Tham quan bờ sông trở về, câu lạc bộ Duy Đức lại có thêm một vị khách mới.
Khương Đại Sơn!
Khương Đại Sơn vốn là Trưởng Chi nhánh Ngân hàng Xây dựng huyện Lâm Khánh, vì thường hay qua lại nên trở thành thân thiết. Lúc Lưu Vĩ Hồng quản lý Giáp Sơn, Khương Đại Sơn và Ngân hàng Xây dựng Lâm Khánh cũng đã ủng hộ một chút.
Có thời gian qua lại nên Lưu Vĩ Hồng cũng biết được xuất thân gia đình của Khương Đại Sơn. Cha Khương Đại Sơn là cựu Trưởng Chi nhánh Ngân Hàng Nhân Dân tỉnh Sở Nam, năm ngoái chính thức về hưu. Trước khi về hưu đã bắc thang cho Khương Đại Sơn thăng lên làm phó Trưởng chi nhánh Ngân hàng Xây dựng trung tâm địa khu Hạo Dương. Phải nói là Khương Đại Sơn tuổi trẻ có tiền đồ, một mặt có cha hỗ trợ, nhưng bản thân anh ta có năng lực mới quan trọng hơn.
Tuy nhiên anh ta làm được đến phó Trưởng chi nhánh Ngân hàng ở trung tâm có lẽ cũng chỉ là đổi lấy phúc lợi của ông bố khi về hưu, còn sau này thì phải dựa vào thực lực của chính mình.
Khương Đại Sơn chạy tới vì nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng muốn giới thiệu anh ta với Vương Thiện. Không thể nghi ngờ tài năng của Khương Đại Sơn, Lưu Vĩ Hồng hy vọng anh ta có thể lên cao hơn nữa. Giai đoan này Vương Thiện có thể giúp được anh ta.
Đương nhiên, nếu Khương Đại Sơn có thể bỏ mất chữ phó trong chức vụ của mình thì Lưu Vĩ Hồng có thể vay mượn dễ dàng hơn một chút. Xây dựng địa phương thiếu nhất là tiền.
Vốn liếng để xây dựng khu thương mại cũng có chút tăm hơi, nhưng công ty quản lý năng lượng, tài chính để xây dựng khu công nghiệp còn chưa biết tìm ở đâu. Mặt khác, hợp tác với công ty TNHH Khai thác mỏ Thiên Bình, Lưu Vĩ Hồng xác định phải chắc chắn có lợi. Đây là một số tiền đầu tư lớn, không thể cẩu thả được.
Nhị Ca tuy cũng lớn, nhưng địa phương cần dùng nhiều tiền như vậy cũng đủ để hắn lo âu.
Nếu ở kiếp sau, sau mười năm hoặc mười mấy năm, muốn làm dự án giống như thế, tài chính cũng không áp lực bằng hiện nay. Thời điểm đó, tổng sản lượng kinh tế quốc gia tăng cao, cơ bản đã thành hình kinh tế tư bản, các loại hình tư bản hoạt động sôi nổi hơn hiện nay. Rất nhiều chuyện không cần Chủ tịch thị xã tự thân xuất mã, chỉ cần làm tốt quy hoạch nhỏ, lại bày ra một hoạt động thu hút đầu tư cũng có thể kiếm được tiền.
Lúc này, tuyệt đại bộ phận cán bộ còn có lối suy nghĩ rất cứng nhắc, tầm mắt không thông thoáng, càng không cần phải nói đến chủ động xuất kích, mọi việc đều đổ lên người Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thị xã Lưu quả thật cũng sứt đầu mẻ trán.
Lúc này giúp Khương Đại Sơn một phen cũng chính là Lưu Vĩ Hồng tự giúp mình một phen.
Bữa cơm tối khá đơn giản, Lưu Vĩ Hồng làm chủ, mời Vương Thiện, Lý Hâm, Chu Kiến Quốc, Ngô Hỷ Trung và Khương Đại Sơn.
Buổi sáng Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện đi Du Hà, Chu Kiến Quốc thì ở lại biệt thự, tiến hành liên lạc với Ngô Hỷ Trung. Trên cơ bản, hai bên đều nhất trí về phương hướng, chỉ còn bàn bạc điều khoản cụ thể.
Bữa cơm tối này cũng khá thoải mái, mọi người không nói đến công việc, chỉ bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bật cười ha hả, nói chuyện vui vẻ.
Sau bữa cơm tối, đèn trong phòng khách của biệt thự nhỏ bật sáng.
Lưu Vĩ Hồng mời Khương Đại Sơn làm khách trong nhà ông ta.
Khương Đại Sơn đánh giá biệt thự trang hoàng xa hoa, thở dài nói:- Không ngờ kinh tế Đại Ninh cũng phát triển nhanh như vậy.
Cha anh ta là Trưởng chi nhánh Ngân hàng Nhân dân tỉnh Sở Nam, anh ta cũng có thể được xem như người Đại Ninh, tuy nhiên vẫn không dự đoán được, ở Đại Ninh lại có câu lạc bộ tư nhân sang trọng như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Thời đại luôn tiến bộ mà.
Khương Đại Sơn gật đầu.
- Phó Trưởng Chi nhánh Ngân hàng Khương, đề nghị của tôi là mời anh cùng Vương Thiện đi Bắc Kinh một chuyến để quen biết vài vị bằng hữu, tránh sơ sót.
Lời lẽ của Lưu Vĩ Hồng cũng khá uyển chuyển. Trên thực tế, lần này Khương Đại Sơn đi Bắc Kinh chính là tìm kiếm quan hệ. Vương Thiện có thể giới thiệu các nhân vật cao cấp trong ngành ngân hàng cho Khương Đại Sơn quen biết, xem như đã mở đường qua cầu, sau khi khơi thông rồi thì Khương Đại Sơn phải tự mình hoàn thành. Đây cũng là quy tắc cơ bản trong quan trường, cũng như chính hắn, có tấm biển vàng nhà họ Lưu nhưng Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc thì hắn phải tự mình xúc tiến quan hệ.
Khương Đại Sơn mỉm cười nói:- Cám ơn Chủ tịch thị xã Lưu.
Suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng sao anh ta có thể không rõ chứ? Anh ta cảm thấy hơi xúc động. Lúc trước kết giao với Lưu Vĩ Hồng, chỉ vì có một cảm giác, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không phải con nhà bình thường, giúp Lưu Vĩ Hồng một chút, không nghĩ báo đáp của Lưu Vĩ Hồng lại hậu hĩnh như thế này.
Thậ phận của Vương Thiện Khương Đại Sơn cũng đã biết.
Không ngờ lại gặp được vương tử.
Chiêu bài này cũng rất khó lường, Khương Đại Sơn không thể hiểu được. Những người này đều là những người quen biết qua lại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng muốn anh ta đi cùng Vương Thiện đến Bắc Kinh, việc này không nắm chắc được 100% thì cũng nắm được bảy tám chục phần thắng. Dù sao chuyện mưu cầu chức vụ, trong mắt anh ta không đáng nhắc tới. Trưởng Chi nhánh Ngân hàng Xây dựng Địa khu chỉ là cấp Cục ở huyện, huống chi anh ta vốn là Phó Trưởng chi nhánh ngân hàng, thuận thế tăng một bậc cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Thật ra, chuyến đi này để Vương Thiện hay Lý Hâm đi thì Lưu Vĩ Hồng cũng đã cân nhắc cẩn thận. Nếu mời Lý Hâm ra mặt, mời Trưởng Chi nhánh Ngân hàng Xây Dựng tỉnh, mọi người cùng uống rượu với nhau thì cũng có thể thành công, nhưng Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ mãi, quyết định làm phiền Vương Thiện. Chung quy Lý Dật Phong vừa được chọn làm Chủ tịch tỉnh, biểu hiện của Lý Hâm cũng rất nổi bật, nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt. Hơn nữa, ngân hàng quản lý theo góc vuông, Trưởng chi nhánh Ngân hàng Xây Dựng tỉnh không phải là cấp dưới trực tiếp của Lý Dật Phong, việc này lên đến tỉnh, nhờ người ta thì phải hiểu rõ, nợ ân tình cũng lớn, nếu Vương Thiện trực tiếp làm thì tiện hơn nhiều.
Do biển hiệu nhà họ Vương to thôi!
- Trưởng Chi nhánh Ngân hàng Khương, cậu cũng đừng vội cảm ơn. Nói thẳng là tôi cũng có mục đích.
Lưu Vĩ Hồng cười rộ lên, thẳng thắn nói.
Khương Đại Sơn cũng cười.
Lưu Vĩ Hồng quả là sắc sảo, không quanh co lòng vòng.
Bên này vừa mới hứa hẹn việc tốt, bên kia đã vội chìa tay.
- Chủ tịch thị xã Lưu, nói thật, tôi rất hiểu kế hoạch quy hoạch phát triển kia của anh. Nếu làm đàng hoàng, hoàn toàn có thể thúc đẩy được kinh tế thị xã Hạo Dương, không gì sánh kịp. Nhưng tôi cũng có điều nói cho Chủ tịch thị xã Lưu hiểu là Ngân hàng Xây Dựng thị xã Hạo Dương cũng không có vốn mạnh, chỉ có thể cho vay không quá tám mươi triệu, đây đã là toàn bộ gia sản của chúng tôi.
Nếu Lưu Vĩ Hồng đã nói thẳng, Khương Đại Sơn cũng không cần che giấu, thổ lộ ra.
Toàn bộ gia sản là tám mươi triệu cũng không thể chỉ ỗi thị xã Hạo Dương vay, cũng phải cấp cho huyện khác.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Không sao, anh có thể giải quyết cho tôi vay hai ba mươi triệu cũng đủ rồi.
Bên khu Thương mại, Vương Thiện đã gánh chịu một mình, khu công nghiệp có thể trì hoãn một chút. Lưu Vĩ Hồng quy hoạch khu công nghiệp này chính là làm nguyên công trình khu thương mại. Sau khi khu thương mại buôn bán, nhìn xem có mặt hàng nào thích hợp với việc sản xuất tại chỗ thì lại ủng hộ các xí nghiệp bản địa Hạo Dương đầu tư vào, đây là nguồn cung cấp gần nhất cho khu Thương mại. Đương nhiên, các nhà máy sản xuất các sản phẩm khác, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không bài trừ. Khi khu Thương mại có hiệu quả, có lẽ tìm vốn liếng để xây dựng khu công nghiệp sẽ dễ dàng hơn.
Về phần tài chính để khởi công công ty quản lý năng lượng, Lý Hâm đang suy nghĩ, tìm cách giải quyết ở ngân hàng tỉnh. Cho dù không đến một trăm triệu chỉ cần có thể có trên dưới năm mươi triệu là có thể mở rộng toàn diện. Các nhà cung cấp thiết bị, thông thường Lưu Vĩ Hồng có thể trả nợ làm nhiều lần.
Kế hoạch của Khương Đại Sơn cho nơi này vay ba mươi triệu, chủ yếu là chuẩn bị cho việc hợp tác với công ty Thiên Bình.
- Ba mươi triệu? E là không đủ! Dựa theo quy hoạch phát triển của Chủ tịch thị xã Lưu, tôi phỏng đoán tính được ít nhất phải có hai trăm triệu trở lên mới có thể khởi động.
Khương Đại Sơn nhìn Lưu Vĩ Hồng nói rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng nhận thấy, Khương Đại Sơn đối nhân xử thế rất có phong độ, có khí chất của người có học, làm cho người khác cảm thấy vô cùng điềm tĩnh. Nhưng trong công việc, Khương Đại Sơn còn giỏi hơn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lưu Vĩ Hồng và Khương Đại Sơn nói chuyện được với nhau.
Lưu Vĩ Hồng thật sự kính trọng những cán bộ có trách nhiệm, làm việc nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Thật là cùng chung chí hướng, nếu làm ra hết thì hai trăm triệu có thể cũng không dư dả. Phải đầu tư ban đầu hơn ba trăm triệu mới có thể triển khai được.
Khương Đại Sơn hít một hơi thật sâu.
Ba trăm triệu!
Đối với một thị xã như Hạo Dương, mỗi năm tài chính tổng thu vào được bốn mươi triệu, thì con số ba trăm triệu trên trời này tương đương với khoản tiền thu vào trong tám năm, nếu có được, thì lập tức toàn bộ thị xã Hạo Dương sẽ biến thành một công trường khổng lồ dưới sự kích thích của tài chính, tốc độ phát triển cực cao.
Quả thực là một khoản kinh phí lớn.
- Tôi nghĩ phải cần ba trăm triệu, chủ yếu là đầu tư khai thác kim loại màu, muốn hợp tác với công ty Thiên Bình dưới hình thức cổ phần, tôi nghĩ phải chiến được ba mươi phần trăm. Sau hai năm có thể thấy được hiệu quả, sau này đó là nơi tìm được nguồn tài chính ổn định. Tài nguyên khoáng sản, loại kim loại màu này sinh ra tiền lời, phải dùng hết khả năng để đầu tư xây dựng cơ sở bên trong, khiến người dân có được lợi ích từ đó. Tài nguyên đó cũng là tài sản của nhân dân, nếu sinh ra hiệu quả và lợi ích, đương nhiên toàn dân cũng phải được hưởng.
Lưu Vĩ Hồng nói ra những điều mình suy nghĩ.
Nhanh chóng khiến toàn dân thoát khỏi nghèo khó, cộng đồng giàu có luôn là lý tưởng của Lưu Vĩ Hồng. Làm quan một lần, tạo phúc một phương.
Khương Đại Sơn hơi lo lắng nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, điều này tôi hoàn toàn đồng ý, chỉ là lo rằng có một ngày, nếu thật sự sinh ra hiệu quả và lợi ích, tiền đó chưa chắc có thể dùng một cách hợp lý.
Lưu Vĩ Hồng anh cũng không thể ngồi lì ở Hạo Dương cả đời.
Người kế nhiệm sẽ có biểu hiện thế nào, giờ ai biết được? Nói không chừng Lưu Vĩ Hồng vất vả trồng cây tiền, ngược lại thành tổ ấm của tham ô. Loại tình hình này không phải không có khả năng xuất hiện.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:- Lo lắng như thế cũng không phải không có lý. Nhưng dù thế nào, cơ sở phải làm tiếp. Đây là kế hoạch trăm năm, bằng không, Hạo Dương vĩnh viễn không thể phát triển được.
Khương Đại Sơn lộ vẻ khâm phục, quen biết Lưu Vĩ Hồng, đúng là bước lên bậc thềm. Người trẻ tuổi đã làm Chủ tịch thị xã này, thật đúng là muốn vì người dân thị xã Hạo Dương làm chút chuyện.
- Chủ tịch thị xã Lưu, xin anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]