Mặt trời chói chang nhô lên cao. Trụ sở làm việc của Địa ủy Hạo Dương đối diện với một quảng trường thật lớn, dường như đang bị thiêu đốt dưới cái ánh nắng gay gắt.
Quảng trường đối diện Tòa nhà Địa ủy được lát bằng đá cẩm thạch. Đương nhiên cũng không phải là loại đá quý hiếm gì, chỉ là loại bình thường. Tuy nhiên, bởi vì quy mô của quảng trường rộng lớn, đứng từ xa nhìn lại trông như một khối gạch thật lớn hợp thành nên có vẻ khí thế phi thường.
Chính vì loại khí thế này cho nên rất ít người thích đứng ở quảng trường này. Khi đó trông con người thật nhỏ bé, tạo nên áp lực khẩn trương.
Chỗ đậu xe bên hông quảng trường, có một hàng dài các loại xe con đang đậu.
Ban đầu, hàng xe con này không được đậu chỉnh tề như vậy. Có một số người vì vội vã khi đến, đậu xe lung tung rồi nhanh chóng chạy đến tòa nhà, nên trông có vẻ hỗn độn.
Chủ tịch địa khu Chu Kiến Quốc sau khi nhậm chức, đã phê bình một cách gay gắt đồng chí phụ trách Ủy ban nhân dân địa khu. Chu Kiến Quốc xuất thân là quân nhân, không quen nhìn thấy tình hình không theo quy củ gì cả. Đậu xe một cách loạn xạ trước cửa tòa nhà Địa ủy thì còn gì là thể thống nữa.
Từ đó, chỗ đậu xe của Địa ủy liền trở nên quy củ. Mặc kệ cấp bậc của anh cao bao nhiêu, cũng phải ngoan ngoãn đậu xe cho trật tự. Bằng không thì anh hãy đến chi đội trị an của địa khu mà lấy xe lại.
Nghe nói, xe của Viện trưởng Tòa án Nhân dân Trung cấp đã bị kéo đi. Về phần có cần giao nộp tiền để lấy xe về hay không thì không ai biết. Tóm lại, tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận, kể cả những đồng chí kiêu ngạo, ương ngạnh cũng phải tuân theo quy củ, không dám làm càn.
Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe tới, không cần thư ký đi theo, cũng như không có tài xế. Sau khi đậu xe một cách nghiêm chỉnh, dưới cái ánh nắng chói chang của mùa hè, hắn ung dung bước về trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân. Trong phút chốc, cả người đổ đầy mồ hôi.
Ánh nắng thật là độc địa!
Tuy như thế nhưng bước chân của Lưu Vĩ Hồng vẫn rất thong dong.
Trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân nằm ở lầu 2 của tòa nhà Thị ủy Hạo Dương, trông rất sang trọng. Lưu Vĩ Hồng đã đến Ủy ban nhân dân tỉnh, tự hào mà nói, trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh không sánh bằng trụ sở của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương.
Đương nhiên, cái trang nghiêm của Ủy ban nhân dân tỉnh thì Ủy ban nhân dân Hạo Dương không thể sánh bằng.
Chủ tịch thị xã Lưu chẳng những là người có tiếng tăm ở thị xã Hạo Dương, mà còn là người rất nổi tiếng ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Người mà biết hắn cũng không hề ít. Hai mươi mấy tuổi đã là Chủ tịch thị xã, vốn đã là điều xưa nay chưa từng có. Dọc theo đường đi, có rất nhiều người đều mỉm cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đều gật đầu đáp lại những lời thăm hỏi đó. Nói thật thì có hơn một nửa trong số những người chào hỏi hắn, hắn đều không biết. Tuy nhiên, có một số người làm như không thấy Chủ tịch thị xã Lưu, đi ngang qua hắn chứ không chào hỏi gì cả .
Cố nhiên, những người này có một số Lưu Vĩ Hồng biết. Trước đây cũng đã từng làm việc với nhau ở Ủy ban nhân dân địa khu. Không biết vì sao, trong mắt bọn họ, Lưu Vĩ Hồng bỗng dưng biến thành không khí, không hề nhìn thấy.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên nụ cười.
Người ta lựa chọn việc “không hề nhìn thấy” Lưu Vĩ Hồng, điều này hắn có thể lý giải.
Điều tra sự cố tai nạn lò 72 đã có kết luận.
Ngày hôm qua, tại hội nghị thường vụ Thị ủy mở rộng, Phó bí thư Thị ủy Lưu Khánh Long đại diện cho tổ điều tra tuyên bố kết luận điều tra. Tổ điều tra đã cẩn thận trải qua sự thẩm vấn, trưng cầu ý kiến của các chuyên gia, nhận định tai nạn lò 72 tại mỏ than Hồng Kỳ sự cố thấm nước là do khi nhân viên thao tác điều chỉnh thử thiết bị mới đã không cẩn thẩn kiểm tra tình hình địa chất, thao tác một cách mù quáng, làm cho nước thấm vào gây nên sự cố.
Gọi là hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng nhưng trên thực tế chính là một hội nghị liên tịch. Chẳng những Thường vụ Thị ủy tham gia mà còn có tất cả các Phó chủ tịch xã của Ủy ban nhân dân thị xã cùng với Ủy viên Thị ủy Thường vụ phó của Hội đồng nhân dân, Phó chủ tịch của Ủy ban mặt trận tổ quốc, Ban Chỉ huy quân sự thị xã và Ủy ban chính trị pháp luật đều tham dự hội nghị.
Nguyên tưởng rằng, những người này sẽ có dị nghị với kết luận điều tra. Nhưng ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều không ai lên tiếng.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Lưu Vĩ Hồng đối với kết luận điều tra này cũng không có ý kiến.
Kết luận điều tra sự cố đã nhất trí thông qua, lấy danh nghĩa Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương báo cáo cho Địa ủy, Ủy ban nhân dân Địa ủy Hạo Dương.
Đối với một số người đặc biệt mẫn cảm với chính trị, lập tức sẽ nhìn ra được bên trong kết luận điều tra này đang có một chút trò diễn ra. Từ đó nhất định sẽ “động thủ” với Lưu Vĩ Hồng.
Địa khu Hạo Dương là căn cứ nguồn năng lượng do tỉnh Sở Nam dựng lên. Trong từng sở hạt có rất nhiều xí nghiệp khoáng sản, riêng các mỏ than to nhỏ không đã lên đến mấy trăm rồi. Hàng năm đều phát sinh không ít những tai nạn mỏ. Sự cố thấm nước cũng không ít. Khác với sự cố nổ gas, nổ trần than đá, sụp mỏ, sự cố thấm nước có tính ngẫu nhiên. Nói như vậy, thì sự cố này đều là không định tính trước.
Nhưng lúc này đây, tai nạn là do con người thiếu trách nhiệm làm ra.
Hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.
Có người lợi dụng sự cố này để đả kích một số người có khả năng chịu trách nhiệm.
Dựa theo danh sách quản lý, mỏ than Hồng Kỳ lệ thuộc trực tiếp Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, cũng là công ty quản lý năng lượng có quy mô lớn nhất của thị xã Hạo Dương, là mỏ than quốc hữu quan trọng. Đây cũng là mỏ than cấp Phó huyện duy nhất ở thị xã Hạo Dương.
Tai nạn lò 72 xảy ra là do tính thiếu trách nhiệm của con người. Giám đốc mỏ than Hồng Kỳ Dương Kiến Trung, phân công quản lý khoáng sản nguồn năng lượng Phó chủ tịch thị xã Vương Thụ Quốc, Chủ tịch thị xã kiêm Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng Lưu Vĩ Hồng đều là những lãnh đạo phải gánh trách nhiệm trong tai nạn lần này.
Nói thật, trước kia chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy.
Một tiền lệ mở ra bao giờ cũng mang theo tính nguy hiểm. Mấy trăm mỏ than gia đình, và những xí nghiệp khai thác mỏ than, ai có thể cam đoan nó không xảy ra sự cố? Trong tình huống như vậy, đối với bất luận một tai nạn mỏ than đều phải đặc biệt cẩn thận. Nói trắng ra thì quan hệ đến lợi ích thiết thân của toàn bộ quần thể cán bộ Hạo Dương.
Nếu dễ dàng đem sự cố này quy cho sự thiếu trách nhiệm của con người làm ra. Sau này phát sinh một loại tình huống tương tự thì liền theo lệ trước. Lần này là đám người Lưu Vĩ Hồng, Vương Thụ Quốc xui xẻo, tiếp theo sẽ là ai?
Cho nên nếu như tình huống bình thường thì đều tận khả năng giải quyết. Mặc kệ có giao tình với đám người Lưu Vĩ Hồng, Vương Thụ Quốc hay không thì nên ột cơ hội thì ột cơ hội, nên giả bộ hồ đồ thì giả bộ hồ đồ. Đương nhiên, những đương sự liên quan cũng sẽ đem hết toàn lực triển khai hoạt động, tận khả năng khiến cho kết luận điều tra trở nên có lợi ình.
Vấn đề là Lưu Vĩ Hồng không có hoạt động. Từ đầu đến cuối, hắn chẳng có bất cứ một tiếp xúc nào với người của tổ điều tra, cũng như không có bất luận một can thiệp nào. Về phần Vương Thụ Quốc và Dương Kiến Trung có hoạt động hay không thì không biết. Nhưng cho dù bọn họ có hoạt động thì theo kết luận này, hoạt động đó cũng chẳng có hiệu quả gì. Bởi vì bất kể Vương Thụ Quốc hay Dương Kiến Quốc đều không phải là mục tiêu chủ yếu. Bọn họ đều là “tai bay vạ gió”. Còn Lưu Vĩ Hồng mới là “cổng thành chính”. So với Lưu Vĩ Hồng thì đám người Vương Thụ Quốc và Dương Kiến Trung còn kém một chút phân lượng. Mặc kệ bọn họ sống hay không thì cũng không nằm trong “kế hoạch” của người ta.
Nhìn qua thì quan trường Hạo Dương rất bình yên nhưng trên thực tế bên trong đang dậy lên những mạch sóng ngầm mãnh liệt.
Lưu Vĩ Hồng không chỉ là Chủ tịch thị xã Hạo Dương đơn giản như vậy. Hắn chính là người có thể khuấy động toàn bộ quan trường địa khu Hạo Dương. Sau lưng hắn còn có Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc và một số nhân vật lớn khác. Nếu động vào hắn thì sẽ tạo nên một cơn sóng to gió lớn. Nhưng người kia thì thực lực cũng không kém. Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ, thậm chí phía sau bọn họ là Phương Đông Hoa cũng được coi là những người có thực lực rất lớn.
Cho dù không có ân toán riêng tư, mà chỉ cần một “quyền chủ đạo” cũng đủ để dẫn đến cuộc đấu tranh.
Lưu Vĩ Hồng quá mạnh mẽ, bất luận một Bí thư Thị ủy nào cũng không có khả năng nén giận lâu như thế.
Những người ở Ủy ban nhân dân đối với Lưu Vĩ Hồng làm như không thấy chính là cẩn thận, sợ lúc này sẽ phát sinh bất cứ liên lụy nào đối với Lưu Vĩ Hồng, có thể bị cuốn vào cơn lốc bên trong, tai bay vạ gió, hy sinh mạng sống oan uổng.
Lưu Vĩ Hồng hiểu được tâm lý và tác phong của những người này nên cũng không so đo, tính toán làm gì, vẫn bình thản bước về tòa nhà, đến văn phòng của Chu Kiến Quốc.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, thư ký Đái Tuấn của Chu Kiến Quốc vội vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi:- Chủ tịch thị xã Lưu, ngài mới đến.
Đái Tuấn năm nay mới hai mươi mấy tuổi. Anh ta không phải là người bản địa, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân phố đến Hạo Dương công tác, trước đây làm ở Thị ủy Hạo Dương. Sau khi địa khu Hạo Dương được thành lập thì được điều đến văn phòng Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương để làm việc. Chu Kiến Quốc sau khi đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu thì đã chọn anh ta làm thư ký ình. Đái Tuấn là người có tính cách đặc biệt cẩn thận, khá khiêm tốn. Người như thế rất hợp ý Chu Kiến Quốc. Ngoài ra, anh ta được Chu Kiến Quốc chọn là vì có hai nguyên nhân chủ yếu. Một là anh ta có một chút quan hệ với Phó chánh văn phòng địa ủy Vương Hóa Văn. Hai là chữ viết của anh ta rất đẹp, khả năng trình bày rất vững chắc.
Phó chánh văn phòng địa ủy Vương Hóa Văn chính là Chánh văn phòng tiền nhiệm của huyện ủy Lâm Khánh, là tâm phúc của Chu Kiến Quốc, và cũng có giao tình rất tốt với Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc đến nhận chức không lâu, liền đem Vương Hóa Văn đến văn phòng Ủy ban nhân dân địa khu đảm nhận chức vụ Phó chánh văn phòng, tiếp tục đi theo Chu Kiến Quốc.
Đái Tuấn chính là do Vương Hóa Văn đề cử với Chu Kiến Quốc.
Sau khi quen biết Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc số làm quan bỗng nhiên đỏ lên, thẳng tiến trời xanh. Chỉ sau vài năm ngắn ngủi đã từ Hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp đến chủ tịch địa khu, nhảy một lần ba cấp. Bởi vì Chu Kiến Quốc đối với người thư ký trẻ tuổi, không phải người nào cũng so được với Lưu Vĩ Hồng nhưng hảo cảm một khi đã hình thành thì sẽ rất khó thay đổi.
Đái Tuấn xem như là nhặt được cái thuận lợi sẵn có.
Tuy nhiên, sau mấy tháng làm việc, Chu Kiến Quốc cảm thấy rất hài lòng với viên thư ký trẻ tuổi này.
Căn cứ vào nguyên tắc làm việc của Lưu Vĩ Hồng, mối quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo cấp trên khá chặt chẽ. Đái Tuấn cũng không ngoại lệ. Cho nên, Đái Tuấn vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng tất nhiên sẽ tỏ ra vô cùng thân cận.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Thư ký Đái, Chủ tịch địa khu có ở đây không?
Hắn đối với một cán bộ trẻ tuổi cẩn thận như Đái Tuấn cũng rất có hảo cảm.
- Thưa có, Chủ tịch thị xã Lưu, xin mời!
Đái Tuấn vội vàng nói, rồi hướng Lưu Vĩ Hồng vào văn phòng của Chu Kiến Quốc.
Lưu Vĩ Hồng đến phòng làm việc của Chu Kiến Quốc, chỉ cần văn phòng không có người khác thì không cần phải thông báo. Toàn bộ địa khu Hạo Dương, chỉ có mình Lưu Vĩ Hồng là có đãi ngộ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]