Chương trước
Chương sau


Chương 585: Lần đầu giao chiến



Phòng hội nghị trong trụ sở làm việc Thị ủy hệ thống lò sưởi khá đầy đủ, mở toàn bộ ra.

Đây là một việc bất đắc dĩ.

Năm nay khá lạnh, dù đã sang đầu tháng ba, thời tiết vẫn rất lạnh, trong phòng họp phải mở hệ thống sưởi. Nhưng năm vị Bí thư và Phó bí thư tham dự hội nghị ai cũng hút thuốc, không mở quạt thông gió không được.

Hội nghị ngày hôm nay là Hội nghị bí thư lần thứ nhất, sau khi Tống Hiểu Vệ nhậm chức . Tống Hiểu Vệ rất coi trọng, mấy vị phó bí thư khác, cũng đúng thời gian tham dự, trên mặt đều mang theo nụ cười, ngay cả Cổ Kiến Hiên cũng không ngoại lệ.

Bộ máy phải đoàn kết mà, hòa hợp êm thấm là rất quan trọng.

Mọi người tản khói vào nhau, nói mấy câu về thời tiết lạnh. Tống Hiểu Vệ nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười nói:- Nếu các đồng chí đã đến đông đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Hội nghị ngày hôm nay, chủ yếu là bàn về kế hoạch kinh tế toàn thị xã trong năm nay. Tết âm lịch đã qua, các công việc cũng nên bắt đầu đi vào quỹ đạo, bàn bạc xem năm nay phát triển kinh tế như thế nào. Chủ tịch thị xã Lưu, anh nói trước đi.

Theo lý lịch chính thức, năm nay Tống Hiểu Vệ ba tám tuổi, cũng gọi là rất trẻ.

Đúng như sự sắp xếp của cấp trên, kì thật Cổ Kiến Hiên và ba vị Phó bí thư trong lòng rất không thoải mái. Nhìn hai vị Đảng Chính quyền một cái, một người ba mấy tuổi, một người hai mấy tuổi, lại nhìn ba bọn họ, Chu Bằng Cử trẻ nhất cũng bốn mấy tuổi rồi, Cổ Kiến Hiên năm nay năm tám tuổi. Kết quả vẫn phải nhìn sắc mặt trẻ con của hai vị kia để làm việc, tư vị không được tốt lắm. đọc truyện mới nhất tại .

Đương nhiên, những điều bất mãn đó chỉ có thể giấu trong lòng, một chút cũng không thể biểu hiện ra. Lãnh đạo cấp trên đã sắp xếp như vậy, còn có cách gì nữa đây? Lấy thị xã Hạo Dương là “ Điểm thí điểm”, để mấy búp bê trẻ măng luyện tập.

- Được thôi.

Mỉm cười gật đầu, mở quyển sổ ghi chép trước mặt.

- Kế hoạch có liên quan tới việc phát triển kinh tế toàn thị xã, Ủy ban nhân dân thị xã đã có bản dự thảo, bây giờ chúng ta sẽ bàn bạc vài vấn đề trọng điểm trong đó.

Đầu tiên là triển khai hoạt động của công ty quản lý năng lượng. Cuối năm ngoái, công ty quản lý năng lượng đã chính thức treo biển hoạt động, nhân viên cơ bản cũng đúng vị trí. Hiện nay đang tiến hành công tác thanh tra, tìm tòi tài nguyên than đá và kim loại màu trong toàn tỉnh, tìm hiểu tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào, công việc này, đồng chí Vương Thụ Quốc phụ trách tiến hành.

Cái tên Vương Thụ Quốc vừa xuất hiện, hai hàng lông mày của Chu Bằng Cử hơi nhíu lên, ánh mắt có chút tức giận. Cái “tên phản đồ” này còn làm được khá tốt. Nhưng bây giờ “ biến thiên” rồi, trong lòng Vương Thụ Quốc chắc chắn cũng không yên.

Vốn tưởng rằng dựa vào Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào Bí thư Địa ủy và Bí thư Thị ủy, tiền đồ từ nay về sau sẽ như gấm. Ai ngờ trong một đêm, đã “ thay đổi nhân gian”, BÍ thư địa ủy và Bí thư Thị ủy đều đổi người. Sau này sẽ thế nào, vẫn chưa biết được. Thật sự nếu Tào Chấn Khởi không đợi gặp Lưu Vĩ Hồng, đến lúc khiến Vương Thụ Quốc khóc ra cũng không tìm thấy mộ phần.

Trong lòng Chu Bằng Cử đang nghĩ cái gì, Lưu Vĩ Hồng biết hết, lại cũng không để ý tới, tiếp tục nói:- Tiếp theo, trọng điểm công tác trong thời gian tới của Ủy ban nhân dân thị xã chính là nghĩ cách gom góp tài chính cho công ty quản lý năng lượng, đổi mới thiết bị, chỉnh lý toàn diện mỏ than hiện có và những xí nghiệp than đá khác. Việc này, phía bên huyện Lâm Khánh đã tiến hành thí điểm, có chút kinh nghiệm có thể tham khảo. Lúc cần thiết có thể tới Lâm Khánh học ít kinh nghiệm

Tống Hiểu Vệ nghe rất chăm chú.

Về công tác xây dựng kinh tế địa phương, gã thật sự không quen thuộc như vậy, tìm hiểu một chút là rất cần thiết.

- Chủ tịch Lưu, tôi đồng ý ý kiến này của anh, kinh nghiệm tốt quả thật là nên tham khảo. Nhưng, đơn thuần là tham khảo kinh nghiệm, sợ rằng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề. Việc mấu chốt hiện nay là tài chính. Phải chỉnh lý toàn diện xí nghiệp khoáng sản trong toàn thi xã như vậy, chắc cần một lượng tài chính khổng lồ?

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:- Là như vậy, Bí thư Tống, phía Lâm Khánh năm ngoái cần vay đến ba tỷ Yên Nhật, tương đương với 13 tỷ Nhân dân tệba tỷ Yên, thiết bị tiêu mất hơn bảy mươi triệu, một lần chi tiêu, còn thừ hơn năm mươi triệu dùng vào việc cải tạo cơ sở hạ tầng. Quản hạt của Hạo Dương chúng ta nhỏ hơn so với Lâm Khánh, cần cải tạo lại mỏ than cũng không nhiều như vậy, dự tính có thể có một trắm triệu, khoảng sáu mươi triệu dùng vào thiết bị, về cơ bản là đủ dùng.

Tống Hiểu Vệ mới đến, không rõ tình hình ở Hạo Dương, còn không có gì, Cổ Kiến Hiên Lưu Khánh Long, Chu Bằng Cử còn có gì để nói nữa chứ.

Một trăm triệu, nói ra ở đây thật sự rất nhẹ nhàng, gần như không nhiều.

- Chủ tịch Lưu, số tiền này không nhỏ đâu, Hạo Dương chúng ta năm ngoái tổng thu nhập cả năm cũng chỉ có bốn mươi triệu.

Chu Bằng Cử mỉm cười nhắc nhở một câu.

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn hắn, nói:- Quả thật là không ít, nếu một lần làm nhiều như vậy, sẽ có khó khăn nhất định. Cho nên cần dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cùng nhau nghĩ cách.

Chu Bằng Cử nói:- Tài chính khổng lồ như vậy, chỉ đơn thuần dựa vào thị xã Hạo Dương là rất khó giải quyết. Cho dù cán bộ toàn thị xã không ăn không uống, một đồng lương cũng không trả, cũng phải hai ba năm mới có thể đủ được. Giải quyết vấn đề này, có ba đường, con đường đầu tiên là đi thỉnh cầu cấp trên trợ giúp, con đường thứ hai là vay vốn ngân hàng, thứ ba là thu hút đầu tư, nhưng hạng mục không lớn, ba con đường này đều chưa chắc đã đi thông.

Hội nghị Bí thư không phải là một quy tắc nghiêm ngặt, chủ yếu là thảo luận. Năm vị đang ngồi đây, vẫn là nhân vật quyết sách chân chính của Hạo Dương, cũng không tồn tại vấn đề ai ép buộc ai. Lưu Vĩ Hồng vừa đưa một đề tài nghị luận đầu tiên, Chu Bằng Cử bắt đầu thảo luận, cũng không tính là quy tắc xấu. Im lặng là thảo luận, nên thoải mái nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Con đường thứ nhất đi không thông, vậy thì đi cả ba con đường đi. Bí thư Tống, anh là cơ quan trong tỉnh xuống, liệu có thể đi tỉnh nghĩ cách tìm sự tài trợ không?

Tống Hiểu Vệ trố mắt nhìn.

Sao cơ, cái này lại cuốn tôi vào sao?

Nhưng nói ra cũng đúng, anh từ tỉnh xuống, thư kí của Phó bí thư Tỉnh ủy, xây dựng kinh tế toàn thị xã, anh không nên mất chút tâm sức nào?

Nguồn vốn, Lưu Vĩ Hồng đã sớm nghĩ ra cách, tuy hiện nay Tống Hiểu Vệ đi đâu cũng là cần thiết. Bí thư Tống không cần cho rằng làm Bí thư Thị ủy phải đi đầu thuyền, từ chủ tịch thị xã đi kéo thuyền, cũng cần phải có một nhóm người có lực lượng, mới có quyền phát ngôn. Đương nhiên, Bí thư Tống nếu không làm ra tiền, cũng không sao, Chủ tịch Lưu đi tìm cách, nhưng đến khi đó, hi vọng Bí thư Tống đừng tới khua tay múa chân, đứng yên một bên. Thật sự có thành tích cũng là một phần công của Bí thư.

Trong lúc này, bản thân Tống Hiểu Vệ cũng không thể gà mái lùi bước, ngẫm nghĩ một chút, nói:- Trước đây tôi chủ yếu là làm việc ở Ủy ban kỷ luật, không quan hệ nhiều với phòng chủ quản kinh tế. Đương nhiên, bỏ sức vì việc xây dựng kinh tế toàn thị xã cũng là bụng làm dạ chịu, đến khi đó tôi sẽ cố gắng thực hiện.

Chu Bằng Cử lập tức nói:- Sự ủng hộ của cơ quan cấp trên, đương nhiên không thể thiếu. Nhưng dự án một trăm triệu là quá lớn, có lẽ cấp trên cũng không bỏ ra nhiều tiền như vậy. Lần trước Bí thư Uyển tự thân xuất mã, cũng chỉ làm đến gần hai triệu..

Tống Hiểu Vệ nhìn Chu Bằng Cử, gật đầu.

Xem ra Chu Bằng Cử vẫn là nói trước, điều này trước hết phải điều hắn định liệu. Đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng đỡ phải mất công, “phân công” cho hắn nhiệm vụ một tỷ hai, có thể rất phiền phức: bộ mặt của Bí thư Thị ủy nhiệm kỳ trước đáng giá hai triệu, bộ mặt của Bí thư mới chắc là cũng đáng con số đó, nhiều quá không được, cái đó gọi là ép người.

Thấy Chu Bằng Cử vội vàng nhảy ra, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cơ bản còn có đáy. Chu Bằng Cử dựa vào Tống Hiểu Vĩ. Lường trước được những cán bộ có tâm tư này có không ít.

Lai lịch của Tống Hiểu Vệ khá lớn, là thư kí của Phương Đông Hoa, lại có chỗ dựa là Bí thư địa ủy Tào Chấn Khởi, bản thân chiếm cứ ngai vàng Bí thư thị ủy, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, quả thật cũng là đối tượng đáng dựa dẫm.

Nhất là Chu Bằng Cử, hợp tác với Tống Hiểu Vệ là phải hợp tác tốt với Lưu Vĩ Hồng. Theo lý, giữa Phó chủ tịch thường trực và Bí thư Thị ủy cũng không có xung đột gì lớn. Mà giữa chủ tịch Thị xã và Phó chủ tịch thường vụ không phải là ôn hòa như vậy, vì một số lợi ích là khó tránh sẽ có thể xảy ra xung đột. Điều kiện tiên quyết để hợp tác với nhau là không đủ vững vàng.

Lưu Vĩ Hồng đã tiếp xúc với Chu Bằng Cử vài tháng cung không cảm thấy Chu Bằng Cử là đồng chí đáng để bắt tay hợp tác. “ lợi và hại” quá nặng, quá thực tế. Việc đầu tiên nghĩ tới là mình có lợi không, xuất hiện chút vấn đề. Lưu Vĩ Hồng nếu muốn lôi kéo hắn, đầu tiên phải qua được cửa của Bạch Tị mới được. Một số bước có thể nhường, nhưng một số bước là tuyệt đối không thể.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Haha, chuyện này cũng không thể vơ đũa cả nắm. Xây dựng trụ sở làm việc và phát triển kinh tế địa phương là hai khái niệm khác nhau. Cấp trên cũng có thể xem như cơ sở khác nhau.

Trong lòng Tống Hiểu Vệ cũng có chút ngán ngẩm.

Lưu Vĩ Hồng , anh làm gì vậy?

Thế nào cũng bát tôi đi làm “ăn mày”, xin tiền cho anh sao? Xây dựng kinh tế khong phải là việc Chủ tịch thị xã anh nên quản sao?

- Chủ tịch Lưu yên tâm, lúc nên xuất hiện, tôi nhất định sẽ xuất hiện. Cho dù tranh thủ đi. Hiện nay tài chính trong tỉnh và địa khu cũng không dư dả như vậy, sự ủng hộ của cấp trên chủ yếu là ý nghĩa tương trưng. Phần lớn nguốn vốn Ủy ban nhân dân thị xã hay phải nghĩ biện pháp khác: đơn thuần ỷ lại đợi cấp trên ủng hộ, cũng không đáng tin như vậy.

Tống Hiểu Vệ vẫn giữ nụ cười, ôn hòa nói:

Làm thư kí của Phương Đông Hoa nhiều năm, Tống Hiểu Vệ đã hình thành được bản tính biết tự kiềm chế, cho dù trong lòng tức giận thế nào, trên mặt cũng không thể hiện ra. Không những ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng, mỗi bên chúng ta quản là được, vấn đề khó của việc xây dựng kinh tế chủ yếu vẫn là chủ tịch thị xã đi giải quyết, đừng ỷ lại vào tôi. Tôi nếu ôm tất thì Chủ tịch thị xã như anh làm cái gì chứ, để trang trí hay sao?

Lưu Vĩ Hồng chính là muốn nghe những lời này.

- Haha, Bí thư Tống nói có lý, vấn đề xây dựng kinh tế chủ yếu vẫn là Ủy ban nhân dân phụ trách, UBND thị xã đương nhiên phải thúc đẩy bộ não nghĩ biện pháp, chỉ cần cấp trên và Thi ủy ra sức ủng hộ, là có thể nghĩ ra biện pháp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.