- Tăng tốc phát triển kinh tế có quan hệ trực tiếp gì tới bảo vệ môi trường chứ?
Vân Thế Huy luôn tập trung tinh thần để nghe cuộc nói chuyện, bỗng nhiên xen vào hỏi. Đối với các chiến lược thi hành các biện pháp chính trị cậu ta quả thực rất quan tâm. Nhưng một câu hỏi nói ra, liền cảm thấy mình đã hơi quá, sắc mặt không khỏi đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Lưu Vĩ Hồng ngược lại hướng về cậu ta khuyến khích, gật đầu lia lịa, nói:
- Thế Huy, hỏi rất hay, Vậy, anh hỏi em, trọng điểm phát triển kinh tế của Quỳnh Hải từ nay về sau, phải đặt ở phương hướng nào?
Vân Hán Dân và Vân Vũ Thường cũng hướng ánh mắt cổ vũ cho cậu ta.
Vân Thế Huy bỗng nhiên hơi căng thẳng, gãi đầu nói:
- Điều này, em cũng chưa chắc, có phải là ngành du lịch hay không?
- Đúng!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu mạnh.
- Chính là ngành du lịch!
Vân Thế Huy thở nhẹ, cười nói:
- Mấy ngày nay, em đã đi vòng quanh đảo, phát hiện rất nhiều nơi vẫn còn giữ được cảnh vật ban sơ từ rất xưa, liền cảm thấy phải phát triển mạnh ngành du lịch, không chừng là con đường tốt.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Rất đúng, Thế Huy, quan sát rất tinh tế. Thật sự anh vừa nói đoạn này, trên cơ bản đã làm một khái quát toàn diện về đại khái tình hình của Quỳnh Hải hiện nay. Chủ yếu nhất chính là vận dụng sao cho phù hợp từng nơi. Cơ sở Công thương nghiệp của Tỉnh Quỳnh Hải rất yếu kém, không có tuyến đường sắt đến thẳng đảo. Tuy lượng lưu thông vận chuyển đường biển lớn hơn lượng vận chuyển đường sắt, nhưng phải xem trong phạm vi cả nước. Trước mắt, Quỳnh Hải chủ yếu còn phải dựa vào đất liền để phát triển kinh tế của chính mình, cùng với các Tỉnh và Thành phố ven biển tiến hành lưu thông hàng hóa, có thể thông qua vận chuyển đường biển, nhưng lưu thông hàng hóa với các tỉnh nội địa càng phải dựa vào đường bộ. Từ nội địa đến Quỳnh Hải hoặc ngược lại đều trước tiên phải thông qua đường biển cập bờ, mới thông qua đường bộ, thêm một thủ tục, giá thành tăng lên không ít, thời gian cũng kéo dài thêm. Trong tình hình này, nếu Quỳnh Hải tập trung tinh lực để phát triển công thương nghiệp, vậy là lấy dài nuôi ngắn, làm nhiều mà công ít. Trong thời gian 3-5 năm, chắc chắn không đủ. Vì vậy, theo nguyên tắc tùy nơi mà vận dụng Quỳnh Hải nhất định phải ưu tiên phát triển ngành du lịch, du lịch hải đảo, du lịch đặc sắc làm thương hiệu chính, trên dưới toàn tỉnh, đồng tâm hiệp lực, toàn lực phát triển ngành du lịch. Khiến các du khách nội địa, nguồn vốn đều thu hút qua đây.
Sách lược này, cũng là sách lược mà thế hệ sau của Quỳnh Hải thực thi. Nhưng thiếu sót lớn nhất trong đó chính là bảo vệ môi trường, làm chưa đủ. Điều này cũng không thể trách người thực thi chính sách bấy giờ, dù sao đầu nhưng năm 90, gọi là bảo vệ môi trường còn là một danh từ rất mới lạ, trên cơ bản không có vị lãnh đạo nào có thể xem bảo vệ môi trường này thành một việc chính. Khiến cho ngành du lịch của Quỳnh Hải luôn luôn là một thương hiệu đại chúng hóa, không có cách nào tạo ra khu du lịch chất lượng cao, cũng không có cách nào thu hút được quần thể du khách cao cấp thực sự. Hơn nữa vì không coi trọng bảo vệ môi trường dẫn đến tài nguyên du lịch của Tỉnh Quỳnh Hải ngày càng thoái hóa, sức hấp dẫn không nâng à hạ xuống. Về lâu dài rất khó có thể tiếp tục.
Hai hàng lông mày của Vân Hán Dân nhíu lại, rõ ràng đang xem xét kiến nghị của Lưu Vĩ Hồng.
- Ba, nếu phát triển mạnh ngành du lịch, xây dựng các làng du lịch, tiến hành các kế hoạch quảng cáo… đều chỉ là thủ đoạn, không phải căn bản. Phát triển lâu dài của ngành du lịch Tỉnh Quỳnh Hải, căn bản chân chính nằm ở tài nguyên du lịch chất lượng tốt. Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, bảo vệ môi trường là một phương châm chính sách căn bản nhất toàn tỉnh.
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Chờ một chút…
Lần này mở miệng nói chính là Vân Vũ Thường.
Gia đình Vân Hán Dân thực ra rất minh chủ, Dương Cầm là phần tử tri thức cao cấp, Vân Hán Dân là cán bộ cấp cao đều rất khuyến khích con cái ở nhà tự do phát biểu ý kiến và cách nhìn của chính mình.
- Vệ Hồng, phát triển ngành du lịch liên quan mật thiết đến phát triển kinh tế của cả nước, căn cứ vào tình hình hiện nay mà thấy, dù là cao độ phát triển kinh tế và thời gian du lịch dồi dào, ngành du lịch tạm thời cũng không thể xem như yêu cầu mang tính quần chúng được? Hiện nay người có thể đi du lịch được, dù sao cũng là thiểu số. Chỉ dựa vào ngành du lịch có thể gánh vác được phát triển kinh tế của một tỉnh không?
Vân Vũ Thường đã đưa ra nghi vấn của chính mình.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên không thể chỉ đơn thuần dựa vào ngành du lịch, còn có các phương thức phát triển của các mặt khác, lát nữa bàn sau, hiện nay trước tiên nói ngành du lịch. Không hổ là Chủ tịch của Công ty quốc tế lớn, nhìn nhận vấn đề rất nhạy bén!
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn. Người kia” nịnh nọt” cũng không phân trường hợp.
- Tốc độ phát triển kinh tế của cả nước, điều này em không cần lo lắng. Khoảng thời gian này từ nay về sau, là thời kì vàng của tăng tốc kinh tế nhà nước, toàn Đảng sau khi đã thống nhất tư tưởng chung, mạnh mẽ phát triển kinh tế, lực lượng được giải phóng ra khó có thể đánh giá. Ngành du lịch rất nhanh sẽ hưng thịnh lên, ước tính nhiều nhất đến năm sau, nhà nước sẽ áp dụng các biện pháp tương ứng để kích thích phát triển ngành du lịch. Ví như nói, nghỉ hai ngày, chính là nói một tuần nghỉ hai ngày, con thấy hai năm này sẽ có kết quả.
Lưu Vĩ Hồng nói rất quả quyết, khóe miệng hiện lên một nụ cười đáng để suy ngẫm.
Nếu hắn nhớ không lầm, chế độ nghỉ nghỉ hai ngày, từ sang năm bắt đầu làm thử trên cả nước. Nhưng đây không phải là nguyên nhân mà Lưu Vĩ Hồng cười cổ quái. Loại: “giả thần giả thánh” này, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, đã hoàn toàn không xem là gì.
Vân Vũ Thường gật gật đầu.
Có liên quan đến vấn đê nghỉ đôi, hai năm gần đây, trong nước đã có học giả đề ra, thảo luận rất nhiệt liệt. Lưu Vĩ Hồng đưa ra phán đoán như thế, cũng không thái quá, nhưng, hắn cười cái gì?
Vân Hán Dân hiển nhiên cũng đã nhận ra nụ cười cổ quái của Lưu Vĩ Hồng, hỏi:
- Vĩ Hồng, con dường như vẫn chưa hết do dự. Sao con có thể khẳng định như vậy, chế độ nghĩ hai ngày trong 1-2 năm này sẽ thực hiện.
Lưu Vĩ Hồng vội nói:
- Ba, con tin tưởng vào tầm nhìn của Phó thủ tướng Hồng.
Hai hàng lông mày của Vân Hán Dân vội giương lên, nhưng không nói thêm gì.
Những lời này dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng nói chung chung, dù sao hiện nay đồng chí Vương Bỉnh Trung cũng trong chủ trì toàn diện công việc của Quốc vụ viện. Đương nhiên, năng lực xây dựng kinh tế của Phó thủ tướng Hồng không thể nghi ngờ. Nghiêm túc mà nói, Phó thủ tướng Hồng một trong các Phó thủ tướng của Quốc vụ viện được phân công quản lí lĩnh vực rất rộng, có quyền lên tiếng trong lĩnh vực xây dựng kinh tế. Trong kí ức của Lưu Vĩ Hồng, một thế giới khác, một thời gian dài, Thủ tướng Vương Bỉnh Trung vì vấn đề sức khỏe, tạm thời không thể trông coi công việc, công việc của chính phủ, trên thực tế là do Phó thủ tướng Hồng giải quyết.
Đương nhiên, ở thế giới này, phải chăng sẽ xảy ra tình hình như vậy, vậy, không thể biết được rồi.
Rất nhiều việc đều đã thay đổi!
Nhưng Lưu Vĩ Hồng tin tưởng, thúc đẩy nghỉ hai ngày, nhất định sẽ không thay đổi nhiều.
- Thi hành nghỉ hai ngày, không những có thể mạnh mẽ kích thích phát triển ngành du lịch, còn có thể giảm bớt một vấn đề rất quan trọng khác.
- Vấn đề quan trọng nào?
Vân Hán Dân hỏi một câu.
Sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng có chút thay đổi, mang theo một chút pha trò, nói:
- Vấn đề thừa nhân viên… nhân viên vượt biên chế, các cơ quan chính quyền Đảng các nơi trên cả nước đều tồn tại vấn đề này, từ trung ương đến địa phương, không có ngoại lệ. Thi hành nghỉ hai ngày thì có thể danh chính ngôn thuận sắp xếp vài cán bộ nhà nước rồi. Thời gian nghỉ nhiều, cần càng nhiều người đến làm việc.
Nói đến đây, trên mặt Lưu Vĩ Hồng lộ ra thần sắc cực kì không vui.
Hắn quả thực rất không mong gặp phải chuyện này. Lưu Vĩ Hồng luôn luôn cho rằng, quá nhiều nhân viên công chức nhà nước, hiệu quả làm việc sẽ giảm xuống, là nguyên nhân chủ yếu để các ngành đùn đẩy trách nhiệm. Đồng thời cũng tạo thành hiệu suất hành chính luôn luôn cao không xuống thấp được, nguyên nhân chủ yếu của việc mua bán chức quan được thực hiện tùy ý. Gây nguy hại rất lớn cho Chính phủ và Đảng chấp chính.
Lưu Vĩ Hồng chủ quản Giáp Sơn, chủ quản Hạo Dương, đối với biên chế của nhân viên, từ trước đến nay đều kiểm soát rất nghiêm, rất ít các trường hợp nhét người vào đơn vị nhà nước.
Nhưng hắn sức người nhỏ bé, chỉ dựa vào mình hắn thật sự như muối bỏ biển, hoàn toàn không xoay chuyển được tình thế từ căn bản. Địa vị càng cao càng cảm thấy vô lực, biến thành một cái vòng luẩn quẩn.
Vân Hán Dân nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nói:
- Điều này quả thực là vấn đề lớn. Quỳnh Hải đất cằn cỗi dân nghèo, càng không nuôi được quá nhiều cán bộ.
Lưu Vĩ Hồng liền vui mừng. Dù nói sao, có thể ảnh hưởng đến Vân Hán Dân cũng là một việc rất tốt, ít nhất có thể trong một tỉnh khống chế được xu thế nhân viên phình to vô hạn. Chẳng sợ ảnh hưởng này rất nhỏ, nhưng nó cũng sẽ mạnh hơn so với không làm gì cả.
Nhiều lúc, Lưu Vĩ Hồng là một người theo chủ nghĩa thực dụng, thờ phụng đạo lí “một bước một dấu chân” , không nói suông. Hắn chủ quản mỗi vùng, có thể làm ra thành tích thực sự, đó là chứng cứ rõ ràng.
- Ba, phát triển mạnh mẽ ngành du lịch, bảo vệ môi trường càng phải coi trọng. Quỳnh Hải có hơn 30.000 Km2, tài nguyên du lịch hải đảo rất phong phú, sản vật cũng cực kì phong phú. Chỉ cần kiên trì bảo vệ môi trường, chúng ta hoàn toàn có thể tạo nên thương hiệu du lịch trang nhã. Ngành du lịch phát triển, nhất định phải xem trọng đường lối đại chúng hóa và đường lối sản phẩm chất lượng cao. Chỉ phát triển một phương diện đều không toàn diện. Bởi vì Quỳnh Hải có đầy đủ điều kiện này.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Vân Hán Dân nghiêm nghị nói.
Vân Hán Dân gật gật đầu, nói:
- Quan điểm này của con, cha rất tán thành. Mấy ngày nay cha luôn luôn suy nghĩ các vấn đề liên quan đến ngành du lịch. Kéo du lịch lên, đã có tiền thì có thể kéo theo sự phát triển các ngành khác, mở rộng quy mô thành thị, dân số thành thị tăng lên, vậy những tòa nhà dang dở có thể dần tiêu hóa hết. Đây có thể làm một vở kịch lớn để hát.
Dương Cầm liền mỉm cười.
Nói thật, bà đối với các phương châm chính sách này không hiểu rõ cho lắm, nhưng nghe những lời của Lưu Vĩ Hồng, quả thực rất có lí, từ những thay đổi trên vẻ mặt của Vân Hán Dân có thể nhìn ra. Mắt thấy Vân Hán Dân từ cau mày dần dần giãn ra, trong lòng Dương Cầm cũng thực vui mừng.
- Mấy đứa nói chuyện đi, mẹ đi rửa chút hoa quả lại đây.
Trong lòng Dương Cầm vui mừng, chủ động làm “tạp vụ”.
Vân Vũ Thường cười dài. Ấn mẹ lại sô pha, nói:
- Mẹ, mẹ ngồi đi, để con đi rửa.
Dương Cầm cười gật đầu.
Vân Vũ Thường đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, cho thấy trong lòng cũng vô cùng sung sướng. Trước đây cô kiên trì theo Lưu Vĩ Hồng, thật không ngờ có một ngày, Vân Hán Dân và Lưu Vĩ Hồng giữa bố vợ và chàng rể lại có thể hòa hợp nhau như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]