Đến nhà Mã Quốc Bình thì không khí không còn được thoải mái như khi ăn cơm ở nhà hàng Bắc Kinh nữa rồi. Vừa ngồi lên cái ghế sofa, sắc mặt của Mã Quốc Bình liền trở nên vô cùng nghiêm túc. Ông ta lấy thuốc trên bàn, đưa cho hai anh.
Lưu Thành Ái tự mình đi pha trà cho bọn họ.
Bây giờ hai đứa cháu đều trở thành nhân vật đáng nể, là con cháu cách mạng ba đời kiệt xuất, trong lòng Lưu Thành Ái thấy sung sướng vô cùng. Còn sắc mặt nghiêm túc cẩn trọng kia của Mã Quốc Bình, Lưu Thành Ái cũng không để ý gì lắm. Những người làm chính trị thì đều như vậy cả. Dường như không có lúc nào thực sự thảnh thơi. Trước đây, Lưu Thành Ái thỉnh thoảng cũng tham dự một chút nhưng bây giờ thì về cơ bản chẳng bao giờ hỏi gì nhiều. Lưu Thành Ái ham thích quyền thế. Quyền thế mang đến những cái lợi. Bà từng trải qua những điều này. Nhưng có điều, căn cứ vào tình hình hiện tại của nhà họ Lưu thì bà thực sự không cần phải nhúng tay vào nữa. Có rất nhiều chuyện cũng chẳng nhúng tay vào được. Sự luồn lách ở tầng cao kia nhiều vô kể. Lưu Thành Ái chẳng muốn phí công phí sức vào đó. Cứ để ấy người Đại lão gia đó đi gắng công gắng sức là được rồi. Lưu Thành Ái chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.
Sau khi pha trà xong, Lưu Thành Ái ngồi bên cạnh Mã Quốc Bình tiếp khách. Dù sao thì cũng không cần bà làm chủ, chỉ ngồi nghe là được rồi. truyện copy từ
Lưu Vĩ Hồng châm thuốc lên hút, không nói lời nào. Hắn có thể đoán được phải thương lượng chuyện gì với Mã Quốc Bình nhưng nội tình như thế nào thì không rõ lắm. Theo lý mà nói, thông qua mấy lần” gây sức ép” đại cục nên có sự thay đổi rồi.
- Dượng, nghe nói năm nay tết âm lịch, thủ trưởng muốn đi ra ngoài một chút?
Hút mấy hơi thuốc, Lưu Vĩ Đông chậm rãi nói.
Thủ trưởng, lão Đổng mấy năm nay lúc nghỉ Tết thường xuyên ra ngoài, và ăn Tết ở bên ngoài. Mấy năm trước khi sức khỏe còn tốt thì cũng đã từng ăn Tết ở Minh Châu. Lão Đổng đi cùng với thủ trưởng. Vì thế nói đến chuyện này thì Lưu Vĩ Đông ngữ khí khá là bình thản.
Thói quen thành tự nhiên thôi.
Dù sao bọn họ cũng không phải là tái sinh từ hai mươi năm sau. Không thể nắm rõ được Tết năm nay, thủ trưởng sẽ đi ra ngoài hay không. Đối với đời sau mà nói, điều này có ảnh hưởng thật lớn lao và sâu xa.
Lưu Vĩ Hồng cố gắng chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn có chút chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Mã Quốc Bình.
Mã Quốc Bình gật gật đầu, nói:- Nghe Cửu Lăng nói, đúng là thủ trưởng có ý muốn này.
Cửu Lăng ở đây chính là Trình Cửu Lăng cha của Trình Huy, là nhân viên làm việc của văn phòng thủ trưởng. Mối quan hệ của ông ta với nhà họ Lưu khá là thân thiết.
Lưu Thành Ái bỗng nhiên ngắt lời nói:-Thủ trưởng lớn tuổi như vậy. Nghe nói trong thời gian này sức khỏe lại không được tốt. Tết lạnh như thế thì tốt nhất là nên ở Bắc Kinh thôi.
Từ mà Lưu Thành Ái dùng là “Nghe nói” nhưng Lưu Vĩ Hồng tin chắc rằng thông tin đó là thật. Theo Lưu Vĩ Hồng biết, cô và con gái của thủ trưởng có quan hệ rất rốt. Hai nhà thường qua lại với nhau. Những mối quan hệ tư nhân của các nhà danh gia vọng tộc ở thành phố Bắc Kinh này thì vô cùng rắc rối. Đôi khi tư tưởng chính trụ của đời trên không giống nhau cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mối thân tình của đời sau.
Mã Quốc Bình khẽ cười, không trả lời.
Thủ trưởng mỗi lần đi tuần một lần vào dịp Tết thì đều là có nguyên nhân cả. Đầu năm nay khi ăn Tết ở Minh Châu đã gây ra một cuộc luận chiến chính trị lớn. Căn cứ theo tình hình hiện tại mà nói thì tình thế đang phát triển theo hướng mà thủ trưởng rất mong muốn.
Lưu Vĩ Đông hai hàng lông mày nhíu lại, nói:- Dượng, ông cụ không phải đã tỏ thái độ sao? Kim Thu Viên bên kia cũng đã có sự thay đổi suy nghĩ rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu.
Lưu Vĩ Đông không hổ là người tiếp nối của nhà họ Lưu. Ở Bắc Kinh lâu ngày nên rất hiểu về động thái chính trị ở tầng cao. Nói một câu thôi là đã vào vấn đề rồi.
Sự đánh giá của đời sau đối với việc thủ trưởng đi tuần về phía Nam mang màu sắc quyền uy của chốn quan trường cũ, cũng có một số câu chuyện chưa được chứng thực. Nhưng bất luận là phiên bản nào thì tiền đề của Thủ trưởng Nam đi tuần phía Nam thì nhận thức cũng là như nhau cả.
Ông cụ biểu thị thái độ rõ ràng. Suy nghĩ của Kim Thu Viên đã có sự thay đổi. Tiền đề này vốn nên có sự thay đổi. Lưu Vĩ Hồng đã từng một thời cho rằng năm nay Thủ trưởng có thể sẽ ở lại Bắc Kinh ăn Tết. Bây giờ xem ra vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm được rồi.
Mã Quốc Bình khẽ lắc đầu, nói:- Ông cụ đã tỏ rõ thái độ rồi. Nhưng vẫn có vài người lớn tuổi, thái độ khá là kiên quyết. Bên Kim Thu Viên đó, sự thay đổi suy nghĩ cũng không rõ nét. Có lẽ Thủ trưởng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng.
Đối với cái câu “ Còn vài người lớn tuổi” thì mọi người ai cũng biết. Đều là long trời lở đất cả, là các nguyên lão đỉnh cao của Kim tự tháp quyền lực của nước cộng hòa. Quan niệm chính trị của họ có ảnh hưởng vô cùng lớn đến tư tưởng chính trị của Kim Thu Viên.
Lưu Vĩ Hồng hiểu tính cách của ông cụ. Ông cụ chịu ảnh hưởng của hắn, dần dần thay đổi cách nhìn nhận. Và cũng nói chuyện với Thủ trưởng một cách rõ ràng. Nhưng điều này chỉ thể hiện ý kiến cá nhân của ông cụ. Ông cụ chắc chắn sẽ không làm “công tác tư tưởng” ấy người già khác. Mấy người già đó cả một đời với quan niệm chính chị hơn mấy chục năm sẽ không dễ dàng bị thay đổi bởi người khác.
Thủ trưởng quả thật cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Hy vọng sắp tới trong một thời gian ngắn có thể hoàn toàn xác định được vấn đề phương châm đường lối. Toàn bộ đất nước đồng tâm hiệp lực kiến thiết đất nước, làm dân giàu nước mạnh.
Xem ra xu thế lớn của lịch sử đã lệch khỏi quỹ đạo bởi một số sự ảnh hưởng nào đó, nhưng cũng không lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều, sẽ theo cái quán tính cố hữu đó cưỡng ép tiến hành “sự tự tu sửa”.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Vĩ Hồng liền có suy nghĩ cảnh giác, sinh ra từ cảm giác sợ hãi?
Làm việc trái với ý trời thì khó vô cùng.
Thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn không hé răng, mắt Mã Quốc Bình liền nhìn hắn,, trầm giọng hỏi:- Vĩ Hồng, suy nghĩ của con thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Dượng, suy nghĩ của con vẫn như vậy thôi. Ý của tầng cao nhất là phải thống nhất phương hướng, không được làm sai. Đây là nguyên tắc lớn nhất. Có lẽ quan niệm chính trị của mỗi người đều không giống nhau. Cũng có thể không hoàn toàn chính xác nhưng nhất định phải thống nhất lại. Nếu không thì sự phát triển của quốc gia sẽ không có căn cứ nào cả, như thế thì sẽ loạn mất. Hôm nay anh làm một phách, ngày mai tôi làm một phách thì đừng nói là phát triển, sợ đến sự ổn định cơ bản còn không đạt được nữa ấy chứ. Bao nhiêu năm nay, về phương diện này chúng ta đã đi đường dài quá lâu rồi, chịu thua thiệt cũng quá nhiều rồi.
Mã Quốc Bình khóe miệng liền hiện lên nét tươi cười.
Lưu Vĩ Hồng tầm mắt quả thật là càng ngày càng khó lường. Nhìn điểm xuất phát của vấn đề thì lần nào cũng đều mạnh như thác đổ vậy, thường không bao giờ lôi thôi mấy chi tiết vụn vặt. Đây cũng là mấu chốt sự ảnh hưởng dần dần của gia đình đối với hắn. Hai năm trước, thậm chí là một năm trước, Mã Quốc Bình đều tuyệt không tin quan niệm cách mạng của ông cụ có thể có sự chuyển biến lớn như vậy.
Ông cụ là ai cơ chứ? Lại có thể dễ dàng bị ảnh hưởng thế sao?
-Em nghe nói, thủ trưởng đánh giá cá nhân đồng chí Nguyệt Hoa rất là tốt, cũng thường xuyên nhắc đến ông ta.
Lưu Thành Ái bỗng nhiên thêm vào một câu, ánh mắt có chút mông lung dường như cũng không hiểu.
Mã Quốc Bình Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Chuyện này, Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Đông cũng đã nghe qua, Lưu Vĩ Hồng cũng biết. Tuy nhiên là từ trí nhớ về đời sau. Trong một số”chuyện lịch sử” dường như có nói đến tình hình này.
Hành động này của Thủ trưởng là một sự chấn động lớn đối với rất nhiều người. Sẽ có nhiều người buổi tối mất ngủ đây.
Một lúc sau, Mã Quốc Bình bưng cốc trà lên uống một ngụm rồi nói:- Những chuyện này, thật giả cũng thế thôi. Không suy đoán gì thì tốt hơn.
Lưu Thành Ái bĩu môi, nói:- Em mới không muốn suy đoán ấy.
Bà quả thật cũng không muốn đi suy đoán làm gì. Chỉ cần bên trong Thanh Tùng Viên, ông cụ có thể sống khỏe mạnh trăm tuổi, thì dù cho là ai ngồi ở sân rồng cũng phải khách khí với nhà họ Lưu.
Lưu Vĩ Hồng cười, bỗng nhiên mắt nhìn Mã Quốc Bình, hỏi:- Dượng, ngoại trừ thủ trưởng muốn đi ra ngoài thì còn có vị lão gia nào muốn hoạt động gân cốt không?
Đây chính là vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm. Trong trí nhớ của hắn, ở một thế giới song song, khi Thủ trưởng đi tuần phía Nam thì có người đi cùng. Lần này Thủ trưởng muốn đi ra ngoài không biết có người đi theo cùng hay không thì cần phải làm rõ. Lần này, Thủ trưởng muốn mượn điều này để thể hiện rõ thái độ cứng rắn nào đó. Nhưng trước mắt thì dường như thế cục thực sự có chút thay đổi. Dù cho là Thủ trưởng muốn hoàn toàn xác định được phương châm, chính sách có cần phải làm mạnh như thế hay không thì cũng khó nói.
Mã Quốc Bình khóe miệng khẽ nhếch lên, hiện vẻ tươi cười. Nhưng dường như rất tán thưởng sự mẫn cảm vô cùng đối với chính trị của Lưu Vĩ Hồng. Ông lập tức trở nên nghiêm túc và nói:- Nghe nói bác Phong cũng muốn hoạt động một chút gân cốt đấy.
Lưu Vĩ Hồng hít vào trong một hơi.
Vẫn là như thế!
Lưu Vĩ Đông nhíu mày nói:- Có thật sự cần không?
Mã Quốc Bình khe khẽ thở dài, không nói gì. Bất kể là điều này có cần thiết hay không thì cái này một khi làm thì cũng sẽ dẫn đến sự chấn động chưa từng thấy. Không biết bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ đây. Xem ra, thủ trưởng đã quyết định phải xoay chuyển Càn Khôn rồi đây.
Từ ngày lập nước đến nay, nước cộng hòa trải qua không ít sóng gió. Nhưng số lần quân đội tham gia thì không nhiều.
Đây chính là sức mạnh thực sự kinh hoàng, không gì sánh nổi. Một khi quân đội có thái độ rõ ràng thì sẽ đại cục chắc chắn sẽ định sẵn rồi. Chỉ có điều nếu như vậy thì tất cả những ảnh hưởng gây ra đều sẽ cực kỳ lớn lao và sâu xa. Cơn lốc chính trị hai năm trước đến bây giờ vẫn còn dư ba. Xã hội quốc tế có rất nhiều sự phê bình kín đáo, khiến cho công việc ngoại giao của nước ta gặp nhiều phiền phức vô cùng lớn. Đến nay vẫn chưa khôi phục lại được nguyên khí.
Thế này thì xong rồi. Thủ trưởng chủ yếu và Phong nhị gia làm như thế thì áp lực đối với ông cụ rất lớn. Chẳng cần nghĩ cũng biết. Với tính cách thẳng thắn của ông cụ thì không biết lúc đó sẽ ứng đối như thế nào đây.
- Ông cụ nói như thế nào?
Lưu Vĩ Đông lại hỏi.
Ở Bắc Kinh, con cháu đời thứ hai thường xuyên lộ diện ở Thanh Tùng Viên nhất chính là Mã Quốc Bình. Lưu Vĩ Đông có ý hỏi Mã Quốc Bình về ý đồ của ông cụ thì cũng là hợp lý.
Mã Quốc Bình lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhăn mày.
Thời điểm mấu chốt thực sự đã đến rồi. Một bước sơ ý sẽ có khả năng trở thành đại bại.
Lưu Vĩ Hồng lại nâng cốc trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, trên mặt dần dần lại trở nên nghiêm nghị, bỗng nhiên quay về phía Lưu Thành Ái, hỏi:- Cô à, ông nội tình trạng sức khỏe thế nào?
Lưu Thành Ái kinh ngạc nói:- Rất tốt, sao thế?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, lại nhìn phía Mã Quốc Bình.
Mã Quốc Bình hai mắt sáng ngời, lập tức lại nhếch mày lên, cảm giác khó xử, nói:- Vĩ Hồng, như thế này, độ khó quá lớn rồi. Dượng cũng không nắm chắc lắm.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:- Dù thế nào đi nữa, cũng phải thử một lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]