Thân là Chủ tịch thị xã, Lưu Vĩ Hồng cũng xem như là một khách quen ở văn phòng Tống Hiểu Vệ, những trao đổi ngày thường vẫn rất cần thiết. Nhưng số lần Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng Tống Hiểu Vệ không nhiều bằng số lần Lưu Khánh Long đến chỗ Chu Bằng Cử.
Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng cùng Bí thư đi lại thân thiết thì có thể hiểu được. Nhưng Phó chủ tịch thường trực thị xã và Bí thư quan hệ quá thân thiết thì phải kiêng kị. Lần này Lưu Vĩ Hồng cứng rắn đem Mao Lăng vào cục Tài chính, cũng có thể coi là một sự cảnh cáo đối với Chu Bằng Cử.
-Chủ tịch Lưu, mời hút thuốc!
Tống Hiểu Vệ cười ha hả, rút một điếu thuốc đưa cho Lưu Vĩ Hồng, dường như tâm trạng cũng không tồi. Tống Hiểu Vệ so với Bí thư Mộ Tân Dân của huyện Lâm Khánh trước kia mà nói là hai cấp độ khác nhau. Tống Hiểu Vệ có thể kiềm chế rất tốt, tính cách nhìn qua có vẻ rất ôn hòa, rất ít khi thấy sa sầm mặt. Nhưng nếu Mộ Tân Dân mà cười thì chứng tỏ thần kinh có vấn đề.
Điều này cũng giúp ích cho Tống Hiểu Vệ không ít.
Những cán bộ trung tầng thông thường, càng sợ hãi Lưu Vĩ Hồng. Nhất là những cán bộ làm việc chỉ làm sơ sơ sài sài, lại càng sợ Lưu Vĩ Hồng triệu kiến. Yêu cầu nghiêm khắc của Lưu Vĩ Hồng đối với công việc đã nổi danh trong toàn Hạo Dương.
Hai người cùng hút thuốc.
Tống Hiểu Vệ rít hai ngụm, cười nói:-Chủ tịch, thời gian gần đây, mấy hạng mục ở thị xã đều tiến triển không tệ!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:-Cũng xem như bình thường, tiếp theo, cũng dự tính xây dưng Khu công nghiệp rồi.
Tư tưởng xây dựng thị xã Hạo Dương của Lưu Vĩ Hồng phần lớn cũng giống như tư tưởng xây dựng khu Giáp Sơn, nhưng cũng có những điểm khác biệt nhỏ. Ở khu Giáp Sơn công nông nghiệp đều được coi trọng, đồng thời với việc xây dựng nhà xưởng thì cũng dốc sức phát triển ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp. Xây dựng Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng lại tập trung nhiều sức lực hơn vào việc xây dựng thành thị, không những định nâng thị xã Hạo Dương lên thành một thị xã mang tính trung tâm của khu vực, mà còn muốn Hạo Dương trở thành thị xã trung tâm ở Địa khu Thanh Phong và Địa khu Cửu An, trở thành một thị xã có nền kinh tế phát triển mạnh mẽ của tỉnh miền Trung Sở Nam. Trước tiên sẽ thúc đẩy nền kinh tế của thị xã Hạo Dương phát triển, giải quyết vấn đề tài chính khó khăn, khi đã dư dả rồi, sẽ tiến hành xây dựng những mặt khác.
Khu thương mại, tài nguyên năng lượng và tài nguyên kim loại màu, là những động cơ kinh tế mà Lưu Vĩ Hồng muốn dựa vào, còn chính sách khu công nghiệp và cổ vũ việc phát triển ở thị trấn và các xã, là một ‘đại sát khí’ trong kế hoạch kéo nền kinh tế toàn bộ thị xã phát triển của Lưu Vĩ Hồng .
-Ha ha, Chủ tịch thị xã quả thực rất giỏi.Tống Hiểu Vệ nịnh nọt một câu, rồi quan tâm hỏi han:-Chủ tịch thị xã, bây giờ nếu muốn lập tức xây dựng Khu công nghiệp, về tài chính, không có gì khó khăn chứ?
Lưu Vĩ Hồng đáp:-Vốn dĩ không định xây dựng Khu công nghiệp nhanh như vậy. Nhưng việc hợp tác với công ty Thiên Bình không phải tiêu mất nhiều tiền như dự tính. Phía Ngân hàng Xây dựng Địa khu còn đồng ý cho chúng ta vay mười triệu. Dùng mười triệu để xây dựng toàn bộ một Khu công nghiệp, đương nhiên không đủ, nhưng nếu chỉ làm giai đoạn một của công trình thì cũng miễn cưỡng có thể đủ. Sự thiếu hụt về tài chính cũng không lớn lắm, có thể nghĩ cách để thu hút tiền từ tư nhân.
Lưu Vĩ Hồng cũng không bài xích tư nhân, điều hắn bài xích chính là những tư nhân tiến vào chiến lược sản xuất, ví dụ như ngành khai thác nguồn năng lượng. Còn những công việc buôn bán đơn thuần, Lưu Vĩ Hồng rất hoan nghênh sự gia nhập của tư nhân.
-Bây giờ điều tôi cảm thấy đau đầu nhất là tiền để làm đường. Khu thương mại, công ty năng lượng, kim loại màu, lại thêm Khu công nghiệp, những hạng mục này đều được khởi động rồi, cuối năm có thể có hy vọng bước vào giai đoạn hợp tác với bên ngoài. Đến lúc đó sẽ không ngừng có những thương nhân tiến vào, lượng hàng hóa nhập vào bán ra cũng tăng lên nhiều. Giao thông không thuận tiện sẽ trở thành vấn đề lớn. Toàn bộ mạng lưới giao thông của Địa khu Hạo Dương chúng ta đều rất kém. Làm đường rất tốn kém, áp lực tài chính sẽ khá lớn.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, lại chau mày lên. đọc truyện mới nhất tại .
Làm Chủ tịch thị xã, Lưu Vĩ Hồng cho rằng làm đường là điều quan trọng và tất yếu nhất, nhưng nếu bỏ quá nhiều tiền vào nó thì khó có thể tiến hành thương nghiệp hóa, nếu muốn tìm nguồn vay từ ngân hàng cũng không phải dễ như vậy. Ngân hàng nếu cho vay, đều phải có những hạng mục có thể thế chấp được. Tiền ở ngân hàng người ta nếu muốn bỏ ra, trước tiên phải nghĩ đến việc thu về.
Tống Hiểu Vệ nói:-Chủ tịch thị xã, việc gì cũng không thể quá nóng vội, dù sao cũng phải từ từ từng bước từng bước. Sửa đường thật sự phải tốn tiền, tôi thấy việc này chủ yếu cũng phải nhờ vào sự viện trợ từ cấp trên. Như thế này đi, tôi cũng khá thân thiết với những đồng chí ở sở Giao thông tỉnh. Vài ngày nữa, tôi lên tỉnh một chuyến, xem thử có thể tranh thủ một chút tài chính hay không.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:-Nếu có thể có được sự trợ giúp của tỉnh thì quá tốt rồi. Thực ra, tốt nhất có thể nhanh chóng lập một dự án, sửa một con đường quốc lộ từ tỉnh thành đến Hạo Dương, nếu có thể xây được một đường cao tốc thì quá tốt. Nhưng chuyện này, nếu phải do thị xã chúng ta tự làm thì sẽ rất khó. Nếu Địa khu ra mặt thì hiệu quả càng tốt.
Tống Hiểu Vệ không khỏi bật cười.
Người này, lại muốn ‘tố khổ” với đồng chí Chu Kiến Quốc rồi.
Nhưng Tống Hiểu Vệ cũng âm thầm khâm phục Lưu Vĩ Hồng, làm việc gì cũng không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt không đáng kể. Điều này, chính là khiếm khuyết của Tống Hiểu Vệ gã. Thời gian gã làm thư ký cho Phương Đông Hoa quá dài, hàng ngày đều phải chìm đắm trong những công việc cụ thể, những điều phải cân nhắc cũng chỉ là nhu cầu và ý tưởng của Phương Đông Hoa, nên thiếu cách nhìn với đại cục.
Còn Lưu Vĩ Hồng thường thích nhìn vấn đề từ trên cao xuống, có nhiều lúc, khiến người ta cảm thấy hắn hơi tham vọng viển vông. Nhưng một khi sự việc đã làm xong rồi thì đó là một hạng mục rất lớn, làm cho người ta có cảm giác rất rầm rộ.
-Chủ tịch thị xã, nếu có thể làm được một con đường như vậy thì vấn đề của chúng ta đã có thể giải quyết được một nửa rồi.
Tống Hiểu Vệ cười nói.
Lời nói này là thật sự Tống Hiểu Vệ đang nói lấy lệ với Lưu Vĩ Hồng, không cần nói chuyện này phải do Địa khu quan tâm, cho dù là kiến nghị của thị xã Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ cũng không quan tâm lắm. Từ Hạo Dương đến Đại Ninh cũng mất hơn hai trăm km, nếu thật sự phải sửa một con đường quốc lộ cao cấp, cũng không phải chỉ một hai năm là có thể xây xong được, ít nhất cũng mất ba đến năm năm. Đến lúc đó, cũng không biết ai đã ngồi lên ghế Bí thư Thị ủy Hạo Dương, mình hà tất phải quan tâm?
Lưu Vĩ Hồng lại nói rất nghiêm túc:-Quả thật là như vậy. Đến lúc đó chúng ta có thể dựa vào con đường này, xây dựng một mạng lưới giao thông trong thị xã. Toàn bộ nền kinh tế của Hạo Dương liền được khởi sắc.
Tống Hiểu Vệ gật gật đầu, nói:-Chủ tịch thị xã nói rất có lý…Chủ tịch, trong khoảng thời gian này, phía Ủy ban Chính trị Pháp luật muốn làm một cuộc thanh trừ nghiêm khắc, rất có hiệu quả. Có rất nhiều tên lưu manh trong thị xã đều bị bắt rồi, tình hình trị an cũng thay đổi hẳn, nghe những cán bộ cấp dưới phản ánh, quần chúng rất ủng hộ cuộc thanh trừ nghiêm khắc này.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm.
Cuối cùng Tống Hiểu Vệ cũng nói về vấn đề chính với hắn.
Thân là Bí thư Thị ủy, Tống Hiểu Vệ quan tâm đến tình hình trị an xã hội của Hạo Dương cũng có lý. Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ ràng, hôm nay Tống Hiểu Vệ đặc biệt mời hắn đến nói chuyện, cũng không phải vì trật tự trị an của Hạo Dương, cũng không phải vì cuộc thanh trừ nghiêm khắc này.
-Chủ tịch, hôm qua, đồng chí Quách Lệ Hồng đến tìm tôi, nói về chuyện đứa con trai Tôn Hoành của cô ấy. Đồng chí Quách Lệ Hồng rất lo lắng. Ha ha, điều này cũng có thể hiểu được, dù sao Tôn Hoành cũng là con cô ấy mà…Đồng chí Quách Lệ Hồng lo rằng, bây giờ trong Cục đang bắt nhốt nhiều tên lưu manh trong xã hội như vậy, liệu Tôn Hoành có thể bị ảnh hưởng gì hay không?
Từ ngữ mà Tống Hiểu Vệ lựa chọn, cũng rất cẩn thận.
Thực tế, gã như vậy là đang cầu xin Lưu Vĩ Hồng thay cho Quách Lệ Hồng. Bí thư Thị ủy ‘cầu xin’ Chủ tịch thị xã cũng là đã làm khó Tống Hiểu Vệ rồi. Nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Long Vũ Hiên và Cục trưởng Hạ Hàn đều là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, cho dù là Bí thư Thị ủy như gã lên tiếng, cũng e rằng không có tác dụng. Nhất là người không có đầu óc như Hạ Hàn, ngoài Lưu Vĩ Hồng, cho dù ai cũng không nghe. Nếu không nắm chắc hoàn toàn, Tống Hiểu Vệ tuyệt đối không thể đến chỗ Hạ Hàn để nếm mùi thất bại.
Hơn nữa Tôn Hoành thật sự phạm pháp, nếu Tống Hiểu Vệ muốn lấy quyền để thay luật pháp, cũng phải qua cửa Lưu Vĩ Hồng trước. Cho dù Quách Lệ Hồng là thường vụ Thị ủy, là chị vợ của Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ cũng không tự tay đem một việc lớn như vậy qua mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:-Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của Chủ tịch Quách. Tuy nhiên tôi nghe nói, việc quản lý ở sở tạm giam cũng khá nghiêm ngặt, những phạm nhân bị giam giữ riêng, không dễ bị lẫn lộn với nhau. Tôi tin rằng Cục trưởng ở đó cũng sẽ sắp xếp thật ổn thỏa.
Tống Hiểu Vệ liền chau mày.
Như vậy là Lưu Vĩ Hồng không nể mặt. Vừa rồi mình đã nể mặt hắn là một lão đại, mấy đề xuất điều động người của Ủy ban nhân dân thị xã, tất cả đều được thông qua, không làm khó cho Lưu Vĩ Hồng. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng anh lại không nghĩ đến ân tình đó của tôi?
Nếu chỉ có một mình Quách Lệ Hồng tìm đến, Tống Hiểu Vệ cũng sẽ không tìm đến Lưu Vĩ Hồng để nói chuyện này. Tóm lại là Bí thư Thị ủy ‘cầu xin’ Chủ tịch thị xã, rất mất mặt.
Nhưng ngoài Quách Lệ Hồng, Quách Lệ Ngọc cũng đã ra mặt thì không còn thời gian để Tống Hiểu Vệ suy nghĩ kỹ càng nữa. Theo hiểu biết của lão, Quách Lệ Ngọc là loại phụ nữ tương đối mạnh mẽ, nhiều khi còn có thể thay mặt Tào Chấn Khởi. Thậm chí Quách Lệ Ngọc còn nói rõ ràng cho Tống Hiểu Vệ biết, lão Tào cũng khá quan tâm đến chuyện này.
Xem ra chuyện nhà của Tào Chấn Khởi cũng đã được rõ ràng rồi.
Nghe nói con của Bí thư Tào là Tô Mộc, đã đi học chuyên tu tại Viện Khoa học Nông nghiệp. Còn vợ trước của Bí thư Tào là Mông Khả, cũng đã giải quyết được công việc, đi làm ở Cục Văn hóa thị xã Hạo Dương.
Sắp xếp xong chuyện của vợ trước và con trai, nên bây giờ phải quan tâm đến Quách Lệ Ngọc.
Tào Chấn Khởi cũng có sự khó xử của Tào Chấn Khởi nữa.
-Chủ tịch, bất luận thế nào, Quách Lệ Hồng cũng là một đồng chí trong bộ máy Thị xã, bây giờ trạng thái tinh thần của cô ấy rất kém, tôi lo rằng cứ kéo dài như vậy, sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy. Con của cô ấy đã xảy ra chuyện, lại phạm phải sai lầm thì thật không dễ giải quyết.
Tống Hiểu Vệ kìm lại sự bất mãn trong lòng, tiếp tục ôn hòa nói.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:-Bí thư nói cũng rất có lý, tôi cũng rất đồng tình với hoàn cảnh của Chủ tịch Quách. Hay là, mời Bí thư đích thân nghe báo cáo của Cục, để nắm bắt một chút về tình hình cụ thể của vụ án. Nếu có thể, thì bảo bọn họ nhanh chóng xử lý, mau chóng điều tra ra kết quả. Bí thư cảm thấy làm như vậy có ổn không?
Tống Hiểu Vệ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Lưu Vĩ Hồng cũng ‘biết điều” rồi, biết nể mặt cho Bí thư lão rồi.
-Ừ, tôi thấy vậy cũng được, nên nhanh chóng kết thúc vụ án, nếu cứ kéo dài mãi cũng không phải cách hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]