Cái máy khoan dò loại công suất lớn ở phía trên hầm mỏ cũng bắt đầu khoan.
Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc, Tống Hiểu Vệ và một số lãnh đạo Địa ủy khác lại một lần nữa đến hiện trường, toàn bộ khu vực khai thác mỏ lại sôi động trở lại.
Trong hầm thông gió vẫn còn công nhân sống sót!
Bây giờ đã là ngày thứ năm từ khi xảy ra tai nạn mỏ, đội cứu hộ xác định, nếu làm thông hầm thông gió cứu người, ít nhất cần phải có thời gian mấy ngày, hơn nữa phải đặc biệt cẩn thận, trong quá trình thực hiện quá trình cứu viện, rất có khả năng phát sinh thêm sự cố.
Lập tức ra lệnh, phải thực hiện cẩn thận, không thể liều lĩnh.
Những công nhân bị mắc kẹt muốn cứu được thì an toàn của người cứu hộ cũng phải đảm bảo như thế, nghĩ đến cảnh những người công nhân bị mắc kẹt dưới hầm mỏ đã năm ngày bốn đêm, thể lực hao tổn rất nhiều, lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc, Lưu Vĩ Hồng quả quyết hạ lệnh, dùng máy khoan dò công suất lớn khoan về hướng hầm thông gió, nghĩ cách truyền dưỡng khí và những vật chất sinh tồn cần thiết khác.
Cách này trong việc cứu viện tai nạn mỏ ở nước ngoài đã thành công rồi.
Tuy nhiên, sự việc này lại phát sinh ở một nước khác trên thế giới ở thế kỷ 21, trước mắt thì trong nước chưa có tiền lệ nào. Nhanh chóng điều máy khoan dò loại công suất lớn từ đội thăm dò địa chất Thanh Phong tới đây, cũng không phải là thiết bị của đội cứu hộ chuyên nghiệp mà là thiết bị thăm dò địa chất. Hơn nữa khoảng cách vuông góc cách hầm thông gió khoảng 200 mét, cần khoan một lỗ đủ lớn để chuyển dưỡng khí và các vật chất dinh dưỡng cần thiết khác, lúc này cần phải dựa vào yếu tố may mắn tương đối lớn.
Độ rộng của hầm thông gió chỉ khoảng 3 mét, ở khoảng cách vuông góc 200 mét, muốn khoan dò vượt qua 200 mét để làm thông hầm thông gió, mà không có định vị độ cao, kinh độ và vĩ độ chính xác nên độ khó rất lớn. May mà mỏ than Hồng kỳ có cấp cho cái bản đồ đã chuẩn bị, Lưu Vĩ Hồng quyết định bất kể như thế nào cũng muốn tiến hành làm thử. Cùng lắm là không thành công, cũng không gây ra tổn thất gì, nếu cái gì cũng không làm thì càng không có hy vọng.
Không thể phủ nhận, cứu sinh mạng nhiều người như vậy là cần phải có một phần vận may.
Phải gặp được vận may này!
Nhất định phải thử một chút.
Khi Tào Chấn Khởi và đám người đến, máy khoan dò công suất cao đã rống lên và bắt đầu khoan. Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc hỏi rõ ràng tình hình, không ai phản đối gì.
Cho dù như thế nào, chỉ cần có một tia hy vọng, cũng cần phải nỗ lực 100%.
Đồng thời mỏ than Hồng Kỳ đã sắp xếp tổ chức đội xung kích có khả năng cao xuống giếng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên chuyên nghiệp đội cứu hộ Cục khai thác mỏ Thanh Phong, bắt đầu dưới đáy giếng tiến hành đào hầm, tranh thủ sáng sớm khai thông hầm thông gió, cứu những người bị mắc kẹt ra.
Cũng có người đề nghị cứu người trực tiếp từ dưới giếng hầm thông gió, lập tức bị Phó cục trưởng Trương phản đối.
Trong quy định an toàn sản xuất của mỏ than Hồng Kỳ, không cho phép nhân viên vào giếng thông gió, giếng thông gió căn bản không cho phép tồn tại lượng lớn nguồn điện và thiết bị điện, rất dễ dẫn đến sự cố mất an toàn không lường trước được. Phát sinh thương vong cho nhân viên lần thứ hai, chẳng những những người công nhân bị mắc kẹt bị nguy hiểm hơn mà cũng ảnh hưởng đến an toàn sinh mạng cho nhân viên đội cứu hộ. Một khi hầm thông gió xảy ra sự cố thì mọi hy vọng cứu viện đều bị dập tắt.
Không thể mạo hiểm như thế, phải đào hầm từ phương hướng khác, khai thông giếng thông gió mới là con đường tắt cứu viện hợp lý.
Không ai phản bác lại ý kiến của Phó cục trưởng Trương, Phó cục trưởng Trương mới là người uy quyền nhất trong việc cứu viện tai nạn mỏ. Nguy hiểm phát sinh thương vong lần thứ hai, không ai có thể dám mạo hiểm.
Quá trình cứu viện vẫn vô cùng khẩn trương và buồn tẻ như trước, tiến triển rất chậm.
Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc ra một số chỉ thị xong, lại rời khỏi hiện trường quay về thị xã. Người phụ trách thực tế của bộ chỉ huy cứu viện mỏ than Hồng Kỳ có lẽ là Lưu Vĩ Hồng.
Đã đến buổi chiều, người phụ trách đội thăm dò địa chất vào lều trại bộ chỉ huy báo cáo, lần thứ nhất khoan thất bại, không thể khai thông được hầm thông gió.
- Khoan lần hai!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự ra lệnh, khuôn mặt bình tĩnh, lộ vẻ vô cùng kiên nghị.
Người phụ trách đội thăm dò địa chất nhận lệnh, liền ra khỏi trại.
- Chủ tịch thị xã Lưu, dùng máy khoan dò công suất lớn để cứu những người công nhân bị mắc kẹt, cái này trong cả nước chưa từng có tiền lệ nào. Chỉ sợ trên toàn thế giới cũng không có tiền lệ, độ khó là rất lớn.
Phó cục trưởng Trương nhìn Lưu Vĩ Hồng lo âu nói.
Mấy ngày nay, Phó cục trưởng Trương và Lưu Vĩ Hồng cùng ở lại, truyền dạy cho Lưu Vĩ Hồng rất nhiều kiến thức chuyên môn liên quan đến việc sản xuất than an toàn và cứu viện tai nạn mỏ. Đây là một vị cán bộ kỹ thuật dựa vào năng lực thực của mình mà thăng chức, Lưu Vĩ Hồng cực kỳ kính trọng ông ta.
Phó cục trưởng Trương đối với vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này cũng có nhận thức hoàn toàn mới. Năm ngày bốn đêm, Lưu Vĩ Hồng gần như không rời khỏi hiện trường cứu viện một khắc. Toàn bộ việc cứu viện được tiến hành đâu vào đấy, hơn nữa có sự chỉ huy của đội cứu viện, Lưu Vĩ Hồng phối hợp hết sức người sức vật nhưng cũng chưa thành công.
Phó cục trưởng Trương không biết lai lịch xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, nhưng cảm thấy khâm phục sâu sắc tinh thần trách nhiệm cao độ của Lưu Vĩ Hồng, hai người cùng có cảm giác đồng cảm nên quan hệ cũng trở nên thân thiết.
Lưu Vĩ Hồng gượng cười nói:- Phó cục trưởng Trương, chúng ta có sự lựa chọn không?
Phó cục trưởng Trương im lặng gật đầu.
Thợ mỏ đã bị mắc kẹt dưới giếng năm ngày bốn đêm, không ăn không uống, thể lực đã tiêu hao cạn kiệt rồi. Bất luận trì hoãn một phút đều có thể làm mất đi một sinh mạng. Cho nên, cho dù tỷ lệ khoan thành công thấp cũng phải thử xem.
Giống như Lưu Vĩ Hồng nói, không có sự lựa chọn nào khác.
Trầm ngâm một lúc, Phó cục trưởng Trương cười nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, cũng không phải lo lắng nhiều, tôi là người vô thần, nhưng sự việc như thế này, có một lúc nào đó thật sự cũng cần ông trời phù hộ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:- Tôi cũng hy vọng ông trời có mắt.
Lại kéo dài thêm một đêm trôi đi.
Sáng sớm ngày thứ sáu, khi mặt trời vừa mới mọc, phía máy khoan dò bên kia đột nhiên gây ra một tiếng động long trời lở đất, Lưu Vĩ Hồng và Phó cục trưởng Trương vội vàng ra khỏi bộ chỉ huy, chạy gấp về phía máy khoan dò.
- Khai thông rồi, khai thông rồi…
Mười mấy người bên kia máy khoan dò hô to lên.
Lưu Vĩ Hồng chạy đến gần, vội vàng hỏi han:- Khai thông rồi sao?
- Đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, khai thông , phía dưới có hồi âmNgười phụ trách đại đội thăm dò địa chất đem một mảnh vải rách không nhìn rõ màu sắc lắm đưa vào tay Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt kích động nói:- Đây là tin tức phía dưới của công nhân mỏ ở vị trí mũi khoan.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng cầm lấy.
Cẩn thận phân biệt, lại mơ hồ đoán, đây là miếng vải bị rách ra từ trên lưng của một người thợ mỏ, phía trên hình như viết vài chữ, nhưng bây giờ tự nhiên không nhìn rõ gì nữa.
Nhưng không sao, miếng vải này ở dưới giếng thông qua mũi khoan gửi liên lạc đã nói rõ vấn đề.
Phía dưới quả thật có người còn sống, hơn nữa vừa lúc phát hiện vị trí của mũi khoan.
- Rất thần kỳ, thật sự là thần kỳ! Kỳ tích!
Phó cục trưởng Trương nhiều năm liền làm việc trong công tác cứu hộ cũng không kìm nổi kêu lên, hết sức vui mừng.
Lần khoan thứ hai, chẳng những chuẩn xác khai thông hầm thông gió mà còn đúng lúc những người công nhân bị mắc kẹt phát hiện ra vị trí đầu mũi khoan, đúng lúc này, thực sự là cần đến vận may, nói là kỳ tích cũng không quá, thực sự dường như có ý trời, vẫn còn chiếu cố đến những người công nhân bị mắc kẹt.
Lưu Vĩ Hồng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng nói:- Đội trưởng Hầu, có cách nào đưa thức ăn và nước xuống không?
Đội trưởng Hầu nói:- Đồ quá to thì không được, đường kính bắt buộc phải nhỏ hơn 10cm thì có thể thử.
- Được, chúng ta lập tức chuẩn bị, đưa thức ăn và nước xuống cho bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức ra quyết định. truyện copy từ
Bộ chỉ huy cứu viện nhanh chóng bắt đầu các công việc đâu vào đó. Dù hiện trường cứu viện có một chút lộn xộn, nhưng năng lực tổ chức của Lưu Vĩ Hồng và năng lực nắm trong lòng bàn tay được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, sáu ngày năm đêm, công việc cứu viện một mạch đều được tiến hành ngăn nắp gọn gàng, điều phối nhân sự cực kỳ hợp lý.
Giữa trưa, hơn hai trăm hộp thức ăn và nước được đưa đến giếng thông gió thông qua lỗ khoan, đưa xuống giếng còn có mấy cái đèn pin và giấy bút. Lập tức trên mặt đất nhận được hồi âm của thợ mỏ dưới đất.
Trên thư nói, trước mắt trong hầm thông gió có 32 thợ mỏ, nhiều người bị thương, trong đó hai người bị thương rất nặng. Ngoài ra còn có 5 người thợ mỏ không rõ tung tích. Hy vọng cứu viện ngay lập tức.
Nhìn thấy bức thư hồi âm này, trên mặt đất lại hô lên những tiếng long trời lở đất.
Rất nhiều người nhà của thợ mỏ bị mắc kẹt tập trung gần hầm mỏ, không kìm nổi liền quỳ rạp xuống nước bùn lầy lội, khóc ầm lên.
Ít nhất còn có 32 người sống.
Đây là một tin tức cực kỳ phấn chấn lòng người.
Lưu Vĩ Hồng nhíu hai hàng lông mày. Có hai người thợ mỏ bị thương rất nghiêm trọng, cái này khiến Lưu Vĩ Hồng rất lo lắng.
- Phó cục trưởng Trương, còn phải cần bao lâu mới có thể khai thông hầm thông gió?
Tiến độ đào hầm dưới giếng, Phó cục trưởng Trương đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hai người phụ trách đội cứu hộ thay phiên nhau dẫn đội xung kích xuống giếng, mỗi lần đi lên đều phải báo cáo tiến độ với ông ta.
- Khả năng còn phải cần hai, ba ngày. Chủ tịch thị xã Lưu, cái này gấp không được, tôi thấy hay là nghĩ cách đưa một ít thuốc tiêu viêm xuống đi. Trước mắt cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Lưu Vĩ Hồng yên lặng gật đầu. Những người công nhân dưới giếng ai cũng thế, hơn nữa dưới đó lại tối thui, mà chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của ánh đèn pin cũng không thể phán đoán tình hình thương tật của hai người thợ mỏ bị thương như thế nào. Đưa thuốc tiêu viêm xuống cũng là một cách bất đắc dĩ.
Đối mặt với “uy lực” của thiên nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu vốn cứng rắn hơn người trong lòng cũng cảm thấy một cảm giác bất lực sâu sắc.
Nhưng cho dù có nói như thế nào, có con đường sinh mệnh này, 32 người thợ mỏ bị mắc kẹt dưới giếng có khả năng được cứu sống là rất lớn. Đây là tin tức tốt lành.
- Tranh thủ đào hầm lò đi!
Phó cục trưởng Trương nói:- Như vậy đi, tôi tự mình đi xuống.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn ông ta, vươn hai tay và nắm chặt tay Phó cục trưởng Trương.
Ba ngày sau, đội xung kích cuối cùng cũng khai thông hầm thông gió, 32 người thợ mỏ bị mắc kẹt dưới giếng đều được cứu ra. Khi người thợ mỏ mắc kẹt đầu tiên được đưa ra khỏi miệng giếng, toàn bộ hầm mỏ đều hết sức vui mừng, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, ánh đèn plash của máy ảnh cũng lóe lên không ngừng.
Biết được tin tức, Tào Chấn Khởi và những người lãnh đạo khác sớm đã kịp thời quay lại, ở chỗ này chờ đợi, cánh phóng viên của tờ Nhật báo Hạo Dương cũng tự nhiên mà tới, ân cần hỏi thăm Bí thư Địa ủy Tào thông tin của những người thợ mỏ bị mắc kẹt.
Về phần Chủ tịch thị xã Lưu, đương nhiên phải tránh sang một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]