Khi đến tòa nhà Thị ủy số 1, tất cả các cán bộ gặp được trên đường đi đều tỏ ra khách khí, nhường đường cho Chủ tịch thị xã Lưu. Nếu như trước kia thì sẽ không có loại tình huống này xảy ra. Các cán bộ đối với Chủ tịch thị xã Lưu đương nhiên là cũng vẫn khách khí nhưng không cần thiết phải tỏ ra kính cẩn như thế. Một số cán bộ sẽ cười ha hả, rồi tán gẫu với Chủ tịch thị xã Lưu vài câu. Một số cán bộ khác thì sau khi chào hỏi, nói vài ba câu rồi lập tức đi ngay, tỏ ra rất vội vàng, dường như công tác bề bộn nhiều việc.
Nói tóm lại, các cán bộ văn phòng Thị ủy, trước mặt Chủ tịch thị xã Lưu thì tâm tính khá bình đẳng. Chủ tịch thị xã tuy là chức vụ cao nhưng không quản lý các cán bộ bên Thị ủy.
Hiện tại tình huống đã khác. Không cần nói đến những cán bộ Thị ủy bình thường, cho dù là Thường vụ Thị ủy thì cũng giống như chịu sự quản lý của Chủ tịch thị xã Lưu.
Lưu Vĩ Hồng là do đáp ứng lời mời mà đến.
Đây là lời mời của Tống Hiểu Vệ.
Ngoại trừ Tống Hiểu Vệ, thì không có bất cứ một cán bộ nào khác có thể ngồi ở văn phòng chờ Chủ tịch thị xã Lưu đến thăm hỏi. Đương nhiên, ngoài mặt thì Bí thư Tống và Chủ tịch thị xã Lưu mối quan hệ vô cùng hòa thuận. Mỗi khi Bí thư Tống và Chủ tịch thị xã Lưu xuất hiện trước công chúng thì đều là mặt tươi cười. Chủ tịch thị xã Lưu tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của quan trường, tỏ ra rất tôn trọng Bí thư Tống.
Tuy nhiên, không đến lượt Tống Hiểu Vệ tỏ ra bất hòa với Lưu Vĩ Hồng.
Bí thư Tống có áp lực tâm lý.
Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng cười tươi như hoa, còn các cán bộ phía dưới cũng là ánh mặt trời rạng rỡ, cung kính nhưng trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, Tống Hiểu Vệ đều hiểu rõ. Không chừng bọn họ đang ở phía sau cười nhạo Bí thư Tống!
Trong lịch sử Hạo Dương bao gồm cả thị xã Hạo Dương, chưa từng xuất hiện qua một Bí thư Thị ủy uất ức vô năng như vậy. Có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có Bí thư Địa ủy làm chỗ dựa, lại bị một tên nhóc Chủ tịch thị xã mới hai mươi mấy tuổi ép một cách gắt gao, ngay cả thở cũng thở không được.
Không cần nói người khác ở trong lòng suy nghĩ như thế nào. Ngay cả bản thân Tống Hiểu Vệ cũng hiểu được mình rất uất ức.
Nhưng có biện pháp nào nữa đâu?
Lưu Vĩ Hồng chính là một tên”yêu nghiệt”!
Mặc dù Tống Hiểu Vệ rất không muốn gặp Lưu Vĩ Hồng, nhưng trong một số vấn đề lớn lại không thể không mời Lưu Vĩ Hồng đến thảo luận. Mặc kệ thế nào, chức Bí thư Thị ủy cũng vẫn phải tiếp tục làm, chứ không thể bỏ được.
Phải nhẫn!
Nhất định phải nhẫn!
Tống Hiểu Vệ công tác ở Tỉnh ủy nhiều năm như vậy, thấy lòng người ấm lạnh thay đổi rất nhiều, lại làm thư ký cho Phương Đông Hoa nhiều năm thì càng rõ ràng hơn chữ “nhẫn” trong chốn quan trường là quan trọng như thế nào. Hễ các cán bộ không “nhẫn” thì cuối cùng không bao giờ có kết quả tốt. Mà những cán bộ luôn tuân theo chữ “nhẫn” thì mỗi ngày đều tiến bước lên.
Hôm nay, Tống Hiểu Vệ mời Lưu Vĩ Hồng đến là để thương thảo lại việc điều chỉnh cán bộ. Đối với Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ ngoài mặt cũng rất khách khí, sớm ngồi tại sofa trong phòng khách để chờ. Khi Lưu Vĩ Hồng vừa vào cửa thì liền lập tức đứng dậy, tươi cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.
- Haha, Chủ tịch thị xã Lưu đến rồi à?
- Xin chào Bí thư!
Hai người rất khách khí bắt tay nhau. Trên thực tế, từ sự khách khí này, có thể nhìn ra khoảng cách giữa hai người là rất lớn. Nếu mối quan hệ giữa Bí thư và Chủ tịch thị xã không có gì trở ngại thì hàng ngày gặp mặt, thương thảo công việc sẽ không khách khí như vậy.
- Chủ tịch thị xã, mời ngồi. Làm một điếu nhé!
Tống Hiểu Vệ cười ha hả, mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, rồi đưa cho hắn một điếu thuốc thơm.
Lưu Vĩ Hồng cầm cái bật lửa trên bàn, chủ động châm thuốc cho Tống Hiểu Vệ.
Viên thư ký nụ cười tươi rói, mang lên hai tách trà rồi rón rén lui ra ngoài.
- Chủ tịch thị xã, đường cao tốc Ninh Hạo đã chuẩn bị khởi công chưa?
Tống Hiểu Vệ cười hỏi về tiến độ của đường cao tốc, giọng điệu rất là tùy ý. Thân là Bí thư Thị ủ cũng rất quan tâm đến công tác trọng điểm của thị xã.
Điều này cũng khiến cho Lưu Vĩ Hồng xem trọng Tống Hiểu Vệ một chút.
Tống Hiểu Vệ không thể nghi ngờ là một người có sức dẻo dai mười phần. Mặc dù hiện tại, tình cảnh rất không tốt. Nhậm chức mới một năm, uy vọng của Bí thư Thị ủy chẳng những không tạo nên được mà ngược lại còn rơi vào sự nguy hiểm. Nhưng Tống Hiểu Vệ hiện tại rất ngoan cường kiên trì, chứ không tỏ ra hấp tấp. Ít nhất là ở ngoài không có lộ ra vẻ mặt nhớn nhác. Công việc nào nên làm thì vẫn tiến hành đâu vào đấy. Kỳ thật thì đây cũng là tố chất của đại đa số cán bộ thành công. Đáng tiếc là Tống Hiểu Vệ bất hạnh, càng không may là y không có biện pháp chung sức với hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Bởi vì “ân chủ” của y là Phương Đông Hoa, mà người đó lại không cùng một chiến tuyến với Lưu Vĩ Hồng.
Nếu đổi vào một hoàn cảnh khác, đổi vào một công tác khác, thì ở cùng một vị trí, uy vọng của Tống Hiểu Vệ đã sớm được thành lập, chỉ sợ là đã chặt chẽ mà nắm toàn cục thị xã rồi. Tống Hiểu Vệ cũng không thiếu những thủ đoạn trong chốn quan trường.
Ngoài ra, Tống Hiểu Vệ đối nhân xử thế cũng thuộc chính phái. Đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy một năm, cũng chưa bao giờ gây ra ảnh hưởng tiêu cực quá lớn. Ít nhất là không hủ bại, không có tin đồn y ăn hối lộ hay tham nhũng. Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Lưu Vĩ Hồng không có ác cảm với Tống Hiểu Vệ.
Đương nhiên, điều này cũng được xem như một sự “bức bối”. Hợp tác với một người mạnh mẽ, cứng rắn, đến cực điểm như Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ suốt ngày nơm nớp lo sợ, như một tảng băng mỏng, toàn lực tự bảo vệ mình còn không nổi, làm sao mà dám giơ tay lung tung chứ. Đó không phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?
Mặc kệ Tống Hiểu Vệ là liêm khiết cũng tốt, hay là bị buộc bất đắc dĩ cũng tốt, chỉ cần y đối nhân xử thế theo chính phái thì Lưu Vĩ Hồng tuyệt sẽ không đuổi cùng giết tận. Thậm chí còn nghĩ cách cải thiện mối quan hệ với Tống Hiểu Vệ. Dù sao thì Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã không nên đối nghịch nhau. Như vậy thì đối với việc xây dựng thành phố cũng không có bất cứ một ưu đãi nào. Cho nên, sau sự việc Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai, Lưu Vĩ Hồng liền ngưng việc đấu đá lại, một lòng một dạ tập trung vào việc xây dựng kinh tế, rất ít khi phát biểu cái gì trong công tác Đảng, tránh gây ra sự sỉ nhục cho Tống Hiểu Vệ.
- Đúng vậy, Bí thư! Quy hoạch và thăm dò thực địa cơ bản đã hoàn thành. Tôi dự định tháng sau sẽ bắt đầu chính thức khởi công. Tranh thủ trong thời gian từ hai đến ba năm sẽ thông suốt toàn bộ tuyến đường.
Quy hoạch đường cao tốc Ninh Hạo, trong toàn bộ nội thành thị xã Hạo Dương hành trình là ba mươi mấy km. Chỉ cần tài chính sung túc, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy thông suốt tuyến đường từ hai đến ba năm khó khăn không phải là quá lớn. Còn nếu nói khắp cả đường cao tốc Ninh Hạo phải mất bao nhiêu lâu để thông suốt thì Lưu Vĩ Hồng không có khả năng nắm trong tay. Nhanh thì phải mất từ hai đến ba năm, chậm thì bốn năm năm cũng không chừng.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng tin tưởng Lý Dật Phong sẽ nắm chặt chuyện này. Đối với lợi ích của việc xây dựng đường cao tốc, Lý Dật Phong cũng nhìn rất rõ ràng và đã quyết định đem việc này trở thành một công tác trọng điểm của Ủy ban nhân dân tỉnh trong mấy năm tới. Nếu công tác này được làm tốt thì nó có thể tạo ra được thành tích. Về phần Chu Kiến Quốc thì Lưu Vĩ Hồng tin rằng ông ta cũng sẽ toàn lực ứng phó.
- Haha, ba mươi mấy km đường cao tốc, chủ yếu dựa vào tài chính tự mình gom góp, quả thật không thể tin nổi. Chủ tịch thị xã Lưu quyết đoán như vậy, về phương diện tài chính hẳn là không có gì quá khó khăn?
Tống Hiểu Vệ vẫn tiếp tục đề tài về đường cao tốc. Bất kể thế nào thì y bây giờ vẫn còn là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, nếu đường cao tốc này được làm tốt thì y cũng có một phần công lao. Về điểm này thì Tống Hiểu Vệ kỳ thật là ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng làm y mất mặt, đây là sự thật và cũng không có biện pháp sửa đổi. Nhưng ảnh hưởng của chuyện này theo thời gian cũng sẽ trôi qua, rồi từ từ nhạt đi.
Chỉ cần nền kinh tế Hạo Dương được phát triển, lãnh đạo cấp trên sẽ trọng dụng y như trước. Điều chuyển y hay là điều chuyển Lưu Vĩ Hồng thì con đường làm quan sau này của Tống Hiểu Vệ sẽ là một mảnh quang minh.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Bây giờ thì chưa thể nói là nó toàn vẹn. Bộ cấp cho chúng ta mười triệu, ngân hàng Xây dựng địa khu cho vay mười triệu, ngân hàng công thương tỉnh cho vay mười triệu, ở tỉnh và địa khu cũng cấp cho hơn mười triệu. Trước mắt thì tài chính đã có hơn bốn mươi triệu, tiến hành trong mấy tháng sẽ không thành vấn đề. Mặc kệ thế nào thì con đường này nhất định phải làm. Càng để lâu thì sẽ càng bất lợi.
Tống Hiểu Vệ cười nói:
- Đúng vậy, tiền nhà nước rất khó rót xuống dưới. Nếu không làm đường thì tiền nhà nước cũng sẽ không cấp xuống. Chủ tịch thị xã Lưu, không phải ngân hàng Công thương tỉnh đồng ý cho vay bốn mươi triệu sao?
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Là như thế này, Trưởng chi nhánh ngân hàng Công thương tỉnh Hồ trên nguyên tắc đã đồng ý cho chúng ta vay bốn mươi triệu. Bây giờ cho vay trước mười triệu, còn ba mươi triệu cũng sẽ cấp tiếp trong năm nay. Trước đó không lâu, tôi và Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ đã gặp mặt ở tỉnh, ông ta cũng có ý như vậy.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng trong mắt hiện lên một chút không hài lòng. Đây không phải là không hài lòng với Tống Hiểu Vệ, mà là hắn nhớ tới lần gặp mắt giữa hắn và Trưởng chi nhánh ngân hàng Hổ ở tỉnh cách đó không lâu.
Lần gặp đó, theo lệ thường là ở câu lạc bộ Duy Đức. Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ gần như là khách quen của câu lạc bộ Duy Đức. Câu lạc bộ Duy Đức là câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở tỉnh Sở Nam. Rất nhiều các vị quan to hiển hách đều đến đây để hưởng thụ các dịch vụ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ đã hưởng thụ quá mức, đem tiền ném qua cửa sổ như vậy. Từ lần Lý Hâm tìm cho ông ta một nữ minh tinh để tiếp đãi, thì Trưởng chi nhánh ngân hàng dường như làm không biết mệt, thường xuyên yêu cầu Lý Hâm tìm cho ông ta những cô nữ minh tinh nổi tiếng.
Điều này thật ra cũng chẳng làm khó được Lý Hâm. Lý Hâm và Trình Tam Nhi liên hệ ngày càng chặt chẽ với nhau. Trình Tam Nhi lại quen biết đủ hạng bạn bè, tận khả năng có thể thỏa mãn yêu cầu của Lý Hâm. Nhưng mỗi cô nữ minh tinh đều có một cái giá khác nhau. Nếu muốn xuất hiện tại câu lạc bộ Duy Đức thì đồng nghĩa với việc phải bỏ ra một số tiền rất lớn.
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lại phung phí như vậy, Lưu Vĩ Hồng nghi ngờ khoản tiền phung phí đó có lai lịch bất chính.
Nói thật, cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng đối với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cũng không tốt. Nếu không phải bởi vì cần ngân hàng ông ta cho vay thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thích lui tới quá nhiều với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ. Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ làm ra vẻ, có một chút đã vượt qua điểm mấu chốt của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng và Tống Hiểu Vệ ngồi ngang nhau nên Tống Hiểu Vệ không phát hiện ra thần sắc không hài lòng trong mắt hắn. Bằng không thì chỉ sợ là sẽ hiểu lầm, nghĩ rằng Lưu Vĩ Hồng không muốn y hỏi đến công tác xây dựng kinh tế.
- Haha, vậy thì tốt. Có sự ủng hộ của Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ thì nền kinh tế Hạo Dương của chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng. Như thế thì Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cũng có một phần công lao.
Tống Hiểu Vệ nói, dường như tâm tình rất là sung sướng.
Lưu Vĩ Hồng lập tức che dấu thần sắc không hài lòng trong mắt, mỉm cười gật đầu. Về chuyện của Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ thì không cần phải để cho Tống Hiểu Vệ biết.
Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 740: Chủ tịch thị xã Lưu, cậu có thể yên tĩnh một chút không?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Chủ tịch thị xã, tuyến đường hoàng kim này một khi thông xe thì nền kinh tế Hạo Dương chúng ta sẽ tiến bước, nhất định sẽ phát triển một cách nhanh chóng. Hơn nữa, là thành thị có tuyến đường cao tốc thì uy tín của Hạo Dương chúng ta cũng được nâng cao. Đây chính là một trong những công tác trọng yếu của chúng ta trong hai năm tới, nhất định phải toàn lực mà làm cho tốt.
Tống Hiểu Vệ mỉm cười, lời nói rất có khí phách.
Mặc kệ thế nào, chuyện này không thể đảo lộn được. Hơn nữa trước mặt, Tống Hiểu Vệ phải cố gắng tỏ ra thống nhất.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Đúng vậy, Bí thư, quả thật đây là một trong những công tác trọng yếu nhất của thị xã chúng ta.
Bất kể Tống Hiểu Vệ xuất phát từ loại tâm lý nào thì chỉ cần lời nói của y có đạo lý thì Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ phụ họa theo. Có lẽ, khi tuyến đường cao tốc này thông xe thì Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng đều đã không còn ở chức vụ đương nhiệm nữa. Nhưng chuyện này không phải quan trọng. Tất cả là vì quần chúng thôi.
Tống Hiểu Vệ nâng tách trà lên uống một ngụm, trên mặt hiện lên một sự lo lắng:
- Chủ tịch thị xã, tuy nhiên tôi có nghe một số cán bộ phía dưới phản ánh, về phương diện bồi thường giải phóng mặt bằng, có một số quần chúng cá biệt khả năng có một số yêu cầu quá đáng.
Lưu Vĩ Hồng liền cảnh giác hỏi:
- Họ đặt ra yêu cầu?
- Đúng vậy, lão Diệp ở khu Đông Viên hai ngày trước đã báo cáo với tôi, bộ phận quần chúng ở dọc tuyến đường cao tốc cho rằng phí bồi thường giải phóng mặt bằng của chính quyền là quá thấp. Bọn họ không hài lòng, và có khả năng sẽ chống lại việc giải phóng mặt bằng.
Lão Diệp ở khu Đông Viên chính là Bí thư khu ủy khu Đông Viên. Đoạn đường cao tốc Ninh Hạo có hơn mười km là thuộc nội thành khu Đông Viên.
Lưu Vĩ Hồng cau mày, nói:
- Sự việc này thật ra tôi cũng không rõ lắm.
Tống Hiểu Vệ nói:
- Hai ngày trước, lão Diệp khi đến đây để báo cáo công tác, cũng đã nhắc chuyện này với tôi. Lão Diệp nói, kỳ thật thì phí bồi thường mà Ủy ban nhân dân tỉnh đặt ra cho việc giải phóng mặt bằng là không thấp, đã là hạn mức cao nhất theo quy định của quốc gia. Tuy nhiên, quần chúng lại không vừa lòng, cho rằng thị xã đã đề cao tiêu chuẩn bồi thường sự cố an toàn thì tiêu chuẩn bồi thường giải phóng mặt bằng cũng phải đề cao chứ. Chuyện này thật ra cũng đáng để coi trọng. Nếu thật sự phải đề cao tiêu chuẩn bồi thường giải phóng mặt bằng thì tổng dự toán chỉ sợ là phải thêm vào không ít. Như vậy thì áp lực tài chính cũng rất lớn.
Tống Hiểu Vệ cũng tỏ ra rất lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy hơi nóng lên.
Tống Hiểu Vệ nói những lời này nghe thì thấy bình thường nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ thấy trong lời nói có hàm ý khác.
Đầu tiên, Tống Hiểu Vệ rất minh bạch báo cho Lưu Vĩ Hồng biết Bí thư khu ủy khu Đông Viên lão Diệp đã đến báo cáo cho Bí thư Tống y về sự việc quần chúng phản đối giải phóng mặt bằng. Đây là báo cáo với Bí thư Thị ủy chứ không phải báo cáo với Chủ tịch thị xã. Có lẽ, hiện tượng này không chỉ phát sinh ở lão Diệp mà Bí thư khu ủy khác cũng sẽ giống như lão Diệp, nhận định Tống Hiểu Vệ mới là nhân vật số một ở thị xã Hạo Dương. Cái gọi là uy vọng của Lưu Vĩ Hồng chỉ giống như vật trang trí mà thôi. Các cán bộ phía dưới nội tâm cũng không phải là nghĩ như vậy. Bí thư chính là Bí thư, Chủ tịch thị xã chính là Chủ tịch thị xã, vĩnh viễn không thể trộn lẫn. Bất kể thế nào thì Bí thư thị ủy mới là quan lớn chủ quản, cán bộ phía dưới nếu muốn đề bạt trọng dụng thì phải thông qua Bí thư thị ủy Tống Hiểu Vệ. Dư ba của trận “động đất” mà Lưu Vĩ Hồng dậy lên trong chốn quan trường Hạo Dương năm ngoái đã dần dần bình ổn. Nền chính trị Hạo Dương còn phải từng bước quay trở lại quỹ đạo của nó.
Tiếp theo, Tống Hiểu Vệ vô cùng khó hiểu, Chủ tịch thị xã cậu luôn phá hư quy tắc của quan trường, tự tiện làm chủ, mặc dù có tư tưởng “yêu dân như con” nhưng cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt. Hiện tại đối với những người mà cậu đối xử tốt, ứng đối như thế nào thì tự cậu phải xử lý. Đừng tưởng rằng “mua danh chuộc tiếng” chính là tốt, cậu phải trả giá cho nó đấy.
Bất kể loại tình huống nào, Tống Hiểu Vệ cũng phải cố gắng bảo vệ tôn nghiêm nhân vật số một của mình.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày giãn ra, bình tĩnh nói:
- Bí thư, chuyện này tạm thời tôi chưa có được báo cáo xác thực. Chờ tôi điều tra rõ ràng một chút rồi nói sau. Nếu như phí bồi thường giải phóng mặt bằng thật sự quá thấp thì nâng cao lên một chút cũng không thể không thương lượng được. Mặc kệ thế nào, đối tượng bồi thường vẫn là quần chúng của chúng ta.
Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng là nói rõ cho Tống Hiểu Vệ biết chuyện làm đường là do hắn phụ trách, đụng đến vấn đề gì khó khăn thì hắn sẽ ra mặt giải quyết, chứ không cần đến Bí thư Tống phải lo lắng. Bí thư Tống nên lo việc chính sự của mình đi.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng biết sự việc mà lão Diệp báo cáo với Tống Hiểu Vệ là thật. Điều này cũng bất đắc dĩ thôi. Mặc dù đại bộ phận quần chúng đều thông tình đạt lý, nhưng cũng không thể phủ nhận, quả thật có những quần chúng cá biệt, sự giác ngộ thấp, sẽ không suy xét vấn đề theo góc độ phát triển kinh tế của toàn bộ thị xã, cứ nghĩ nhân cơ hội này kiếm chút tiền từ tay chính quyền.
Đời sau, những hộ bị cưỡng chế liên tiếp xuất hiện cũng không phải là không có nguyên nhân. Đây cũng là một điển hình của quốc gia chúng ta. Nội tình bên trong cũng không thể đơn thuần trách cứ một bên được.
Nhìn điệu bộ của Lưu Vĩ Hồng như vậy, Tống Hiểu Vệ trong lòng tất nhiên là không hài lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
- Được, vậy mong Chủ tịch thị xã chú ý điều này một chút. Chủ tịch thị xã, hôm nay tôi mời cậu đến đây, chủ yếu là muốn bàn một số vấn đề về phương diện điều chỉnh cán bộ.
Tống Hiểu Vệ cũng không muốn tiếp tục giằng co chuyện làm đường, bắt đầu vào chủ đề chính.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Tống Hiểu Vệ không lấy danh sách cho Lưu Vĩ Hồng xem, mà chỉ nói miệng kế hoạch của mình trong việc điều chỉnh cán bộ trung tầng, nói ra vài cái tên, trên cơ bản đều là lãnh đạo của các khu, trấn và cục trọng yếu. Sở dĩ không trực tiếp lấy danh sách cho Lưu Vĩ Hồng xem cũng là chiến lược của Tống Hiểu Vệ. Y biết rõ, Lưu Vĩ Hồng cũng đang muốn can dự vào việc điều chỉnh cán bộ trung tầng. Trên giấy tờ thì Chủ tịch thị xã quản lý phân công tổ chức. Lưu Vĩ Hồng nếu muốn có tiếng nói trong việc điều chỉnh cán bộ trung tầng thì cũng không phải là không có khả năng. Nếu như phía dưới hắn không có thân tín thì ai sẽ giúp cho hắn thúc đẩy công tác chứ?
Phỏng chừng Lưu Vĩ Hồng sẽ không có cùng ý kiến. Cho nên Tống Hiểu Vệ chỉ thông báo miệng, đỡ phải lý luận với Lưu Vĩ Hồng về danh sách điều chỉnh cán bộ của mình. Hiển nhiên, nếu Lưu Vĩ Hồng cầm trên tay bản danh sách đó, hiển nhiên là sẽ bị phủi đi. Lúc đó Tống Hiểu Vệ sẽ thêm một phen mất mặt. Thông báo miệng thì có thể hữu hiệu hơn.
Quả nhiên, hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng lại cau lại, hiển nhiên là không đồng ý. Những lời Lưu Vĩ Hồng nói ra, lại khiến cho Tống Hiểu Vệ cảm thấy không ngờ.
- Bí thư, về điều chỉnh cán bộ, tôi có một đề nghị.
Tống Hiểu Vệ không tỏ vẻ gì nói:
- Chủ tịch thị xã cứ nói.
- Tôi đề nghị, kết hợp xã và khu, hoàn toàn cải tạo lại một chút kết cấu cán bộ của thị xã chúng ta.
- Kết hợp xã và khu?
Tống Hiểu Vệ hơi bị chấn động.
Cái gì gọi là “kết hợp xã và khu”?
Lưu Vĩ Hồng chắc chắn, gật đầu nói:
- Đúng, chính là kết hợp xã và khu. Trước mắt thì kết cấu quản lý của thị xã chúng ta chia ra làm bốn cấp. Ủy ban nhân dân khu, xã, thị trấn, hành chính thôn ấp. Tôi cho rằng kết cấu này rất phức tạp, trình tự quản lý quá nhiều. Mỗi lần truyền đạt thông tin xuống thì hiệu suất là quá thấp. Hơn nữa, mỗi một xã, thị trấn quy mô quá nhỏ. Từ xã, thị trấn lại quản lý gần mười mấy hành chính thôn ấp với hơn mười ngàn nhân khẩu. Loại quy mô quản lý đơn vị này kỳ thật rất khó phát huy tác dụng. Hiện xã, thị trấn đều là cấp phó phòng, chức năng thì không kiện toàn, trách nhiệm và quyền lợi lại không thống nhất, rất khó có được trách nhiệm chân chính. Đại bộ phận xã, thị trấn hiện nay đang tiến hành quản lý theo tính duy trì. Quy mô xã, thị trấn quá nhỏ, nhân lực, tài lực, vật lực đều phân tán. Việc chấn hưng kinh tế, bồi dưỡng sản nghiệp vốn đã kém cỏi rồi. Hơn nữa, tầng cấp hành chính lại quá nhiều, nhân viên công tác cũng vậy, tài chính không gánh nổi. Tôi nghĩ kết cấu quản lý này nếu vẫn cứ tiếp tục thì rất khó thích ứng với tình thế phát triển kinh tế.
Tống Hiểu Vệ lập tức sa sầm nét mặt.
Không phải đâu, đồng chí Chủ tịch thị xã, tôi chỉ muốn bàn với cậu vấn đề điều chỉnh một số cán bộ, không ngờ cậu lại cho tôi một đề nghị lớn như vậy. Kết hợp xã và khu, trên cơ bản là thay đổi cơ cấu quản lý thị xã Hạo Dương.
Thế thì là làm sao?
Chẳng lẽ cậu không chịu ngồi im, không tỏ ra lập dị thì không được sao?
Tống Hiểu Vệ hai hàng lông mày cau lại, hơi chút không hài lòng nói:
- Chủ tịch thị xã, đây không phải là chuyện mà thị xã chúng ta có thể quyết định được.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Quả thật là thị xã chúng ta không thể hoàn toàn quyết định được. Tuy nhiên, thưa Bí thư, chúng ta có thể đề xuất ý kiến này với cấp trên. Cải cách mở cửa, không chỉ là cải cách thể chế kinh tế, mà cũng chính là cải cách thể chế chính trị. Nhìn lại từ cổ chí kim, hiệu suất quản lý càng hiệu quả thì tầng cấp lại càng ít. Ở thị xã muốn phát ra một văn kiện thì phải mở một đại hội. Cứ như vậy, ở khu sẽ mở ra một đại hội, rồi đến xã thị trấn, tiếp đến là trong thôn. Mỗi tầng truyền đạt xuống một tầng phía dưới thì thường thường phải mất rất nhiều thời gian, hiệu suất công việc sẽ vì đó mà giảm xuống. Hủy bỏ một tầng cấp, mệnh lệnh từ đó sẽ đi thẳng một đường và hiệu suất cũng sẽ được nâng cao. Hơn nữa, hủy bỏ một tầng cấp thì sẽ tương đương với việc hủy bỏ nhiều cơ quan và bộ môn, số lương nhân viên quốc gia làm việc cũng sẽ giảm bớt. Từ đó sẽ tiết kiệm không ít tài chính. Tiết kiệm tài chính lại là động lực lớn nhất để thúc đẩy việc xây dựng kinh tế. Tôi cho rằng việc này rất đáng để thử một chút.
Đây không phải là chuyện mà Lưu Vĩ Hồng nhất thời tâm huyết dâng trào. Trong trí nhớ của hắn, vào giữa thập niên 90, cả nước đều bắt đầu tiến hành kết hợp xã và khu, trở thành một cải cách chính trị trọng yếu nhất của quốc gia. Thị xã Hạo Dương làm trước một bước cũng không tính là thái quá. Nếu làm tốt thì còn có thể khởi động trước tiên quy trình kết hợp xã và khu.
Tống Hiểu Vệ tuy rằng hiểu lời nói của Lưu Vĩ Hồng không phải là không có đạo lý. Nhưng y mới nhậm chức một năm, thị xã Hạo Dương phát sinh các loại tin tức và rung chuyển không ít, Tống Hiểu Vệ không muốn gây ra bất cứ một rắc rối nào nữa.
- Vấn đề này, Chủ tịch thị xã, chúng ta nên cẩn thận suy xét lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]