Chương trước
Chương sau


Chương 592: Vương nhị thiếu gia quả nhiên đã cho lực lượng!

Vương Thiện quả thực không phải đồ trang trí, nói được làm được, ở Đại Ninh điều khiển từ xa. Gọi một cuộc điện thoại, chiều ngày hôm sau, Tổng giám đốc Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình Tỉnh Hà Đông- Ngô Hỉ Trung liền bay tới Đại Ninh.

Vẫn như cũ là Lý Hâm làm chủ nhà, tại câu lạc bộ Duy Đức bày tiệc chiêu đãi Ngô Hỉ Trung.

Ngô Hỉ Trung khoảng 40 tuổi, thân hình cao lớn, đối nhân xử thế rất ngay thẳng. Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình là một doanh nghiệp lớn, Công ty tổng ở lãnh thổ Hà Đông, cơ cấu Công ty là cấp sở địa phương, Ngô Hỉ Trung chính là Vụ trưởng cán bộ cấp Cục.

Nói thật, lúc Ngô Hỉ Trung xuống máy bay, còn không biết là việc gì. Nhưng Vương nhị thiếu gia đã lên tiếng, dù là chuyện gì cũng lập tức chạy đến. Năm kia, Ngô Hỉ Trung ở Bắc Kinh đã gặp một chuyện phiền toái không lớn cũng không nhỏ, là Vương Thiện ra mặt giúp gã, đã nợ ân tình lớn.

Cho dù không nợ ân tình này, Vương thiếu gia gọi điện đến, Ngô Hỉ Trung cũng vội vàng chạy đến.

Người ta còn tìm mọi cách để có quan hệ với Vương nhị ca, huống hồ cơ hội như thế bày ra trước mắt? Nếu không vội nắm lấy, Ngô Hỉ Trung hai mươi năm lăn lội trong quan trường này là phí công.

Đã đến câu lạc bộ Duy Đức, Lý Hâm đón tiếp càng xa hoa. Nhìn thấy đầy bàn toàn cao lương mĩ vị, Chủ tịch thị xã Lưu lòng đau như cắt. Đây đều là Chủ tịch thị xã Lưu thanh toán, trong việc công, Chủ tịch thị xã Lưu nổi tiếng keo kiệt. Hắn không keo kiệt cũng thực không được, tài chính của thị xã Hạo Dương thực không dư giả. Chủ tịch Lưu thiếu tiền tiêu!

Vì cải tạo trường tiểu học của nông thôn một chút, cũng phải nhờ ông cầu bà. Hiển nhiên một bàn tiệc rượu đã tốn một năm lương thực của một gia đình nông dân, trong lòng của Chủ tịch thị xã Lưu xót lắm!

Quả thực có cảm giác phạm tội.

Nhưng thể diện này vẫn phải nói, Vương nhị chính là người sĩ diện, nghìn dặm xa xôi chạy đến Đại Ninh cổ động, Lưu nhị ca cũng không thể mời Tổng giám đốc Ngô dùng cơm ven đường. Vậy cũng không đủ thành ý, Lưu nhị ca còn thể diện với người đó.

Đương nhiên, Lưu nhị ca cũng có thể cá nhân mời khách dùng cơm.

Nhưng tiền lệ này nếu thật mở ra rồi cũng rất không tốt. Vì việc công, cá nhân móc tiền riêng ra mời khách, đó không việc gì, anh gánh nổi mà. Chỉ là Chủ tịch Lưu làm như vậy, khiến các lãnh đạo khác của thị xã phải làm sao? Cũng tự móc hầu bao ra mời khách? Rõ ràng không thực tế! Nếu không tự móc hầu bao ra, dường như không lấy lãnh đạo làm chuẩn, cũng có phiền phức.

Chủ tịch Lưu thật muốn làm như thế, vậy thì tốn công vô bổ, tiêu tiền tìm bực bội.

Trong vòng tròn nào thì phải tuân thủ quy củ của vòng tròn đó, đó là chuyện không có biện pháp. đọc truyện mới nhất tại .

Sau bữa tiệc tối, theo lệ phải mời đám người Ngô Hỉ Trung đi thoải mái một chút. Đoàn người đã làm chút giải trí, lúc này mới nghỉ ngơi. Sáng ngày hôm sau, chính thức tiến hành đàm phán. Đàm phán được tiến hành ở trong phòng khách của biệt thự - nơi ở của Vương Thiện. Nhưng Vương Thiện lại vắng mặt, y không ở lại.

Đàm phán việc này rất tẻ nhạt, Vương Thiện hoàn toàn không có tâm tư cùng với bọn họ hao phí thời gian. Lý Hâm liền mời Vương Thiện và Mỹ Nguyệt đi tham quan du lịch vài cảnh đẹp nổi tiếng của Đại Ninh.

Trong phòng khách của biệt thự, chỉ còn lại Lưu Vĩ Hồng, Vương Trác Lập, Hướng Vân và Ngô Hỉ Trung cùng với một nhân viên văn phòng của Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình – là một cô gái xinh đẹp, còn có quan hệ gì với Ngô Hỉ Trung cũng không cần nghiên cứu.

- Tổng giám đốc Ngô!

Lưu Vĩ Hồng cười cầm lấy thuốc lá gấu mèo vàng trên bàn trà, chuyển cho Ngô Hỉ Trung một điếu.

Ngô Hỉ Trung không có việc thì chạy đến Bắc Kinh, là người biết hàng. Biết đây là thuốc lá đặc biệt cung cấp cho cán bộ cấp cao Phó thủ tướng trở lên. Liền vội vàng hai tay nhận lấy, có chút tò mò quan sát Lưu Vĩ Hồng này

Tối hôm qua, đoàn người đã gặp mặt rồi. Lúc ấy Lý Hâm chỉ “giới thiệu chức quan” rất đơn giản: Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thị xã Hạo Dương!

Khiến cho Ngô Hỉ Trung bỗng chốc sững sờ.

Lưu Vĩ Hồng toàn nói tiếng Bắc Kinh, Ngô Hỉ Trung còn cho rằng là công tử Bắc Kinh đi cùng Vương Thiện đến Đại Ninh vui chơi giải trí. Xem tư thế kia, khí độ bất phàm, lai lịch trong nhà khẳng định không nhỏ. Không ngờ lại là Chủ tịch thị xã Hạo Dương.

Trẻ tuổi như thế không ngờ lại là Chủ tịch của một thị xã?

Sau đó, Vương Thiện cũng đã nói với gã, mời gã lại đây, chính là thương lượng một chút về việc hợp tác của hai bên. Thị xã Hạo Dương tiềm tàng lượng kim loại màu phong phú, xem hai bên có thể hợp tác khai thác gia công hay không.

Ngô Hỉ Trung lại kinh nghi bất định.

Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình là doanh nghiệp lớn thuộc bộ cùng hợp tác khai thác kim loại màu với Thị xã Hạo Dương, trên trình tự không có bất kì vấn đề. Quan trọng là thân phận của người dẫn dắt, quá kinh người

Vương Thiện địa vị sao, Ngô Hỉ Trung rất rõ. Lưu Vĩ Hồng này là thần thánh phương nào, mà có thể để Vương Thiện giúp đỡ như thế? Không những đích thân Vương Thiện đến Đại Ninh còn gọi điện kêu gã lại đây.

Thật rối loạn!

Khi nào gặp người đi nhờ vả, còn hò hét như thế? Người được nhờ vả lại vui vẻ chạy đến đàm phán?

Ngô Hỉ Trung không phải kẻ ngốc, lập tức ý thức được, thân phận của Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không chỉ đơn giản là Chủ tịch thị xã Hạo Dương. Một Chủ tịch thị xã cấp Huyện hẻo lánh, sao Vương Thiện lại coi trọng như thế?

Nhưng Ngô Hỉ Trung rất thông minh, Vương Thiện nếu không giới thiệu “Thân phận thực” của Lưu Vĩ Hồng, Ngô Hỉ Trung cũng tuyệt đối không hỏi lung tung, rất nghiêm trang xưng hô gọi Lưu Vĩ Hồng là “Chủ tịch thị xã Lưu”, rất khách khí.

Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi như vậy đã làm đến chức Chủ tịch thị xã. Nếu nói phía sau không có người giúp đỡ, đẩy lên, Ngô Hỉ Trung cũng không tin. Các hoạt động bên trong quan trường trong nước, Ngô Hỉ Trung còn không rõ sao?

- Chủ tịch thị xã Lưu, trữ lượng kim loại màu của Hạo Dương rất phong phú, điều đó tôi sớm đã nghe . Là kho báu lớn, cố gắng khai thác rất được.

Ngô Hỉ Trung cầm bật lửa lên, châm thuốc cho Lưu Vĩ Hồng, chủ động nhắc tới đề tài này.

Vương Thiện đã gọi gã lại đây, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng bên đó đưa ra yêu cầu không quá đáng, việc này nhất định phải làm xong. Điểm này trong lòng Ngô Hỉ Trung biết rõ. Gã lo lắng chính là Lưu Vĩ Hồng “ỷ vào được chiều mà kiêu”, đưa ra một vài điều kiện thực tại khó tiếp nhận, khiến gã khó xử.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Tổng giám đốc Ngô nói rất đúng, không những là Thị xã Hạo Dương, trữ lượng kim loại màu của toàn Địa khu Hạo Dương đều rất khả quan. Hiện nay chúng tôi thiếu vốn và kĩ thuật để khai phá, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo tàng này chôn dưới đất, rất sốt ruột.

Ngô Hỉ Trung cười nói:- Chỉ cần có hàng, nói chung là có cách.

- Chính xác. Trác Lập, anh đem tình hình phân bố kim loại màu của Hạo Dương, báo cáo một chút cho Tổng giám đốc Ngô.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, xoay người chỉ bảo Vương Trác Lập.

Trước đó không lâu, Ban tổ chức Thị ủy Hạo Dương đã chính thức công bố bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ, Vương Trác Lập đảm nhiệm Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư Thị xã Hạo Dương. Sự sắp xếp nhân sự lần này, thật nằm ngoài ý muốn. Uyển Hồng Thu sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm văn phòng UBND Thị xã, Phiền Kiến Hoa sẽ đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục xúc tiến đầu tư. Người tinh mắt vừa xem đều biết sự sắp xếp này hoàn toàn đã thể hiện ý chí của Lưu Vĩ Hồng. Tống Hiểu Vệ cũng sảng khoái, không cản trở, nhưng trước khi đảm nhiệm, trước sau tìm đám người Vương Trác Lập, Uyển Hồng Thu bàn qua, tiến hành thăm hỏi cổ vũ bọn họ.

Tống Hiểu Vệ lần này cũng không có cách khác, Lưu Vĩ Hồng đã đi trước một bước, chiếm lợi thế. Gã chỉ có thể theo sau nắm bắt. Nếu như là thiêu thân lao đầu vào lúc xảy ra chuyện không những không “ phá hoại” được bố cục của Lưu Vĩ Hồng, trái lại còn thúc đẩy đám người Uyển Trung Hưng, Phiền Quốc Sinh tiến thêm một bước kết “kết đồng minh” với Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa đây coi như là sắp xếp nhân sự bình thường, Tống Hiểu Vệ không thể vừa lên đảm nhiệm lại gây mẫu thuẫn với Chủ tịch thị xã, đó cũng quá đáng.

Sao? Tống Hiểu Vệ anh đã làm Bí thư Thị ủy, thì UBND Thị xã ngay cả công việc bình thường cũng không thể khai triển được sao?

Biết rõ là một cái xì hơi, cũng chỉ có thể tiếp tục nuốt xuống.

Lúc này chức vụ của Vương Trác Lập còn là Phó chủ nhiệm UBND Thị xã, thời kì công khai chưa qua, chính thức bổ nhiệm còn chưa công bố. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không có nhiều thời gian như vậy có thể trì hoãn, đã phân phó Vương Trác Lập, bắt đầu bắt tay xây dựng Cục xúc tiến, tạm thời kiêm công việc thường ngày của UBND Thị xã. Vương Trác Lập tương đối vất vả.

Đó cũng là việc không có cách nào khác. Vương Trác Lập có thể kiêm công việc của Cục xúc tiến, cho dù Cục xúc tiến là một đơn vị mới thành lập, một người kiêm hai chức vụ, người khác khó mà nói ra nói vào. Nhưng chưa chính thức bổ nhiệm, để cho Uyển Hồng Thu tiếp nhận công việc của UBND Thị xã, vậy không tốt rồi. Ban tuyên giáo của Thị ủy và UBND Thị xã là hai đơn vị khác nhau hoàn toàn.

Được biết chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cũng do Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng đề ra, tự mình không thể đem đầu đi phá hoại chế độ này.

Cũng may, năng lực làm việc của Vương Trác Lập quả thực không tồi, một mình kiêm hai chức, quả nhiên cũng có thể ứng phó ung dung, cũng không luống cuống chân tay.

Nghe xong sự phân phó của Lưu Vĩ Hồng, Vương Trác Lập kính cẩn trả lời một tiếng, từ trong cặp công sự lấy ra một tấm bản đồ phân bố khoáng sản Hạo Dương, trải ra ngay trên bàn trà, chỉ vào bản đồ, hướng Ngô Hỉ Trung giải thích tình hình phân bố khoáng sản của Thị xã Hạo Dương.

Công việc này vốn không nhất định do Vương Trác Lập hoàn thành, thậm chí khi Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh, có thể không đem y theo. Lưu Vĩ Hồng sở dĩ làm như thế hiển nhiên là muốn bồi dưỡng Vương Trác Lập.

Đối với người mà mình coi trọng, Lưu Vĩ Hồng tận tâm hết sức để bồi dưỡng, đối với cán bộ khu Giáp Sơn cũng thế, đối với Hướng Vân cũng thế, đối với Vương Trác Lập cũng là như thế.

Lưu Vĩ Hồng mỗi lần đến một vùng đất khác nhau, có thể trong một thời gian ngắn tạo nên uy vọng cực cao, đó là nguyên nhân chủ yếu. Một người lãnh đạo chịu suy nghĩ cho cán bộ cấp dưới, tự có thể đạt được lòng trung thành và sự mến yêu.

Trước đây Vương Trác Lập đối với ngành khai mỏ việc này cũng không hiểu hết, tạm thời nước tới chân mới nhảy, coi như là không trâu bắt chó đi cày. Hướng Vân ở một bên bổ xung thêm. Cũng may lúc này chỉ giới thiệu tình hình cơ bản cho Ngô Hỉ Trung, không liên quan đến các vấn đề vô cùng chuyên nghiệp, hai người “lơ mơ” miễn cưỡng cũng có thể ứng phó được.

Nói đến việc đứng đắn, nụ cười trên mặt Ngô Hỉ Trung tụ lại, nghe rất chăm chú, ánh mắt dõi theo sự chuyển dịch trên bản đồ của ngón tay Hướng Vân, có chỗ nào không rõ thuận miệng hỏi ngay. Nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp kia, cũng lấy cuốn sổ ra ghi chép, ngón tay búp măng cầm chắc bút bi viết rất nhanh vào sổ.

Lưu Vĩ Hồng thầm gật đầu

Hắn thích thái độ đối với công việc của Ngô Hỉ Trung. Người này 40 tuổi xuất đầu thì có thể làm đến Vụ trưởng cán bộ cấp Cục, cho dù là cấp vụ trưởng của doanh nghiệp, đó cũng rất giỏi rồi, nhất định có chỗ hơn người. Nếu không như thế, Vương Thiện cũng không gọi gã lại đây.

Vương nhị thích thể diện, nếu gọi “đồ ngốc” đến để cổ động, Vương nhị thiếu gia cũng không còn thể diện nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.