Lúc rời Bắc Kinh đã là cuối tháng mười, hắn vẫn không về thẳng Hạo Dương mà dừng ở Đại Ninh.
Chủ tịch thị xã Lưu nói chuyện với Trưởng chi nhánh Hồ của Ngân hàng Công thương tỉnh.
Trước đó vài ngày, Chu Kiến Quốc có gọi điện thoại đến, nói cho hắn biết, báo cáo về việc yêu cầu xây dựng cải tạo đường cao tốc Đại Ninh đến Hạo Dương đã được thông qua tại Hội nghị Địa ủy, lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh. Lý Dật Phong rất xem trọng vấn đề này, đang tiến hành xem xét tính khả thi.
Lưu Vĩ Hồng không muốn chờ đợi. Hắn phải ra tay trước, trước hết nghĩ cách xây dựng cải tạo đường cao tốc C trong nội thành nhiều đoạn đồng thời, đến lúc hợp long là được. Hắn đã sớm nghiên cứu các công tác thực tế liên quan để vừa động thủ thì ở tỉnh và địa khu cũng phải động thủ.
Lại nói, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy là hơi phạm vào điều kiêng kỵ, chẳng những bức bách lãnh đạo cấp trên, mà còn bức bách cả lãnh đạo của lãnh đạo cấp trên. Cũng may, trước đây hắn, Chu Kiến Quốc và Lý Dật Phong cũng đã nhất trí, phạm một chút cũng không sao, Lý Dật Phong và Chu Kiến Quốc sẽ không trách cứ hắn vì việc này.
Xây dựng và cải tạo đường cao tốc trực thuộc thị xã Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng không định khiến tỉnh và địa khu đầu tư vào mà đã chuẩn bị độc lập gánh lấy phần lớn phí tổn. Theo thiết kế, đoạn đường cao tốc này dài ba mươi lăm km, tổng dự toán ước chừng trên dưới một trăm bốn mươi triệu. Vụ Tài chính chi mười triệu, địa khu và tỉnh có thể cấp thêm ba mươi triệu, như vậy, thị xã Hạo Dương phải dự trù tài chính lên đến một trăm triệu. Nếu xây trong ba năm thì mỗi năm phải chi hơn ba mươi triệu. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào thu nhập tài chính của thị xã Hạo Dương thì không đủ. Ít nhất, sang năm sẽ không có cách nào gom được nhiều tiền như vậy. Khu Thương mại, khu công nghiệp, công ty quản lý nguồn năng lượng, muốn sinh lợi thật sự thì cũng phải đợi đến năm sau. Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ phải gây chú ý với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ để ông ta cho hắn vay bốn mươi triệu, tính cả của Vụ tài chính, tỉnh và địa khu thì hắn có trong tay trên dưới bảy tám mươi triệu, có thể khởi công xây dựng. Ít nhất cũng dùng đền bù tiền giải phóng mặt bằng của cư dân hai bên đường, tiền trưng dụng đất và tiền xây dựng đợt đầu.
Ngân hàng thị xã và Địa khu Hạo Dương đều không có thực lực tài chính hùng hậu như vậy, Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền qua Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ.
Mở tiệc đãi Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ đương nhiên phải ở câu lạc bộ Duy Đức.
Vào câu lạc bộ Duy Đức lần nữa, Lưu Vĩ Hồng phát hiện quy mô câu lạc bộ đã lớn hơn trước kia, tăng thêm một dàn biệt thự, đoạn đê khoảng 1000 mét ở bờ sông Sở Giang đều thuộc câu lạc bộ Duy Đức, một trung tâm hoạt động mới cũng đang khởi công.
- Lý ca, phát tài chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười thân thiết với Lý Hâm tự lái xe ra đón, giọng điệu thoải mái tự nhiên.
Lý Hâm cười nói:
- Cũng được. Quan trọng là có thêm mấy cổ đông mới gia nhập. Mấy người này cảm thấy tương lai của câu lạc bộ rất tốt.
- Cậu có cách làm ăn, mấy người đó tất nhiên phải xem trọng. Hơn nữa, mấy năm nay kinh tế Đại Ninh cũng mau chóng phát triển, phú hào ngày càng nhiều mà.
Lý Hâm nói:
- Nghiêm túc mà nói, kinh tế toàn tỉnh được phát triển bởi vài hội viên mới này, cơ bản là từ bên ngoài tới, chuẩn bị xây dựng tổng bộ ở Đại Ninh, muốn phát triển lớn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cậu định không kể đến công lao của bác Lý à?
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, vận mệnh chính trị của tỉnh Sở Nam quả thật có rất nhiều thay đổi. Ít nhất, không như kiếp trước, Lý Dật Phong chưa làm Chủ tịch tỉnh Sở Nam, còn có phải là phó Chủ tịch tỉnh không thì trước lúc tái sinh, Lưu Vĩ Hồng không chú ý đến. Nhưng rất rõ ràng, sau khi Lý Dật Phong chủ quản tỉnh Sở Nam thì kinh tế Sở Nam phát triển vô cùng.
Lý Hâm cũng cười rộ lên nói:
- Ông ấy là cha tôi, tôi không ca tụng công đức của ông cũng không được.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha.
- Lý ca, câu lạc bộ này, vai trò chính của nó là chia sẻ nguồn lực và hội nhập tài nguyên, kiếm tiền chỉ là chuyện phụ thôi.
Cười một lúc, Lưu Vĩ Hồng lại nhắc nhở Lý Hâm.
Trên thực tế, mấy người Vân Vũ Thường muốn làm một câu lạc bộ phú hào ở Giang Khẩu, cũng có lợi nhuận, nhưng với các cổ đông thân cận mà nói, lợi nhuận đó cũng không đáng kể. Quan niệm của mấy cổ đông đó khá nhất trí, đều muốn làm nên câu lạc bộ xịn nhất trong nước, nên không cần so đo phí tổn, rất nhiều dịch vụ siêu giá trị.
Chỉ có dịch vụ tốt mới có thể hấp dẫn ngày càng nhiều hội viên phi cổ đông và hội viên lâm thời của câu lạc bộ. Có thể nói, mỗi hội viên của câu lạc bộ phú hào đều là một mỏ vàng, đáng để khai thác.
Trên thực tế, câu lạc bộ phú hào đã hoạt động được hơn một năm, hiệu quả lớn nhất trong đó là lĩnh vực thúc đẩy hợp tác. Hợp đồng lớn nhất được ký, kim ngạch đã vượt hơn hai tỷ. Mỗi hội viên đều được lợi không ít trong hình thức cùng hợp tác này, nên càng ra sức xây dựng câu lạc bộ, đồng thời tự giác giữ gìn quy tắc của câu lạc bộ, không ai dám phá hoại.
Nếu thật sự phá hủy quy tắc này, không cần nói đến chuyện bồi thường, kinh tế tổn thất…chỉ riêng việc bị câu lạc bộ xếp vào sổ đen, từ nay về sau bị hủy tư cách hội viên đã là tổn thất không thể chịu đựng nổi. Điều này chứng minh anh không có tư cách của một “đại gia”, sẽ bị cộng đồng nắm giữ của cải lớn nhất Giang Khẩu tẩy chay. Kết quả như vậy đúng là tai nạn thảm khốc.
Lưu Vĩ Hồng không muốn Lý Hâm đi chệch phương hướng của câu lạc bộ.
Lý Hâm gật đầu nói:
- Tôi hiểu điều này. Nhưng tình hình Đại Ninh và Giang Khẩu cũng hơi khác nhau, một số khuôn mẫu không có cách nào làm giống hệt được.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng giương lên:
- Ví dụ?
- Ví dụ như, các hội viên phi cổ đông và hội viên lầm thời của câu lạc bộ cấu thành khác với Giang Khẩu. Tôi có nghe Vũ Thường nói, câu lạc bộ của họ rất ít khi có lãnh đạo ghé vào, cho dù đến thì bình thường đều rất khiêm tốn. Bên này chúng tôi thì không được, vài lãnh đạo rất trọng thể diện.
Lý Hâm giải thích tương đối mờ mịt.
Bên Giang Khẩu, vì tốc độ phát triển kinh tế cao, nên mức độ thị trường hóa cũng cao. Nói một cách tương đối, những cán bộ chính phủ có chút ít quan niệm “phục vụ”, thái độ sẽ không rõ ràng như vậy. Dù sao rất nhiều người đến đầu tư vào Giang Khẩu, trong đó có thể có rất nhiều nhân vật “máu mặt”, cán bộ bình thường, đứng trước mặt ông chủ lớn cũng không có ưu thế gì, nên quan chức ở đó cũng khá khiêm tốn.
Đại Ninh thì không được.
Nghiêm túc mà nói, tiến trình thị trường hóa vừa mới khởi động ở Đại Ninh, thời đại kinh tế có kế hoạch còn chưa qua hết, chính phủ vẫn quản lý mọi hình thức tồn tại như trước. Tính tình các quan chức chính phủ tự nhiên rộng rãi. Rất nhiều ông chủ lớn, thật ra là luồn qua khe hở của chế độ hiện hành, cấu kết với cán bộ để làm giàu, rất nhiều lúc phải nghe ngóng tin tức quan trường. Ở hoàn cảnh thế này, lãnh đạo Đại Ninh sao có thể khiêm tốn? Sao có thể không cần sĩ diện?
Thế nên, hình thức kinh doanh của câu lạc bộ Duy Đức và Giang Khẩu có khác nhau.
Lưu Vĩ Hồng cũng biết tình hình này nhưng tạm thời không có cách gì thay đổi, chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Làm gì cũng phải theo thời thế, nếu muốn “nghịch thiên” thì không xong.
Dường như để kiểm chứng lời nói mới rồi của Lý Hâm, xe vừa mới dừng ở đại sảnh hội sở số một trong câu lạc bộ đã đụng phải một “quý nhân”. Đó là một vị phu nhân trên dưới năm mươi tuổi, khí độ nghiêm trang, có vài người vây quanh, từ đại sảnh đi ra.
Lý Hâm vừa nhìn thấy, liền cất tiếng chào, mỉm cười với vị phu nhân ấy:
- Chào bà Vương.
Phu nhân bèn liếc nhìn Lý Hâm, thận trọng mỉm cười, bắt tay Lý Hâm, hàn huyên vào câu, rồi được đám người vây quanh tiền hô hậu ủng đi mất.
Từ đầu đến cuối, Lý Hâm cũng không giới thiệu Lưu Vĩ Hồng cho vị phu nhân ấy.
Lưu Vĩ Hồng cũng không tự mình bước lên, hắn hiểu rõ nguyên nhân vì sao Lý Hâm không giới thiệu hắn.
Đợi sau khi vị phu nhân ấy đi khỏi, Lý Hâm mới đi đến muốn nói với Lưu Vĩ Hồng thì hắn đã cướp lời, thản nhiên nói:
- Vợ của Chủ nhiệm Phương Đông Hoa?
Lý Hâm giật mình hoảng hốt nói:
- Cậu biết bà ấy?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Chưa quen biết, hôm nay lần đầu nhìn thấy.
Lý Hâm gật đầu, càng hoảng hơn.
Ý trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng quá rõ ràng. Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy vợ của Phương Đông Hoa, nay vừa nhìn thấy đã nhận ra được, việc này chứng minh điều gì?
Chứng minh Lưu Vĩ Hồng đã nghiên cứu Phương Đông Hoa rất kỹ, chẳng những nghiên cứu bản thân Phương Đông Hoa mà còn nghiên cứu các thành viên trong gia đình ông ta.
Vì sao Lưu Vĩ Hồng phải làm thế?
Thật khó nói.
Có lẽ, Lưu Vĩ Hồng chú ý đến tình hình của tất cả lãnh đạo Tỉnh ủy, có lẽ Lưu Vĩ Hồng đặc biệt chú ý Phương Đông Hoa hơn một chút. Nhưng dù sao đều chứng minh cơ trí của Lưu Vĩ Hồng không phải đơn giản như bề ngoài.
Rõ ràng Phương Đông Hoa là “người phát ngôn” của nhà họ Hạ ở tỉnh Sở Nam. Tống Hiểu Vệ là thân tín của Phương Đông Hoa, lại còn có mâu thuẫn nhất định với Lưu Vĩ Hồng. Phương Đông Hoa thậm chí còn vì Lưu Vĩ Hồng mà phái một tổ điều tra xuống huyện Lâm Khánh.
Có thể nói, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy Phương Đông Hoa là một nhân vật nguy hiểm.
Kể từ đó, Lưu Vĩ Hồng đặc biệt chú ý đến Phương Đông Hoa cũng là đương nhiên. Người ta đã chú ý đến hắn như vậy, sao Lưu Vĩ Hồng có thể mơ hồ, hoàn toàn không biết gì về “kẻ thù”, trước giờ không hề xem trọng?
Người này còn trẻ tuổi đã quậy long trời lở đất ở Hạo Dương, khiến Bí thư Địa ủy và Bí thư Thị ủy đều kinh ngạc, quả nhiên không phải không có nguyên do, không phải là may mắn mà thắng lợi.
- Bà Vương thường xuyên đến hội sở sao?
Lưu Vĩ Hồng như vui miệng, hỏi một câu.
Lý Hâm đáp:
- Thời gian này đến khá thường xuyên. Bà ấy là hội viên mới. Bà ấy đi cùng với một vị hội viên phi cổ đông từ Mông Thành tới làm thẻ hội viên.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Mấy vị lúc nãy đều là cán bộ Ủy ban kỷ luật Tỉnh?
- Chỉ có một người, còn lại hình như là cán bộ và thương nhân ở Mông Thành. Tôi cũng không biết hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]