Tin tức truyền đến tai Tống Hiểu Vệ, Bí thư Tống được một phen kinh ngạc.
Không ngờ lại có việc này?
Ngân hàng phát triển Giang Khẩu tới tận cửa đưa tiền cho Lưu Vĩ Hồng, vừa đưa cái là đưa luôn một trăm triệu? Điều này trước đây, nghe cũng còn chưa từng nghe qua, Giang Khẩu không giống với đại lục, ngân hàng mà cũng có ý thức phục vụ như vậy, đưa hàng tới cửa.
Hơn nữa còn được bảo đảm của Tập đoàn Từ thị ở Hồng Kong.
Đại danh của tập đoàn Từ Thị và Từ Viễn Công, Tống Hiểu Vệ mấy năm nay mới nghe tới. Từ trước, Hongkong trong mắt những người đại lục là một nơi rất phi thường, xa xôi, hoàn toàn không có cảm giác, giống như nước ngoài vậy. Cũng chính mấy năm cải cách mở cửa này, đặc biệt là sau khi đàm phán trở về, Hongkong mới dần dần xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng.
Mà thanh danh hiển hách của tập đoàn Từ thị cũng dần dần quen thuộc với người đại lục.
Đó là một con đập lớn thật sự.
Trong truyền thuyết, gia tộc giàu có này có thể sánh với một quốc gia.
Lưu Vĩ Hồng thế nào mà lại có quan hệ với người của Tập đoàn Từ thị được nhỉ? Quả thật, Lưu Vĩ Hồng có vợ làm kinh doanh ở Giang Khẩu, Tống Hiểu Vệ tận mắt nhìn thấy, rất là xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê, nhìn thế nào cũng không giống với người bình thường, càng giống với minh tinh điện ảnh. Nhưng người vợ này của Lưu Vĩ Hồng và tập đoàn Từ thị không phải một khối mà? Lẽ nào ông chủ nào kinh doanh ở Giang Khẩu cũng có thể xây dựng mối quan hệ với tập đoàn Từ thị sao?
Bà xã của Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu tuổi, kinh doanh ở Giang Khẩu mấy năm rồi? Bản lĩnh thế nào, trong thời gian ngắn ngủi mấy năm cũng không thể đứng cùng cấp bậc với tập đoàn Từ thị được.
Lưu Vĩ Hồng kia sao lại có được sự ưu đãi đặc biệt của tập đoàn Từ thị?
Thực sự khó mà tin nổi.
Ngạc nhiên rất lâu, Tống Hiểu Vệ mới nhấc điện thoại trên bàn làm việc gọi cho văn phòng Thị ủy, gọi cho Hàn Tiến Hỉ, ra lệnh cho Hàn Tiến Hỉ trưa nay đại diện cho UBND Thị ủy thiết yến tại nhà khách Hạo Dương, khoản đãi khách đến từ Ngân hàng phát triển Giang Khẩu. Đương nhiên, Tống Hiểu Vệ cũng không quên, bảo Hàn Tiến Hỉ xin chỉ thị của Chủ tịch thị xã Lưu.
Không ngờ Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái của ngân hàng Công thương tỉnh lại tới Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ bày đặt nghi thức hạng nặng để nghênh đón, bây giờ vị khách của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu đến rồi, bản thân mình cũng không thể chậm trễ. Ngân hàng công thương tỉnh đến đòi nợ, anh cũng phải khách khí, ngân hàng Phát triển Giang Khẩu đến đưa tiền, vậy thì càng phải khách khí.
Bằng không mặt mũi Lưu Vĩ Hồng sẽ rất nhục nhã.
Thật ra, không cần Tống Hiểu Vệ chỉ bảo, Hàn Tiến Hỉ cũng sẽ tự xin chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng, khách là do Lưu Vĩ Hồng mời đến mà.
Bí thư Tống có ý tốt, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không thể từ chối. Ngô Giai là khách của hắn, hắn phải giữ thể diện cho chủ nhiệm Ngô.
Giữa trưa, Nhà khách Hạo Dương lại một lần nữa não nhiệt, toàn bộ cán bộ của hai bộ máy UBND và Thị ủy thị xã lại một lần nữa tập trung ở nhà khách Hạo Dương, đón gió tẩy trần vì thần tài đến từ Giang Khẩu.
Mà Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái một hàng mấy người, mấy phút trước bị người của văn phòng Địa ủy đưa đi, tới nhà khách Giang Hải rồi.
Khách đến từ Giang Khẩu phải long trọng tiếp đãi, khách của ngân hàng Công thương tỉnh cũng không thể chậm trễ. Tống Hiểu Vệ liền tìm sự giúp đỡ của văn phòng Địa ủy, tiếp đón đám người của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái.
Tống Hiểu Vệ xuất thân là thư ký, rất xem trọng quy củ. Đây cũng là đặc điểm của phần lớn cán bộ lãnh đạo tinh thông quy tắc quan trường, chu đáo, vị mưu sự tiên mưu nhân.
Đối với sự tiếp đãi nhiệt tình, Ngô Giai và trợ thủ của y không thể ngờ được. Bên Giang Khẩu đã dần dần nối đường ray với xã hội, trình độ thị trường hóa càng ngày càng cao, làm việc gì cũng đề cao hiệu suất. Thân làm trưởng phòng tín dụng ngân hàng Phát triển Giang Khẩu, Ngô Giai cũng không phải là chưa từng được khách hàng mở tiệc chiêu đãi, nhưng giống như thị xã Hạo Dương, mười mấy vị lãnh đạo của hai bộ máy Thị Ủy và Ủy ban nhân dân thị xã đều đến đông đủ hết thế này, cùng với hai người bọn họ đón gió tẩy trần, thật sự là trong lịch sử không nhiều.
Cũng may, Ngô Giai cũng được coi là kiến thức rộng, tuy kinh ngạc nhưng không bối rối, ứng phó vô cùng khéo. Trong bữa tiệc, Tống Hiểu Vệ quanh co lòng vòng hỏi về tình hình của Ngân hàng Phát triển Giang Khẩu, Ngô Giai cũng thuận miệng trả lời, không có chút ý trì trệ nào, cho thấy rất hiểu biết về tình hình.
Lưu Vĩ Hồng thầm cười nhạt.
Tống Hiểu Vệ vẫn là không tin lắm vào thân phận của Ngô Giai.
Việc này cũng quá ‘thần kỳ’, ngân hàng Công thương tỉnh vừa đến thúc giục khoản nợ của Hạo Dương, ngân hàng Phát triển Giang Khẩu lại chạy tới đưa tiền, trên thế gian lại có sự trùng hợp như vậy sao? Làm không tốt, Ngô Giai chính là Lưu Vĩ Hồng tìm tới, cố tình để ‘hù dọa’ hội Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, hi vọng ngân hàng Công thương tỉnh có thể thay đổi chủ ý.
Nghe nói Lưu Vĩ Hồng còn cùng với Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái đàm phán về trách nhiemj vi phạm hiệp ước. Nếu Ngân hàng công thương tỉnh lập tức thu hồi khoản cho vay thì Lưu Vĩ Hồng sẽ không trả khoản tiền lãi, dưới danh nghĩ là “Tiền bồi thường vi phạm”.
Điều này cũng quá là dọa người.
Vài triệu, một câu nói vi phạm thỏa thuận có thể dựa vào đó để không trả tiền sao?
Gian thương!
Nhưng suy xét cẩn thận, đây chẳng phải chính là đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng sao? Khắp thị xã Hạo Dương hay khắp Địa khu Hạo Dương này, e rằng chỉ có duy nhất một mình Lưu Vĩ Hồng có thể làm ra việc như vậy. Mấy triệu, nghe có vẻ không ít, nhưng đó là tiền của nhà nước, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nhét vào hầu bao của mình. Vì tiền của nhà nước, Lưu Vĩ Hồng đắc tội với ngân hàng Công thương, thật sự là có ‘cá tính’.
Hoặc là đây cũng là một thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng để ép ngân hàng Công thương tỉnh ‘đi vào khuôn khổ’?
Ai biết được, vị Chủ tịch thị xã này thường xuyên không ra bài theo lẽ thường, xuất quỷ nhập thần, làm người ta khó mà phòng bị.
Tóm lại muốn làm như thế, Tống Hiểu Vệ chắc chắn không làm được. Y sẽ không vì mấy triệu tiền của công mà đi đắc tội với lãnh đạo của ngân hàng Công thương, một chút cũng không có lợi.
Sau khi tan tiệc chiêu đãi, Lưu Vĩ Hồng đích thân dẫn hai vị khách vào căn phòng khách tráng lệ nghỉ ngơi, khách sáo vài câu rồi chậm rãi về phòng số 308 của mình, nằm dài trên ghế sofa, thuận tay nhấc điện thoại trên bàn gọi cho vợ.
- Vợ yêu, thật lợi hại, khâm phục, khâm phục.
Điện thoại vừa thông, Chủ tịch thị xã Lưu đã cười hì hì nói, nhưng giọng điệu vậy nghe thế nào cũng thấy không đứng đắn.
Vân Vũ Thường trong điện thoại cũng cười, nói:
- Thế nào, bây giờ anh biết vợ của anh lợi hại rồi sao? Đừng cho rằng trên thế giới này, chỉ có Chủ tịch thị xã Lưu là người có năng lực nhé.
Trước đây khi yêu và kết hôn với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường trước mặt Lưu Vĩ Hồng, phần lớn thời gian đều là rất nghiêm trang, tự ình là chị, rất ít khi xuất hiện sự vui cười thế này. Theo thời gian, Vân Vũ Thường cũng bị ảnh hưởng. Cái gọi là ”Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, đại khái chính là có ý nghĩa như vậy.
- Vậy đó, vợ lúc nào cũng là lãnh đạo, lợi hại…ha ha, Chủ tịch Vân, em rốt cuộc là làm thế nào để có được mối quan hệ với tập toàn Từ thị vậy?
Trong cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng, tập đoàn Từ thị cũng là một thương nghiệp buôn bán rất khó lường, đại danh uy vang. Vân Vũ Thường tuy lợi hại, dù sao thời gian làm kinh doanh cũng không dài, nhanh như vậy đã có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Từ thị, quả thật không đơn giản.
Vân Vũ Thường không khỏi bĩu môi,nói:
- Ai dà, anh còn phải hỏi sao? Em nói với anh rồi mà, một công ty con của tập đoàn Từ thị cũng là hội viên trong câu lạc bộ của mình, hội viên cổ đông.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Công ty con thôi, Từ Viễn Công không thể biết chuyện này được?
- Vậy thì anh lại sai rồi, đồng chí Chủ tịch thị xã ạ, anh thật sự xem thường cái câu lạc bộ chính tay anh sáng lập. Hiện nay câu lạc bộ Kim Bằng đã là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Giang Khẩu và Hongkong, không chỉ là Từ gia, mấy đại gia tộc khác của Hongkong cũng muốn trở thành hội viên cổ đông của câu lạc bộ Kim Bằng. Trước đây không lâu tập đoàn Quách thị cũng tiếp xúc với một hội viên cổ đông của chúng ta, muốn mua cổ phần của họ.
Vân Vũ Thường hơi đắc ý nói.
Nói thật, lúc đầu khi Lưu Vĩ Hồng đề nghị thành lập cái câu lạc bộ Kim Bằng này, Vân Vũ Thường cũng không thể ngờ nó có thể phát triển đến quy mô ngày hôm nay. Quy mô thực sự của câu lạc bộ Kim Bằng lớn thế nào, bên trong trang hoàng bao nhiêu đồ tráng lệ, sớm đã không còn quan trọng gì, then chốt là ở chỗ câu lạc bộ phát huy được vai trò chỉnh hợp tài nguyên rất lớn, thu hút các đại phú hào. Càng là các đại phú hào có tiềm lực, càng hiểu rõ tác dụng của câu lạc bộ.
Thời điểm đó, sức thu hút của câu lạc bộ Kim Bằng ngày càng tăng. Nhiều đại gia tộc của Hongkong đều muốn thông qua câu lạc bộ Kim Bằng để có mối quan hệ với cấp thượng lưu.
Đương nhiên, cùng hạng với tập đoàn Từ thị, tập đoàn Quách thị cũng là một nhà quyền quý siêu cấp, con đường để xây dựng quan hệ với thượng tầng không chỉ có một. Nhưng có thể nhiều hơn một tuyến, tự nhiên rất tốt. Rất nhiều việc, không có cách nào bày lên bàn đề nói, thông qua các hoạt động của câu lạc bộ thì hiệu quả càng tăng. Bất hiện sơn, bất lộ thủy, việc đã thành, cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Mà tự nhiên Vân Vũ Thường lại trở thành người được lợi nhất. Là người sáng lập câu lạc bộ Kim Bằng, cô là đại cổ đông trong số 15 cổ đông, là nguyên lão, câu lạc bộ có rất nhiều quyết sách đều cần phải được cô đồng ý, mặt khác rất nhiều hội viên cổ đông và hội viên phi cổ đông rất tôn trọng cô. Thông qua việc chỉnh hợp tài nguyên, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng ngẫu nhiên ‘vẽ rắn thêm chân’, sự phát triển mấy năm gần đây của công ty Hoành Du là rất mạnh. Chân rắn đã thâm nhập vào rất nhiều lĩnh vực trên thế giới. Đặc biệt là ở các nước Trung á càng thẩm thấu sâu đậm hơn. Theo Vân Vũ Thường nói, có thể mấy năm nữa, độ ảnh hưởng không chỉ có vài quốc gia kia.
Đây quả là thành tích khó lường. Lưu Vĩ Hồng biết rõ, chuyển dời theo thời gian, trong thế giới tương lai, sức ảnh hưởng của các nước Trung á với toàn cầu dần dần sẽ tăng mạnh, trở thành một lợi thế quốc tế cực kỳ quan trọng. Hiện nay Vân Vũ Thường đem chân thò vào, hành động thích đáng, tương lai cũng sẽ là một lợi thế trong tay Lưu Vĩ Hồng.
Về việc mò tiền trong các lĩnh vực tài chính quốc tế, xem ra Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng sa sút. Tiền nhiều đến một mức độ nào đó, nếu không có thêm tác dụng gì, kỳ thật chỉ cần có ý nghĩa tượng trưng thôi là đủ, không cần tác dụng thực sự, ngược lại sẽ mang đến tai họa.
- Vợ yêu, nói như vậy đều là công lao của anh à?
Chủ tịch Lưu tâm tình pha chút hài hước, cười hì hì nói.
Vân Vũ Thường hừ một tiếng,
- Anh à, bảo anh béo anh lập tức gầy. Anh cho rằng tập đoàn Từ thị thực sự tốt vậy sao? Trên thương trường, nếu không có lợi, lão cáo già Từ Viễn Công kia chắc chắn sẽ không làm. Lão ta tuy là tặng cái ân tình thuận nước giong thuyền. Người bảo đảm thực sự là em, Chủ tịch Vân Vũ Thường, vợ của Lưu Vĩ Hồng anh. Ngoài em ra, cũng không ai để ý tới anh như vậy đâu, Chủ tịch thị xã Lưu ạ.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, qua điện thoại hôn gió vợ một cái, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]