Khách sạn Thời Đại vừa mới kinh doanh vào năm trước, là một trong những khách sạn hào hoa nhất ở Bắc Kinh. Nội bộ trang hoàng hào hoa xa xỉ, màu vàng chói lọt vào trong tầm mắt, đậm sắc thái cung đình
Vị trí địa lý của khách sạn rất ưu việt, gần cơ quan các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia trọng yếu như phía bắc gần vườn khoa học kỹ thuật thành phố Nam Hoa, phía nam gần viện khoa học kỹ thuật quốc gia. Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đi thẳng vào một căn phòng riêng của nhà hàng Trung Quốc: nói là căn phòng nhỏ, cũng chỉ là tương đối mà nói, cũng có TV màu, nhà vệ sinh riêng biệt, sô pha dài, bộ bàn nhỏ uống café gần cửa sổ, chứa khoảng 10 người cùng ăn cơm, không thành vấn đề
Trịnh Hiểu Yến hôm nay chỉ mời một mình Lưu Vĩ Hồng, cho nên thức ăn và rượu đều để ở một bên trên bàn tròn, nếu hai người ngồi chung một hàng, ăn cơm cũng khá tiện. Đi vào phòng riêng, Lưu Vĩ Hồng liền nhìn thấy một rổ cua càng to vàng cam ở trên bàn. Dần dần đến mùa ăn cua, lúc này mời khách, đều là lấy cua càng to làm món chính, cộng thêm vài món ăn phụ thì càng phong phú
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cua càng to tuy ngon, ăn nhiều rồi cũng sẽ không thoải mái
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Yên tâm đi, Bí thư Lưu, tôi không có sa đọa như anh, bình thường cũng rất nghiên cứu sức khỏe ẩm thực, không ăn cua càng to như cơm bữa, thỉnh thoảng thưởng thức đồ biển hẳn là không thành vấn đề chăng?
Được, bây giờ Trịnh đại tiểu thư còn thanh liêm hơn cả Bí thư Lưu rồi
Hai người vào ngồi, Trịnh Hiểu Yến không gọi nhân viên phục vụ vào, đích thân bày khăn trải bàn, chén đĩa cho Lưu Vĩ Hồng, trong miệng cằn nhằn:
- Nhị thiếu gia, tôi biết con người anh rất gia trưởng, thích phụ nữ dịu dàng uyển chuyển ngoan ngoãn hầu hạ, trong lòng rất hài lòng…
Lời này nghe sao cũng hơi không đúng, Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Linh Linh, cô như vậy là gán ghép tội danh, tôi còn chưa nói gì, cô đã đem chiếc mũ to gắn lên đầu tôi rồi
- Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tiểu tam nhi ở đó nhiều nữ minh tinh xinh đẹp như vậy, anh chẳng để ý đến ai, chỉ thích một Đào Tiếu Bình hiền thê lương mẫu, đây không phải tiết gốc gác?
Trịnh Hiểu Yến thốt ra không suy nghĩ
Bí thư Lưu lại bị đánh trở tay không kịp. Hắn và Trịnh Hiểu Yến coi như là bạn, nhưng cũng còn chưa tới mức độ tri kỷ, Trịnh Hiểu Yến thuận miệng nói đến tình nhân của hắn, vẫn là khiến Lưu Vĩ Hồng hơi nóng mặt
- Linh Linh, chúng ta không nói chuyện này được không?
Bí thư Lưu ít nhiều có chút quẫn bách, ở đất Bắc Kinh, có một vị Tiêu nhị tiểu thư luôn khiến Nhị Ca đau đầu, bây giờ lại có thêm Trịnh đại tiểu thư. Đối mặt những “báu vật” tuyệt đại phong hoa này, Nhị Ca thường có chút không thể ngăn được
Cũng không thể đem thủ đoạn đấu tranh để đối phó với hai vị hồng nhan phải không?
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, đôi mắt to long lanh liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Được, tạm thời không nói chuyện này. Nhưng Nhị thiếu gia, tầm mắt của anh có phải quá hẹp một chút hay không? Hiền thê lương mẫu có cái tốt của hiền thê lương mẫu, mốt tiền vệ có cái tốt của mốt tiền vệ, đừng tự mình làm cái lồng giam mình lại, vậy là không được
Đừng xem tôi là Tây Môn Khánh, gặp ai thì lên người đó!
Lưu Nhị Ca trong lòng hung hăng oán thầm một câu
Trịnh Hiểu Yến cũng là người biết hưởng thụ, ăn cua càng to, uống rượu hoa điêu vàng. Nhưng rượu hoa điêu của khách sạn Thời Đại, tất nhiên không bằng nữ nhi hồng được ngâm mười mấy năm mà Trình Sơn cố tình tìm được, khẩu cảm chỉ có thể coi như là không tồi
- Nào, Nhị thiếu gia, cạn một ly!
Trịnh Hiểu Yến nhìn Lưu Vĩ Hồng giơ ly sứ nhỏ lên
Hai người nhẹ nhàng chạm một cái
- Nhị thiếu gia, nghe nói anh bây giờ muốn làm thanh thiên đại lão gia hả?
Ăn cua càng to tươi ngon, uống vài ly rượu, Trịnh Hiểu Yến thuận miệng nói, mang theo chút vẻ trêu chọc. Chuyện Lưu Nhị Ca không nói qui củ, Trịnh đại tiểu thư tất nhiên cũng là nghe nói rồi
Lưu Vĩ Hồng chau mày hỏi:
- Linh Linh, có phải chuyện này, mọi người đều cảm thấy đùa rất vui hay không? Muốn xem tôi bị chê cười sao?
Thấy Lưu Vĩ Hồng thật sự có chút không vui, Trịnh Hiểu Yến liền cười đùa nói:
- Không có đâu, tôi chỉ quan tâm anh. Xem trò cười sao? Bọn họ có tư cách gì cười anh?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, nói:
- Lời này nói đúng rồi, bọn họ cũng thật sự không có tư cách cười tôi. Không ở qua cơ sở, căn bản thì không hiểu dân sinh khó khăn, cao cao tại thượng, hưởng thụ mồ hôi nước mắt của nhân dân, sâu mọt mà thôi!
Thần sắc của Trịnh Hiểu Yến liền trở nên trịnh trọng, nói:
- Nhị thiếu gia, người khác thế nào, tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn ủng hộ anh, không vì anh là bạn tôi, mà là vì anh hào khí! Dân sinh cực khổ, tôi chưa nói tới quan tâm, tôi không cao thượng như vậy. Tôi chỉ cảm thấy, đàn ông chân chính, hẳn là như anh vậy, khi cần ra tay nhất định phải ra tay!
Đối với bất kỳ chuyện gì, bản thân Trịnh Hiểu Yến có tiêu chuẩn phán đoán của bản thân
- Cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng hướng về Trịnh Hiểu Yến giơ ly lên
Trịnh Hiểu Yến cùng hắn chạm ly một cái, uống cạn, nói: xem tại
- Nhị thiếu gia, vụ án đó rốt cuộc thế nào, tôi cũng không hỏi nữa. Tóm lại tôi tin tưởng anh, nếu cần tôi giúp cứ việc lên tiếng. Chỉ cần tôi làm được, tôi liều mạng làm giúp anh! Cho dù làm không được, tôi cũng liều mạng đi làm!
Lời này tùy tiện nói ra, không hề có ý thể hiện quyết tâm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không hề hoài nghi thành ý của Trịnh Hiểu Yến, tính cách của cô chính là vậy, coi anh là bạn, cho dù chuyện gì cũng sẽ liều mạng đi làm
Chị cả tự có uy phong của chị cả!
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu
- Nhị thiếu gia, nghe nói bạn của anh muốn tới Bắc Kinh phát triển bất động sản sao?
Lại ăn con cua, Trịnh Hiểu Yến chuyển đề tài
Đối với tin tức linh thông của Trịnh Hiểu Yến, Lưu Vĩ Hồng là không thấy kỳ lạ, nhất là Lý Hâm đến Bắc Kinh mở công ty bất động sản, là Trình Sơn đang giúp đỡ tìm cách, với “mức độ sùng bái” của Trình Sơn đối với Trịnh Hiểu Yến, đem tin tức này tiết lộ cho Trịnh Hiểu Yến, không hề kỳ lạ. Chỉ sợ chuyện của Đào Tiếu Bình cũng là do Trình Sơn tiết lộ bí mật. Trình Sơn tin tưởng con người của Trịnh Hiểu Yến, cho rằng đem bí mật tiết lộ cho Linh Linh tỷ là không ngại
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thế nào, cô cũng có cách nghĩ này sao?
Trịnh Hiểu Yến cười hì hì:
- Người làm bí thư, quả nhiên không đơn giản, ngẩng đầu biết đuôi. Với tôi, khoảng thời gian này quả thật là làm bất động sản, nhưng làm để vui, chỉ là gánh hát rong. Anh cũng biết tính cách của tôi, mở công ty quá phiền rồi, muốn tôi hàng ngày đi xử lý mấy chuyện vặt, tôi là sao có tâm tư đó chứ?
Lưu Vĩ Hồng liền không nói gì
Trịnh đại tiểu thư cũng coi như là cực phẩm. Một lòng một dạ nghĩ đến kiếm tiền, lại không chịu tiêu phí chút tinh lực. Nhưng nói đi nói lại, Trịnh Hiểu Yến hàng ngày phải đi thẩm mỹ viện, rèn luyện, xã giao, còn phải đi làm, trên tinh lực quả thật là không thể phân phối. Nếu muốn làm một công ty, kinh doanh cái này, kinh doanh cái kia, cô xác định là không thể quản được
- Ôi, anh cũng đừng trêu chọc tôi. Phụ nữ, tới thế giới này, không phải vì liều mạng, là vì hưởng thụ cuộc sống, anh nói đúng không? Vì vài đồng tiền, tôi liều sống liều chết đi luồn cúi, làm cho bản thân chưa già đã yếu, vậy kiếm càng nhiều tiền có ý nghĩa gì chứ? Đương nhiên rồi, giống như vợ anh vậy, tư bản vận tác, dưới tay có rất nhiều quản lý cao cấp tài giỏi, cô ấy chỉ cần mạnh như thác đổ chỉ điểm vài câu, vô số vàng bạc liền ùn ùn mà tới, không hề phí sức, đó lại là chuyện khác. Nhưng tôi ngu xuẩn, không có năng lực như vợ anh, anh nói làm thế nào đây!
Trịnh Hiểu Yến thao thao bất tuyệt nói, vẻ mặt đúng lý hợp tình
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cười, nói:
- Linh Linh, cô nói cũng thật dễ dàng, cô cho rằng vợ tôi in tiền giấy sao? Cô không phải là muốn đáp thuyền thuận gió sao? Lần trước chỉ cô một chiêu, cô không tin, bây giờ hối hận rồi sao?
- Hối hận rồi! Lần đó nếu hoàn toàn nghe theo lời anh, tiền dầu tiền cơm mấy năm nay đều tới tay rồi phải không?
Trịnh Hiểu Yến ngược lại cũng không hề che giấu bản thân “hối hận”, lại thở dài
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nghiến nghiến răng
Đại tiểu thư chính là Đại tiểu thư, khẩu vị cũng thật không nhỏ, mười triệu ở trước mắt, nhiều lắm coi như là một chút tiền dầu tiền cơm. Xem ra phải khiến cô ấy cảm giác được là kiếm tiền lớn cũng hơi khó
- Nhị thiếu gia, lần này vẫn khiến tôi đáp thuyền thuận gió đi, công ty bất động sản của các anh, tính tôi một phần, thế nào?
Trịnh Hiểu Yến cũng không cất giấu, lập tức nói ra mục đích của mình
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đính chính với cô một chút, đó không phải công ty bất động sản của chúng tôi, tôi chỉ có cổ phần nhỏ trong đó, công ty là của Lý Hâm đang kinh doanh, tôi không quản chuyện
- Được, mặc kệ là ai quản chuyện, tôi cũng nhìn trúng công ty này rồi
Trịnh Hiểu Yến vung tay lên, không chút do dự nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Linh Linh, ở đất Bắc Kinh, công ty có danh tiếng cũng không ít, thiên tài thương nghiệp có bản lĩnh có năng lực cũng không ít, muốn tìm người hợp tác, không khó chăng? Cô làm gì chỉ nhìn chăm chú vào Lý Hâm?
- Muốn nghe lời thật?
Trịnh Hiểu Yến nghiêng cổ một cái, như cười như không liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng vểnh lên
- Đây không phải vô nghĩa sao? Ai không muốn nghe lời thật?
- Lời thật chính là tôi nhìn trúng không phải Lý Hâm, là tôi nhìn trúng anh. Lý Hâm tôi biết, công tử của Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong, nhưng tôi không quen với anh ta. Tôi chỉ biết một điểm, có thể cùng Nhị thiếu gia anh trở thành bạn chí cốt, người này không đơn giản. Càng đừng nói anh còn chiếm cổ phần đầu tư trong công ty của anh ấy. Anh ấy nếu không có chút bản lĩnh, anh có thể làm như vậy sao?
Trịnh Hiểu Yến cười nói, mắt to rực rỡ
Lưu Vĩ Hồng lại day day mũi, lời tán thưởng này cũng khá lợi hại. Đương nhiên, còn có vài lời, Trịnh Hiểu Yến không có nói ra. Giai đoạn hiện nay về thủ đoạn làm bất động sản, chỉ có bản lĩnh thôi là không đủ, càng quan trọng hơn là phải có hậu trường. Lý Hâm là công tử của Chủ tịch tỉnh, Lưu Vĩ Hồng là con cháu của Lưu gia, cộng thêm Trình Sơn, Hồ Ngạn Bác mấy anh em chí cốt, ở đất Bắc Kinh, năng lượng cũng là không nhỏ. Nếu như cộng thêm Trịnh Hiểu Yến, công ty bất động sản này cũng thật sự có thể gây ra chút động tĩnh
Trên mức độ nào đó, trong đó cũng không loại trừ suy xét chính trị. Trịnh Hiểu Yến thật muốn góp vốn vào, cũng là một thế lực không yếu. Hợp tác giữa đám con ông cháu cha, rất nhiều khi đều không phải đơn thuần như vậy
- Được thôi, cá nhân tôi không có ý kiến gì. Nhưng chuyện này, tôi cũng không thể một mình làm chủ, tìm thời gian, tôi thương lượng với Lý Hâm một chút, hỏi ý của anh ấy.
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, khẳng định trả lời.
Trịnh Hiểu Yến cười ha hả, vươn ngón tay cái:
- Được, sảng khoái, tôi chính là thích lưu loát tài giỏi như anh
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu.
Đang lúc này, cửa của phòng riêng bị người ta nhẹ nhàng đập vang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]