Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của chủ tiệc, vẫn chưa phẩy tay áo bỏ đi, y đi cùng người của ngân hàng Công thương tỉnh đưa Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái đến nhà khách nghỉ ngơi.
Phút cuối, một vị phó ban Tín dụng của ngân hàng Công thương tỉnh hơi thẹn thùng nhìn Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng nói:
- Rất xin lỗi, Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Lưu, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái uống hơi nhiều, mong hai vị ngàn vạn lần đừng lấy đó mà phiền lòng.
Câu nói này nói vào trường hợp này thì có công đạo một chút. Bằng không, đường đường là phó Trưởng chi nhánh ngân hàng của ngân hàng Công thương tỉnh thật không có chừng mực, nếu lan truyền ra ngoài thì thành trò cười rồi. Cũng không biết Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái do rượu mà nói bậy hay là có nguyên nhân gì khác.
Tống Hiểu Vệ gật gật đầu, nói:
- Mời Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái nghỉ ngơi.
Nói những lời khác thì Tống Hiểu Vệ thấy không tiện nói nhiều. Thái độ của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái hôm nay quả thật hơi mất tư cách. Nếu Tống Hiểu Vệ thuận miệng nói vài câu khách khí như "Không vấn đề gì" thì khó tránh đắc tội với Lưu Vĩ Hồng.
Sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng từ đầu đến cuối thật ra vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thì không thấy có vẻ gì là giận dữ. Nhưng càng như vậy trong lòng Tống Hiểu Vệ lại càng thiếu tự tin. Sự thật đã chứng minh, trước khi Lưu Vĩ Hồng "Ăn thịt người" thì luôn bất động thanh sắc. Một khi ra tay thì đối phương cơ bản vốn không có đường sống để chống cự lại.
Phó chủ nhiệm Ban Tín dụng nói vài câu khách khí, xin lỗi.
Tống Hiểu Vệ khoát tay ra hiệu cùng Lưu Vĩ Hồng rời khỏi.
- Chủ tịch thị xã, chuyện này có lẽ sẽ có chút phiền phức...
Hai hàng lông mày của Tống Hiểu Vệ nhếch lên, hạ giọng nói nói. Có lẽ Tống Hiểu Vệ thật sự có chút lo lắng, hoặc giả muốn thử xem quân bài chưa lật của Lưu Vĩ Hồng, xem Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc có chiêu gì để ứng phó.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư, đừng lo, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái uống hơi nhiều. Những lời trên bàn rượu này đừng để trong lòng.
Tống Hiểu Vệ nghe xong như đứng chết lặng.
Vị này, thật đúng là khó biết được trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhưng Tống Hiểu Vệ tin tưởng những lời này không phải là lời thực tâm của Lưu Vĩ Hồng. Cho dù Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vừa rồi có uống say nói xằng nói bậy, nhưng lời Lưu Vĩ Hồng xem sáu mươi triệu tệ chỉ là rơm rác thì sao có thể thu trở về được? Hiện tại, điều duy nhất trông cậy vào được chính là Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái thật sự không nhớ rõ chính mình đã nói gì, sau khi tỉnh rượu sẽ không đề cập nữa. Bằng không, Lưu Vĩ Hồng trong nhất thời đi đâu kiếm ra sáu mươi triệu tệ trả lại cho ngân hàng Công thương tỉnh?
Nhưng quyền chủ động này lại ở trong tay Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái chứ không ở trong tay Lưu Vĩ Hồng.
Thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng chắc chắn vô cùng, Tống Hiểu Vệ cũng không tiện nhiều lời, khách khí vài câu liền lập tức bỏ đi. Lưu Vĩ Hồng cũng trở về phòng của mình.
Rất nhanh, xe của Tống Hiểu Vệ liền chạy vào đại viện của Địa ủy ở đường Đại Nghĩa, Tống Hiểu Vệ là ủy viên Địa ủy, ở trong một biệt thự tại đường Đại Nghĩa. Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ không quay về biệt thự của mình mà đi vào căn biệt thự số 2.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái công nhiên lớn tiếng với Lưu Vĩ Hồng trên bàn tiệc, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Tống Hiểu Vệ cảm thấy cần phải báo cáo cho Tào Chấn Khởi biết, hơn nữa Tống Hiểu Vệ luôn cảm thấy nội tình không đơn giản như vậy. đêm nay những gì mà Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái đã làm hoàn toàn ngược lại với quy tắc cơ bản chốn quan trường, nói một câu "Say rượu" là xong sao?
Sáng hôm sau, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vẫn chưa đến văn phòng của Lưu Vĩ Hồng. Phó chủ nhiệm Ban Tín dụng gọi điện thoại đến văn phòng của Lưu Vĩ Hồng, nói Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái tối hôm qua uống quá chén nên không khoẻ, buổi sáng không thể đến chào hỏi Chủ tịch thị xã Lưu, hy vọng có thể gặp mặt nhau vào buổi trưa. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhận lời, dường như không hề tức giận với Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái.
Có lẽ, Chủ tịch Lưu cũng đã “tỉnh rượu”.
Sáu mươi triệu tệ dù sao cũng không phải là con số nhỏ, Chủ tịch thị xã Lưu cũng thực không muốn chọc giận Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái.
Giữa trưa, Ủy ban nhân dân thị xã không mở tiệc chiêu đãi Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái. Uyển Hồng Thu vốn không có xin chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng. Bữa tiệc tối hôm qua, Uyển Hồng Thu bản thân là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã cũng có tham gia, bị Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái chọc cho tức giận đến mặt biến sắc, nếu Chủ tịch thị xã Lưu không có chỉ bảo, Uyển Hồng Thu cũng xem như đã quên chuyện này, nửa lời cũng không nhắc đến. Bên phía Thị ủy cũng an bài tương tự thế.
Tất nhiên, không phải Hàn Tiến Hỉ cũng quên việc này, anh ta đến xin chỉ thị của Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ nói không cần quan tâm, địa khu đã có sự an bài khác.
Giữa trưa trước giờ tan tầm, xe số 1 của Địa ủy chạy vào nhà khách Hạo Dương, Tào Chấn Khởi tự mình mở tiệc chiêu đãi Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cùng nhóm người đi cùng. Đây cũng là con đường cơ bản trong quan trường, Tào Chấn Khởi không thể không ra cái mặt. Bằng không, toàn bộ cán bộ của địa khu Hạo Dương, đều sẽ bị người ta lên án là "Không tuân thủ quy tắc".
Tiệc giữa trưa nên quy mô khá sơ sài, lãnh đạo địa khu chỉ có Tào Chấn Khởi tới. Tuy nhiên như vậy đã đủ rồi, làm thế Tào Chấn Khởi đã cho Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái thể diện lắm rồi, ở trong mắt Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, tiệc trưa nay và tối hôm qua khác xa nhau.
Thân phận Bí thư Địa ủy của Tào Chấn Khởi đặt ở đâu.
Hai giờ rưỡi chiều, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái và phó chủ nhiệm ban Tín dụng có mặt tại tòa nhà Thị ủy số 2. Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái tây trang giày da, tóc tai bóng láng, trên mặt sáng láng sạch sẽ, hai tay chắp để sau lưng, đi lại an nhiên. Dường như chuyện không vui của tối hôm qua chưa từng phát sinh vậy.
Sự xuất hiện của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái khiến cho nhân viên của văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã chú ý cao độ, không ít nhân viên nhìn trộm rồi đánh giá, mấy tháng gần đây rất ít nghe nói có người nào đó dám không nể mặt Chủ tịch thị xã Lưu. Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái xem như đã ọi người một "Niềm vui bất ngờ".
Trên thế giới này, loại người như thế có mặt ở khắp mọi nơi.
Bước vào văn phòng của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng rất khách khí, sớm ngồi trên sô pha chờ đợi rồi, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vừa bước vào cửa, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười tiến lên bắt tay chào hỏi, một chút cũng không nhìn ra hắn có gì không hài lòng hay không.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vẫn giữ thái độ như cũ, chỉ có điều khóe miệng hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
Xem ra, họ Đái không hề quên lời Chủ tịch thị xã Lưu nói tối hôm qua khi ở trong bữa tiệc.
Sao, giờ hết nói cứng được rồi?
Muốn cười to vài tiếng cho qua nhưng không được.
Sáu mươi triệu tệ không phải chỉ vài tiếng ha ha là có thể kiếm ra, mặt mũi của Chủ tịch Lưu vẫn chưa lớn tới mức như vậy.
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, Phó chủ nhiệm Lữ, mời ngồi.
Đối với thái độ của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười mời hai người họ ngồi xuống sô pha, dường như đã cầu hòa vậy.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái trong lòng cười lạnh một tiếng, ngang nhiên ngồi xuống.
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, Phó chủ nhiệm Lữ, mời hút thuốc.
Lưu Vĩ Hồng vẫn không vội vàng, không hấp tấp, cầm lấy gói thuốc trên bàn trà, mời hai người họ.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái đưa tay ra nhận, Phó chủ nhiệm Lữ vội vàng châm thuốc cho Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, thuận tay châm luôn cho Lưu Vĩ Hồng. Xem ra, anh chàng phó chủ nhiệm Lữ này thật ra cũng là nhân vật khéo léo.
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, ngại quá, tối hôm qua uống hơi quá chén, ha ha, thật không phải đạo khi đãi khách.
Rít hai hơi, Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái khoát tay, nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, chuyện qua rồi không cần phải nói lại, tối hôm qua tôi cũng quá chén, thái độ cũng không phải, mong là Chủ tịch thị xã Lưu không để trong lòng.
Nói là nói thế, nhưng có nghe thế nào thì cũng nghe ra ý tứ việc công thì cứ giải quyết theo việc công. Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cũng từ miệng thốt ra một câu khách khí với Lưu Vĩ Hồng, chủ ý trong đầu không mảy may thay đổi. Nếu Chủ tịch thị xã Lưu cậu lại khẩu xuất cuồng ngôn, tôi đây sẽ đòi sáu mươi triệu tệ về cho được, coi như là lập công với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách, chứng minh tôi đây không phải là kẻ bất tài.
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách được điều từ Ngân hàng nhân dân xuống, nghe nói bối cảnh thông thiên, nếu có thể được Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách để ý, tiền đồ của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái sẽ một mảnh quang minh.
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái khách khí rồi.
- Chủ tịch thị xã Lưu, cũng không giấu gì cậu, lần này chúng tôi đến đây là có chỉ thị của Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp thu hồi sáu mươi triệu tệ nợ cho vay.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái không dài dòng khách khí mà thẳng vào chủ đề chính.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, nói thật, đối với việc quý ngân hàng thanh lý hợp đồng vi phạm quy định cho vay, tôi rất tán thành. Vài năm trở lại đây, hiện tượng ngân hàng vi phạm quy định cho vay, vi phạm quy định tham dự vận tác thị trường rất nghiêm trọng, tạo ra rất nhiều nợ khó đòi, nghiêm trọng nhiễu loạn trật tự tài chính. Tình hình này, quả thật nếu không chỉnh đốn thì sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề lớn.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái hơi ngẩn người, có chút hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái. Dường như không thể tưởng được Lưu Vĩ Hồng sẽ nói ra lời như vậy. Tuy nhiên Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái trố mắt cũng chính là hành động chớp nhoáng, sau lập tức nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu có thể hiểu chỗ khó xử của ngân hàng chúng tôi thì không còn gì tốt bằng. Tôi hy vọng quý thị xã có thể mau chóng trả lại nợ vay cho chúng tôi.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, chúng tôi cùng ngân hàng Công thương ký kết hiệp nghị cho vay có thời hạn ba năm. Hiện tại vẫn chưa đến hạn. Nội bộ Ngân hàng chỉnh đốn, thanh lý hợp đồng vi phạm quy định cho vay là chuyện tốt, nhưng đều được dựa theo quy định, không thể muốn là áp đặt được? Cứ như vậy về mặt uy tín thật ảnh hưởng không tốt.
Sớm đã biết rằng cậu sẽ nói như vậy.
Trong lòng Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái lại cười lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, Hồ Ấu Thanh tự tiện ký cho thị xã Hạo Dương vay, quả thật đã trái với quy định bên trong của ngân hàng chúng tôi. Hợp đồng thuộc loại vi phạm quy định cho vay phải được thu hồi càng sớm càng tốt. Đương nhiên, chúng tôi cũng hiểu thực tế khó khăn của các cậu, và cũng sẽ kéo dài thời gian hoàn trả cho các cậu. Một tháng đi, Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho các cậu thời gian một tháng để thu gom tài chính. Đây đã là kỳ hạn dài nhất rồi.
Nói xong, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái trên mặt như lộ ra thần sắc "Ban ân" vậy.
- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, không cần đâu. Sáu mươi triệu tệ thật sự không phải là con số quá lớn...
Lại nữa rồi.
Làm ơn, không cần vờ vịt như vậy đâu.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái "Không thể nhịn được nữa", nói:
- Nếu đã như vậy thì mong Chủ tịch thị xã Lưu lập tức trả nợ đã vay đi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn y một cái, hơi vuốt cằm, thần sắc trở nên hơi lãnh đạm.
Vào lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
- Mời vào.
Lưu Vĩ Hồng cao giọng nói.
Cửa phòng lập tức mở ra, thư ký dẫn hai vị khách tây trang giày da đi vào. Người đi đầu tuổi độ ba mươi, nhìn qua vô cùng thông minh tháo vát, có thể nói là điển hình của dân trí thức.
Vừa nhìn thấy hai vị khách này trên mặt Lưu Vĩ Hồng liền lập tức tươi cười, đứng dậy tiếp đón.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]