Chương trước
Chương sau


Chương 609: Chờ xem!



Trở về văn phòng không lâu sau, điện thoại trên bàn làm việc vang lên

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!

- Chủ tịch thị xã Lưu, xin chào, tôi là Quách Lệ Hồng

Trong điện thoại, truyền đến thanh âm hơi làm ra vẻ của Quách Lệ Hồng. Vị này là thường vụ Thị ủy nữ duy nhất, nói chuyện luôn cố tình khoe khoang một chút sự rụt rè và phong độ của mình

- Xin chào, Chủ tịch Quách!

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu thản nhiên như trước, vẫn chưa có vẻ nhiệt tình lắm

Chủ tịch thị xã Lưu quả thật có ý kiến đối với Quách Lệ Hồng.

Ít nhất trên vấn đề giáo dục con cái, Quách Lệ Hồng làm không tốt lắm. Mặc kệ thôi, dù sao đây là việc nhà của người ta, Chủ tịch thị xã Lưu cũng không thể tùy tiện can thiệp. Nhưng Quách Lệ Hồng dung túng Tôn Hoành ở thị xã Hạo Dương hoành hành không hợp pháp, đối với hạng mục trọng điểm mà Lưu Vĩ Hồng cực kỳ coi trọng cũng dám dùng phương thức lưu manh nhúng tay lung tung, đây đã không phải là việc tư

Lưu Vĩ Hồng quả quyết không thể dễ dàng tha thứ!

Quách Lệ Hồng rõ ràng nghe ra sự lãnh đạm giữa lời nói của Lưu Vĩ Hồng, trong đầu luôn bốc hỏa ra ngoài. Hai ngày này, cô vì chuyện nhà của Tôn Hoành và em gái Quách Lệ Ngọc, quả thực rất phí sức. Nếu là trước kia, ai dám đến nhà cô bắt con trai cô?

Không phải vuốt râu hùm sao!

Hạ Hàn cái kia miệng còn hôi sữa, dựa vào cái gì như vậy? Còn không phải dựa vào có chỗ dựa Lưu Vĩ Hồng!

Đã sớm nghe nói qua, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn là quan hệ mật thiết. Ở Lâm Khánh, Lưu Vĩ Hồng tát tai phó bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện, Hạ Hàn liền rút súng, bắt hết cán bộ của Ủy ban Kỷ luật huyện, phối hợp “ăn ý”. Giờ đây Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Chủ tịch thị xã Hạo Dương chưa lâu, lập tức lại cấp bách khó nhịn nổi điều Hạ Hàn đến thị xã Hạo Dương, còn không phải làm tay đấm cho hắn?

Ban đầu khi Quách Lệ Hồng nghe nói chuyện này, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không để ý lắm. Sự tình xảy ra ở Lâm Khánh, cách cô hơi xa. Hơn nữa, cô là chị vợ của Tào Chấn Khởi, toàn bộ địa khu Hạo Dương, ai không nể mặt cô?

Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn là cái gì.

Không ngờ thật đúng là đã bắt tới nhà cô rồi, ngay trước mặt của cô đem con trai cô vừa kéo vừa túm bắt đi!

Vừa nghĩ đến việc này, Quách Lệ Hồng liền tức giận

Nhưng vô cùng không may chính là người mà Tôn Hoành đánh lại là con trai của Tào Chấn Khởi. Đây mới là Quách Lệ Hồng đau đầu nhất. Nếu đổi một người bị Tôn Hoành đánh, đánh rắm cũng không sao. Quách Lệ Hồng chỉ cần một cuộc điện thoại, Thái Tuyết Phong phải lập tức thả người

Trước kia cũng có những tình trạng không biết rõ, một cảnh sát không biết trời cao đất rộng bắt qua Tôn Hoành, lần đó chẳng phải một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết ổn thỏa sao?

Lần này, Thái Tuyết Phong cũng không dám "Phụng mệnh"

Tô Mộc còn đang nằm viện

Ai biết Bí thư Tào là sẽ làm gì?

Cháu trai của bà xã cố nhiên là thân thích, làm sao cũng không thân hơn con trai mình chăng?

Nếu lão Thái tỉnh tỉnh mê mê thả Tôn Hoành ra, nếu chẳng may Tào Chấn Khởi tức giận truy cứu xuống dưới, Quách Lệ Hồng có em gái chống lưng, có thể không sao, tất cả xui xẻo, chẳng phải hoàn toàn rơi vào đầu của Thái Tuyết Phong sao?

Chuyện ngu xuẩn như vậy kiên quyết không thể làm!

Tuy nhiên Thái Tuyết Phong từ chối Quách Lệ Hồng cũng rất có kỹ xảo, tuyệt đối không thể thẳng thắn nói với Quách Lệ Hồng, nói chính mình sợ Tào Chấn Khởi truy cứu. Lão Thái cũng không phải đồ ngốc! Thái Tuyết Phong chỉ nói với Quách Lệ Hồng, đây là Chủ tịch thị xã Lưu tự mình hạ mệnh lệnh Hạ Hàn trực tiếp bắt người, nếu muốn thả người, phải được Chủ tịch thị xã Lưu lên tiếng mới được truyện copy từ

Lão Thái chiêu thức ấy khá inh, bất động thanh sắc đem quả bóng đá vào chân của Lưu Vĩ Hồng

Thái Tuyết Phong quả thật rất căm tức Hạ Hàn, kéo theo đối với “bạn” của Hạ Hàn là Lưu Vĩ Hồng cũng nhìn không thuận mắt. Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn cũng sẽ không điều về cục thị xã Hạo Dương. Hiện tại tất nhiên phải nghĩ cách mượn đao giết người, khiến Quách Lệ Hồng và Lưu Vĩ Hồng đi đấu với nhau. Nếu có thể như thế mà đuổi Hạ Hàn ra khỏi cục thị xã Hạo Dương, vậy còn gì tốt hơn

Quách Lệ Hồng cho dù là phụ nữ, nhiều năm trên quan trường, cũng không phải lăn lộn uổng phí. Thái Tuyết Phong rốt cuộc tâm tư gì, không nói rõ như lòng bàn tay ít nhất cũng có thể đoán được bảy tám phần. Nhưng Quách Lệ Hồng cũng thừa nhận, Thái Tuyết Phong nói có đạo lý. Thái Tuyết Phong sợ Tào Chấn Khởi truy cứu, không dám thả người, nói không chừng Lưu Vĩ Hồng dám thả.

Chuyện này, Quách Lệ Ngọc tạm thời không tiện nhúng tay. Cô đang đau đầu vì chuyện của Tô Mộc. Theo Quách Lệ Ngọc, Tô Mộc xác định phải trở về bên cạnh Tào Chấn Khởi, nói không chừng về sau còn có thể ở lâu dài tại biệt thự đường Đại Nghĩa số 2

Mông Khả không thể vào ở, Tô Mộc hoàn toàn có thể

Quách Lệ Ngọc tìm hiểu qua tình hình của Tô Mộc, một phó xưởng trưởng gì đó của một xí nghiệp nhỏ khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh, trên bản chất chính là cán bộ bình thường. Hiện tại một người làm cha của Bí thư Địa ủy từ trên trời giáng xuống, giống như một miếng bánh có nhân lớn, rắn chắc đập vào đầu của Tô Mộc, Tô Mộc còn không mừng rỡ, chặt chẽ bắt lấy, không bao giờ buông tay nữa?

Đã nhận người cha Bí thư Địa ủy, mắt thấy chính là tiền đồ gấm vóc!

Lúc này, Quách Lệ Hồng làm sao có thể tùy tiện đi làm phiền Quách Lệ Ngọc?

Xem ra chỉ có thể ở trên người Lưu Vĩ Hồng nghĩ biện pháp

Nghĩ đến con trai ở trong sở tạm giam âm trầm khủng bố, Quách Lệ Hồng trong lòng liền đặc biệt khó chịu. Biết rõ đích thân đi cầu xin Lưu Vĩ Hồng rất mất thể diện, cũng không thể không thử

- Chủ tịch thị xã Lưu, bây giờ cậu có thời gian không? Tôi muốn qua đó thăm hỏi một chút

Quách Lệ Hồng có việc cầu người, phải kiềm nén lửa giận, với giọng điệu vô cùng “dịu dàng” nói

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, mới thản nhiên nói:- Được, mời Chủ tịch Quách qua đây

Nhóc con, càng ngày càng sĩ diện!

Còn phải suy xét một chút mới đồng ý “tiếp kiến”

Quách Lệ Hồng buông điện thoại, nổi giận đùng đùng "Hừ" một tiếng, ngồi buồn một hai phút trên chiếc ghế xoay bằng da thật, mới đứng dậy, sửa sang một chút bộ đồ vest nữ màu xanh da trời trên người, lộp bộp lộp bộp đi ra ngoài cửa.

Lưu Vĩ Hồng cũng không có phái thông tín viên Hướng Vân ở cầu thang nghênh đón Quách Lệ Hồng, thậm chí Hướng Vân cũng không biết có chuyện như vậy, khi Quách Lệ Hồng xuất hiện trước cửa văn phòng, còn hơi sửng sốt một chút

Quách Lệ Hồng thật ra là khách ít đến, Lưu Vĩ Hồng nhậm chức tới nay, số lần Quách Lệ Hồng xuất hiện ở văn phòng Chủ tịch thị xã có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần đều tới đòi tiền Chủ tịch thị xã Lưu, đòi kinh phí của Hội liên hiệp Phụ nữ và Công Đoàn

- Chủ tịch Quách, xin chào!

- Ừ!

Quách Lệ Hồng chỉ hơi gật đầu, từ trong mũi phát ra một tiếng, coi như là trả lời Hướng Vân. Trong đầu cô đối với Lưu Vĩ Hồng một bụng lửa, làm sao lại khách khí với Hướng Vân?

Hướng Vân trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái, nhưng một chút cũng không biểu lộ ra, vẫn khách khí, tiến hành thông báo cho cô

Quách Lệ Hồng phong độ tao nhã đi vào văn phòng rộng rãi của Chủ tịch thị xã Lưu

- Chủ tịch thị xã Lưu!

- Chủ tịch Quách đến rồi, mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa đứng dậy bắt tay hàn huyên với Quách Lệ Hồng, chỉ mỉm cười, xem như kết thúc lễ tiết cơ bản

Quách Lệ Hồng sắc mặt hơi trầm xuống, trở nên hơi nhục nhã

Nhóc con này, hắn thật đúng là gây khó dễ, ở trước mặt mình, cũng bày ra cái giá lãnh đạo cấp trên

Hướng Vân nhìn thấy, cũng không khỏi âm thầm bật cười. Giống như Chủ tịch thị xã Lưu biết y bị "Ủy khuất", lập tức liền “báo thù” trút giận cho thư ký. Tất nhiên, đây cũng là xuất phát từ tâm lý của Hướng Vân mà thôi, Lưu Vĩ Hồng mới không lòng dạ hẹp hòi như vậy “báo thù” cho y. Hơn nữa khi Thư ký Hướng kinh ngạc, Chủ tịch thị xã Lưu cũng không phát hiện.

Quách Lệ Hồng bình tĩnh, vặn vẹo vòng eo, chậm rãi đi vào trước bàn làm việc thật lớn của Lưu Vĩ Hồng, khoan thai ngồi xuống, cố gắng duy trì phong độ tao nhã.

- Chủ tịch Quách, có gì chỉ thị?

Chờ sau khi Hướng Vân dâng nước trà cho Quách Lệ Hồng, Lưu Vĩ Hồng mắt nhìn Quách Lệ Hồng, thản nhiên hỏi.

Quách Lệ Hồng chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn tức càng ngày càng không thuận

Thái độ gì vậy!

- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi nghe nói, bắt Tôn Hoành là cậu tự mình hạ mệnh lệnh cho cục công an?

Quách Lệ Hồng cố nén lửa giận, hỏi, bất kể cô như thế nào kiềm chế chính mình, cơn tức trong giọng điệu vẫn không thể giấu hết

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:- Đúng vậy

- Chủ tịch thị xã Lưu, như vậy không tốt lắm chăng? Cơ quan công an nên độc lập phá án, muốn can thiệp hành chính, không phải rất thích hợp. Nghe nói lúc Chủ tịch thị xã Lưu thị sát cơ quan chính pháp, luôn luôn cường điệu cơ quan chính pháp phải tăng mạnh tính độc lập phá án, phải chống chọi được các loại áp lực, công khai công bằng công chính mà phá án

Quách Lệ Hồng đã bắt đầu quên ước nguyện ban đầu của mình là lại đây cầu người, mùi thuốc súng trong lời nói càng ngày càng đậm

Từ khi Tào Chấn Khởi đảm nhiệm Chủ tịch địa khu Hạo Dương, Quách Lệ Hồng liền nước lên thì thuyền lên, đừng nói đồng chí trong bộ máy Thị ủy, cho dù là lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu thấy cô, cũng là khách khí, có bao giờ từng có thái độ như Lưu Vĩ Hồng?

- Chủ tịch Quách nói đúng, cơ quan chính pháp quả thật nên độc lập phá án, không chịu bên ngoài can thiệp. Nhưng tình huống hiện thực trước mắt, lại là cơ quan công an phá án chịu rất nhiều quấy nhiễu bên ngoài. Ví dụ như vụ án tổn thương ở công trường chợ thương mại, chính là toàn bộ điên đảo. Kẻ đánh người thì một chút cũng không sao cả, ngược lại người bị đánh lại bị cục công an giam lại. Đây là nguyên nhân gì? Từ đó có thể thấy, cơ quan công an chúng ta có những người, đặc biệt là đồng chí lãnh đạo chủ chốt cá biệt, không thể kiên trì nguyên tắc, lấy quyền lực mà tổ chức và nhân dân giao cho anh ta làm giao dịch, đảm đương nhân vật đánh con rất không sáng rọi, nói nhẹ nhàng một chút, đây là không làm tròn trách nhiệm. Nói nghiêm trọng một chút, chính là đổi trắng thay đen, trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác)!

Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị nói.

- Chủ tịch thị xã Lưu, vấn đề không có nghiêm trọng như vậy chăng? Không cần phải nâng cao quan điểm! Chuyện công trường chợ thương mại, chính là một chút hiểu lầm giữa thanh niên với nhau, có gì to lớn chứ? Đương nhiên, chuyện này Tôn Hoành làm không đúng, hơi kích động. Tôi sẽ phê bình giáo dục nó đàng hoàng. Tất cả chi phí chữa bệnh, đều do Tôn Hoành gánh vác. Tôn Hoành còn có thể tới nhà nhận lỗi với họ. Chủ tịch thị xã Lưu, cậu xem xử lý như vậy được không?

Quách Lệ Hồng tiêu rất nhiều sức lực mới cứng rắn đem lửa tà vô danh đang bốc lên đè ép xuống, cố gắng uyển chuyển nói

Lưu Vĩ Hồng liếc cô một cái, lắc lắc đầu, nói:- Chủ tịch Quách, sự tình không có đơn giản như vậy. Đây không phải hiểu lầm, là có ý định phá hư, có ý định tổn thương. Vụ án này, phải điều tra chặt chẽ! Quyết không thể nuông chiều nhân nhượng!

- Cậu…

Quách Lệ Hồng tức giận đứng mạnh lên, nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, môi cũng hơi run lên

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nhìn cô, không chút nào vì thế mà có hành động

- Được, tốt lắm! Vậy chờ xem đi!

Quách Lệ Hồng run môi một trậm, dậm chân mạnh một cái, xoay người liền đi

Lưu Vĩ Hồng nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt trở nên hơi lạnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.