóa học, thì phải ói ra 12 triệu. Bằng không, nhà máy phân hóa học này, nó vẫn là xí nghiệp thành phố. Lưu Vĩ Hồng còn nói, bởi vì tài chính của tôi kéo dài không đến đúng thời hạn, thì cái hợp đồng mà tôi cùng Ủy ban nhân dân thành phố ký kết, nên đã mất đi hiệu lực, tôi là bên vi phạm hợp đồng… A nhưng nói coi, Lưu Vĩ Hồng này con mẹ nó không phải là hãm hại người ta sao? Hắn một cục trưởng công an, đi quản chuyện không đâu làm gì cơ chứ? Theo cách nói của hắn, sáu trăm ngàn trước đây tôi nộp cho Ủy ban nhân dân thành phố, cứ như vậy mà bỏ phí sao? Biến thành tiền đền bù vi phạm hợp đồng!

Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Lại Văn Siêu sốt ruột

Ý định thật của Lại Văn Siêu khi mua nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, chính là muốn bán trao tay, cho tới bây giờ không hề nghĩ là thật sự kinh doanh phân hóa học. Ban đầu kế hoạch này tiến hành rất thuận lợi. về phần người mua, Lại Văn Siêu cũng đã tìm được rồi, chỉ kém một bước cuối cùng. Kết quả Lưu Vĩ Hồng ở đâu đâm đầu vào, ngang nhiên khuấy đông việc này. Lại Văn Siêu tự nhiên tức giận đến chết khiếp. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nắm quyền, một đám người Lại Thiên Hữu hiện tại đều bị nhốt tại cục công an, Lại Văn Siêu nghĩ qua nghĩ lại, cũng hiểu được chính mình đấu không lại Lưu Vĩ Hồng, nghĩ chuyện này cứ vậy trôi qua, chỉ cần chăm lo cho bọn cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố như Điền Bảo Sơn, thì việc nhà máy phân hóa học bán trao tay, vẫn còn có hi vọng.

Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng căn bản không hề cho y bất cứ cơ hội nào, trực tiếp đem nhà máy phân hóa học biến thành doanh nghiệp nhà nước. Thậm chí đến cả sáu trăm ngàn mà Lại Văn Siêu lúc trước chi trả cho Ủy ban nhân dân thành phố, cũng xem như khoản khấu trừ vi phạm hợp đồng

Vậy còn được sao? Đây chính là toàn bộ gia sản mà Lại Văn Siêu cực khổ mấy năm nay, cứ thế thành giấy lộn, còn để Chủ tịch Lại người ta sống không chứ!

Hiện tại ngay cả Điền Bảo Sơn cũng trốn tránh mà không gặp y

Cũng khó trách Lại Văn Siêu tức giận đến gần như phát điên

Thẩm Vân Thiên trầm ngâm nói:

- Chủ tịch Lại, nói như vậy, mấu chốt chuyện này, nằm trên người Lưu Vĩ Hồng

- Còn không phải sao, con mẹ nó chính thằng Lưu Vĩ Hồng quấy rối tôi chứ còn ai

- Chủ tịch Lại, anh có chỗ nào đắc tội hắn hay không?

Thẩm Vân Thiên lại hỏi.

- Đắc tội? Không có! Tôi trước kia cũng không quen hắn, hắn ở Hạo Dương làm chức bí thư của hắn, tôi ở Cửu An kinh doanh làm ăn, không ăn nhập gì cả

Thẩm Vân Thiên cười nói:

- Ha ha, Chủ tịch Lại, số quan lại này, tâm tư không đơn giản như chúng ta đã nghĩ. Theo anh nói như vậy, Lưu Vĩ Hồng có thể là muốn mượn chuyện này quấy nhiễu bên phó Chủ tịch thành phố Điền. Anh đó, đã thành công cụ trong tay người ta

- Con mẹ nó, bọn họ làm quan muốn chó cắn chó, liên quan gì đến bố chứ? Thiên ca, không nói gạt anh, chuyện này, tôi tự nhận xui xẻo, chủ ý nhà máy phân hóa học, tôi không làm nữa. Nhưng sáu trăm ngàn tôi đưa trước kia, bọn họ phải hoàn trả cho tôi. Đây cũng không có gì quá đáng đúng không? Đây vốn là tiền của tôi mà. Bố đây ở trên người tên khốn khiếp khốn khiếp tiêu hao nhiều tiền như vậy, đều không tính nữa!

Thẩm Vân Thiên nhất mày nói:

- Chủ tịch Lại, chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy. Anh cũng là người hiểu chuyện. Số tiền này, khi còn trong tay anh, thì là tiền của anh. Bây giờ lọt vào tay người khác, muốn lấy lại được, sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Số quan chức này, tất cả đều là ăn tươi nuốt sống.

- Tôi nhổ! Hắn muốn ăn tôi? Hắn còn kém lắm. Người khác sợ Lưu Vĩ Hồng hắn, tôi cũng không sợ. Thật sự chọc tức tôi, bố đây sẽ tìm mấy nhân vật lợi hại ở phía nam đến đây, xử hắn!

Lại Văn Siêu hung hăng đập bàn, nổi giận đùng đùng quát tháo.

Thẩm Vân Thiên hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, lập tức vỗ vỗ bả vai Lại Văn Siêu, cười nói:

- Đi, Chủ tịch Lại, ăn cơm trước ăn cơm trước, phó Chủ tịch thành phố Điền không đến, chúng ta tự ăn. Đêm nay, tôi mời khách, hai anh em chúng ta cùng nhau vui vẻ nào
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.