Mọi người đứng ở ngọn núi nhỏ quan sát đến hơn hai mươi phút mới xuống núi để đến nơi khác. Không ngờ khi ra đến đường cái thì xuất hiện một sự việc. Bảy tám người đang vây quanh chiếc xe của hắn, chỉ trỏ.
Dương Á Kiệt tính cảnh giác rất cao, lập tức tiến nhanh lên, chặn trước Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chủ tịch thị xã, để tôi đi trước hỏi thăm.
Ngụ ý là bảo Lưu Vĩ Hồng phải chờ một chút, chờ khi tình huống được rõ ràng thì mới cho ra quyết định. Lái xe vốn cũng kiêm luôn chức vệ sĩ mà.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu nói:
- Đừng lo, bọn họ nhìn qua cũng không giống như là người xấu.
Một số người vây quanh chiếc xe, già trẻ đều có, cách ăn mặc khác nhau nhưng có hai điểm tương đồng. Thứ nhất, cách ăn mặc tuy khác nhau nhưng lại chung ở cái nét quê mùa, rõ ràng là từ nông thôn đến. Thời đại lúc này, giới hạn giữa nông thôn và thành phố có sự khác nhau rõ ràng. Khí độ của người thành phố khác với dân quê. Đặc điểm thứ hai, những người này trông rất nhã nhặn, nhìn qua giống như là người còn đang đi học hoặc là đã dạy học. Một vài vị còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi cắm bút máy.
Những người này vì sao lại vây quanh chiếc xe của hắn thì tạm thời chưa thể biết được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có sự lịch duyệt của mười năm, nên người tốt hay kẻ xấu, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay.
Lưu Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050811/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.