Chương trước
Chương sau
- Chủ tịch xã Lưu, mời cạn ly!

Vẫn là ở trong nhà Đặng Trọng Hòa, Đặng Trọng Hòa cùng Lưu Vĩ Hồng nhâm nhi, Đặng Trọng Hòa nâng ly lên mời, cách xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng cũng thay đổi, không kêu là "trưởng ban Lưu" nữa mà lại xưng hô là "Chủ tịch thị xã Lưu".

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không "Phản bác", nâng ly lên cùng Đặng Trọng Hòa uống một hơi cạn sạch.

Đầu tháng 10 năm 91, ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Hạo Dương chính thức đưa ra thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nguyên Phó bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Chủ tịch huyện Lâm Khánh Đặng Trọng Hòa, đề xuất đảm nhiệm bí thư huyện ủy Lâm Khánh, nguyên Phó bí thư huyện ủy, chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Lý Học Trí đề xuất đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, đại diện quyền Chủ tịch huyện Lâm Khánh, nguyên Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh Lưu Vĩ Hồng, đảm nhiệm uỷ viên Thị ủy Hạo Dương, ủy viên thường vụ, Phó bí thư, Phó Chủ tịch thị xã Ủy ban nhân dân thị xã, đề cử đại diện Quyền Chủ tịch thị xã, nguyên ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Phó chủ tịch huyện Cao Như Bách, đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, đề cử là chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện, nguyên Trưởng phòng Giao thông huyện Lâm Khánh Khâu Đức Viễn, đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, nguyên Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Lâm Khánh Hùng Quang Vinh, đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Phó chủ tịch huyện.

Đến tận đây, những tin tức ồn ào huyên náo được truyền đi lúc ban đầu rốt cục đã được xác định, đã có đáp án đầy quyền uy từ phía chính phủ.

Mọi người ai cũng bất ngờ, không ngờ là Lưu Vĩ Hồng rời khỏi huyện Lâm Khánh chứ không phải là Lý Học Trí. Càng thêm bất ngờ hơn khi chức vụ mới của Lưu Vĩ Hồng chính là Chủ tịch thị xã Hạo Dương.

Người đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương thì được điều sang một cơ quan trực thuộc tỉnh nào đó đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở.

Thời gian thực thi thông báo về bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ là một tháng, trước mắt Lưu Vĩ Hồng còn ở Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh, nhưng mọi người thì đã thay đổi cách xưng hô, nhìn thấy chàng thanh niên trẻ mới hai mươi bốn tuổi này một tiếng cũng "Chủ tịch thị xã Lưu" hai tiếng cũng "Chủ tịch thị xã Lưu". Lưu Vĩ Hồng lúc đầu còn mỉm cười, nói vài câu khiêm tốn, nhưng người gọi hắn là "Chủ tịch thị xã Lưu" càng ngày càng nhiều, Lưu Vĩ Hồng muốn sửa cũng không sửa hết nên chỉ có thể tùy bọn họ.

Chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ được mở rộng công khai ra toàn tỉnh. Về mặt lý luận, Lưu Vĩ Hồng còn một tháng khảo sát. Trước khi có quyết định bổ nhiệm cuối cùng việc này vẫn còn đầy những biến số.

Tuy nhiên ai cũng biết rằng, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thời kỳ chờ đợi quyết định sau cùng này cũng chỉ là hình thức và thủ tục mà thôi. Lưu Vĩ Hồng biết sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cái khác không nói, chỉ nhìn vào tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng thôi cũng biết rồi.

Hai mươi bốn tuổi, nhận chức Chủ tịch thị xã!

Từ đó có thể thấy được Địa ủy đã hạ rất nhiều quyết tâm. Nếu bất cứ kẻ nào muốn như thiêu thân lao vào lúc này thì chính là không xem mặt mũi của Địa ủy Hạo Dương ra gì, trực tiếp đánh vào mặt của Địa ủy Hạo Dương thì hình như rất ít người có lá gan to như vậy.

Đây chỉ là hiện tượng ngoài mặt, nếu suy nghĩ sâu xa hơn sẽ càng rõ. Một thanh niên hai mươi bốn tuổi, nửa năm trước vừa mới được đề bạt lên làm cán bộ cấp phó huyện, trong nháy mắt đã bước lên cương vị của hàng ngũ cán bộ cấp chính huyện, như thế thì phải có chỗ dựa vững chắc cỡ nào?

Trên thực tế, những đồn đại có liên quan đến xuất thân và lai lịch của Lưu Vĩ Hồng từ lâu đã được truyền đi rất nhiều, đã có người liên tưởng tới ông cụ Lưu. Chỉ có điều những lời đồn đại này đến cuối cùng vẫn chưa có căn cứ xác thật, ai cũng không dám chắc đó là sự thật.

- Chủ tịch thị xã Lưu, nói thực ra thì tôi nghĩ sẽ ngồi chung bộ máy với cậu. Bí thư Lục khi trưng cầu ý kiến của tôi, người mà tôi đề cử chính là cậu.

Đặng Trọng Hòa uống cạn rượu trong ly, ăn một miếng tai heo, khe khẽ thở dài nói, thần thái rất thẳng thắn và thành khẩn.

Địa khu đến tiến hành khảo sát cán bộ, các cán bộ phía bên dưới cố nhiên là ngắm hoa trong sương, không rõ ràng chân tướng bên trong, nhưng bản thân là người trong cuộc Đặng Trọng Hòa hiểu khá rõ. Ngày thứ hai sau khi Mộ Tân Dân vừa mới được chuyển sang bệnh viện tỉnh, Lục Đại Dũng liền gặp riêng ông ta, rõ ràng là báo cho biết việc Mộ Tân Dân có khả năng sẽ không quay về, để ông ta làm tốt công tác chuẩn bị "gánh lấy gánh nặng".

Đặng Trọng Hòa đương nhiên là làm tốt công tác chuẩn bị rồi.

Ông ta đợi gánh cái gánh nặng này đã hai năm rồi, đợi đến bả vai ngứa ngáy không chịu được.

Thái độ của Lục Đại Dũng đối với ông ta cũng thay đổi hẳn, trước kia thì khá khách khí, lần này thì lộ ra chút uy nghiêm, nhưng bên trong sự uy nghiêm đó lại toát ra một chút gì đó thân thiết. Đối với điểm này Đặng Trọng Hòa rất khâm phục. Lục Đại Dũng vốn là người tinh thông quyền mưu và biết đạo lý khi chỉ huy cấp dưới, chỉ cần một biểu hiện trên mặt cũng có thể làm cho trong lòng người ta không yên, nhưng cũng khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết. Đặng Trọng Hòa hiểu rõ từ giờ khắc này trở đi ông ta mới thật sự trở thành người của Lục Đại Dũng.

Địa khu Hạo Dương có một thị xã, bốn huyện, Đảng uỷ thì có năm người, còn phải bớt đi ủy viên Địa ủy kiêm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương Uyển Trung Hưng, trên thực tế có thể do Lục Đại Dũng sắp xếp an bài, chỉ có Bí thư huyện ủy của bốn huyện, Đặng Trọng Hòa có thể được điều đến ngồi vào vị trí Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Lục Đại Dũng nếu không xem ông ta là thân tín thì đó là không có khả năng.

Liên quan đến các ứng cử viên của ghế Chủ tịch huyện của huyện Lâm Khánh, Lục Đại Dũng quả thật cũng có trưng cầu qua ý kiến của Đặng Trọng Hòa.

Đặng Trọng Hòa không chút do dự liền đề cử Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, ông ta biết, Lưu Vĩ Hồng vừa mới được đề bạt vào chức Phó cục trưởng chỉ mới có nửa năm, ông ta cũng biết. Nhưng Đặng Trọng Hòa biết càng rõ hơn, Bí thư Địa ủy hiện tại đã nhắm tới thân phận của Lưu Vĩ Hồng, mới quyết định "Tiếp nhận" hắn. Nói cách khác, trong mắt của Lục Đại Dũng, tầm quan trọng của Lưu Vĩ Hồng xa tít mù khơi, nằm bên trên Đặng Trọng Hòa.

Nếu do Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đi chung guồng máy với mình, Đặng Trọng Hòa hiểu rất rõ, Lưu Vĩ Hồng sẽ là một Chủ tịch huyện giỏi giang đầy thế mạnh. Để Lưu Vĩ Hồng phối hợp với ông ta trong mọi chuyện, ví như chiếc lá giúp đóa hoa hồng tôn thêm nét đẹp quả không hiện thực cho lắm. Đặng Trọng Hòa cho dù là có làm Bí thư huyện ủy, ở huyện Lâm Khánh cũng không thể một tay che trời, làm việc gì cũng phải củng Chủ tịch huyện Lưu thương lượng. Theo tính cách của Đặng Trọng Hòa mà nói ông ta sẽ không vui thích gì khi tiếp nhận kết cục như vậy, nhưng nhìn từ góc độ khác nếu cùng Lưu Vĩ Hồng đi chung một guồng máy đó cũng là một ưu đãi thật lớn.

Chỗ dựa của Lưu Vĩ Hồng khá vững chắc, sâu đến mức có được sự coi trọng của Lục Đại Dũng, thiết lập mối quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào thiết lập được mối quan hệ với chỗ dựa vững chắc phía sau hắn. Đạo lý này Đặng Trọng Hòa sao có thể không hiểu? Lần này ông ta rốt cục có thể ngồi vào ghế Bí thư huyện ủy, chính là hiệu quả của sách lược này mang lại. Bỏ điểm này qua một bên không nói đến, Đặng Trọng Hòa đối với năng lực siêu cường mà Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra ngoài trong quá trình kiến thiết kinh tế cũng vô cùng tán thưởng.

Công ty quản lý năng lượng Hoa Tinh chính là nhờ Lưu Vĩ Hồng dốc hết sức thúc đẩy mới được thế. Hiện tại tiền có, thiết bị cũng có, hoàn toàn có thể vén tay áo lên xông xáo vào làm một trận.

Hơn nữa thêm cô bạn gái Vân Vũ Thường của Lưu Vĩ Hồng ở Giang Khẩu cũng rất lợi hại, sau này muốn thu hút đầu tư khẳng định sẽ có thể tiết kiệm được không ít khí lực. Có một công tác hợp tác chủ trì Ủy ban nhân dân huyện như vậy, Đặng Trọng Hòa chỉ cần làm tốt công việc trợ giúp thì chuyện tạo ra thành tích là chuyện không thể nghi ngờ.

Có chỗ dựa vững chắc, lại có chiến tích, Đặng Trọng Hòa muốn không thăng quan cũng khó.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Bí thư Đặng, kỳ thật khi đem ra so sánh mà nói, tôi cũng rất muốn được ở huyện Lâm Khánh. Đối với tình hình bên này tôi khá quen thuộc, tinh thần phối hợp của các đồng chí cũng khá tốt, khi bắt tay làm việc cũng được thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên Địa ủy đã sắp xếp như vậy, chúng ta chỉ còn biết phục tùng.

Lưu Vĩ Hồng nói những lời này cũng là lời nói thật tâm. Hợp tác giữa hắn và Đặng Trọng Hòa trong khoảng thời gian này rất vui vẻ, con người của Đặng Trọng Hòa khá tuân thủ quy tắc quan trường, năng lực cũng không tồi, còn có thêm vài phần thật tâm thật ý làm việc phục vụ cho quần chúng. Dù sao lúc trước ông ta chính là nhờ dựa vào sự cần mẫn làm việc mới leo lên tới cái ghế Chủ tịch huyện, tất cả những điều này đều là nguyên nhân khiến Lưu Vĩ Hồng đồng ý cùng Đặng Trọng Hòa làm việc trong cùng một bộ máy. Đương nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng có thủ đoạn, hiểu quyền mưu cơ biến, tâm tư không phải chỉ "Đơn thuần" như vậy. Tuy nhiên điều này cũng không có gì to tác, thân trong quan trường thì làm sao có được mấy ai đơn giản? Chỉ cần phương hướng lớn không tồi tệ, như vậy đã tốt lắm rồi.

Đặng Trọng Hòa xúc động nói:

- Đúng vậy... Phỏng chừng Bí thư Lục cũng nhìn ra được năng lực của cậu, hy vọng sau khi cậu sang đó có thể nhanh chóng làm cho thị xã Hạo Dương thay da đổi thịt, trở thành một thành thị hiện đại hoá chân chính.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tình hình của Hạo Dương và Lâm Khánh không giống nhau, thủ phủ của Địa khu tất nhiên đồ sộ, cơ quan nhiều, quan chức cũng nhiều, thật không dễ làm.

Lưu Vĩ Hồng sớm đã tạo nên uy vọng tuyệt đối ở huyện Lâm Khánh, tuyệt đại bộ phận các cán bộ cơ sở, thật tâm kính phục cũng tốt, sợ hãi quyền mưu thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng cũng được, tóm lại đối với Lưu Vĩ Hồng rất phục tùng. Đây được xem là cơ sở quần chúng khá tốt, trên cơ sở này muốn triển khai công tác gì cũng đều có thể tiến hành nhanh chóng, tiết kiệm thời gian và công sức. Thị xã Hạo Dương đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì đó là một địa phương hoàn toàn mới, một hành trình hoàn toàn mới. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, vẫn còn chưa biết phải trả giá và bỏ ra bao nhiêu sự cố gắng cùng gian khổ.

Đặng Trọng Hòa liền cười, nói:

- Người khác thì sẽ thấy đau đầu nhưng với cậu thì không.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:

- Bí thư Đặng, ông nói thế để khích lệ tôi thôi, tôi không lợi hại như vậy đâu.

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi nói đây là thật tâm khâm phục mà nói. Cậu tuy rằng nhỏ tuổi hơn tôi nhưng tinh thông đạo lí đối nhân xử thế. Nói quy củ với người thích nói quy củ, còn về phần người không nói quy củ thì, ha hả...

Đặng Trọng Hòa không nói hết ý nhưng ý tứ trong câu nói tất nhiên rất rõ ràng. Nói thật lòng, ngay từ đầu Đặng Trọng Hòa đối với Lưu Vĩ Hồng vô cùng phản cảm, người này tuổi còn trẻ, nhưng kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này sau khi cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay hợp sức, quan cảm của Đặng Trọng Hòa hoàn toàn thay đổi, bản chất của Lưu Vĩ Hồng có lẽ không phải lúc nào cũng tuân theo quy củ như vậy, tuy nhiên nếu bước chân vào quan trường, thì vẫn phải tuân thủ quy tắc, phải biết nguyên tắc của câu "Người không đắc tội với mình thì mình cũng không đắc tội với người". Nhìn những tên bị hắn "Chỉnhđốn" có ai không chọc hắn trước, mà hắn trả đòn nào? Nhưng chỉ cần là bằng hữu hoặc là "Đồng minh" của hắn, Lưu Vĩ Hồng cũng rất trượng nghĩa, có thể giúp được thì sẽ giúp hết sức. Chu Kiến Quốc như thế, Đặng Trọng Hòa cũng như thế.

Người như vậy có thể cùng Đặng Trọng Hòa trở thành bằng hữu, ai nói đó không phải là một sự may mắn?

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, rót thêm cho Đặng Trọng Hòa.

Hai người hàn huyên một hồi, nói qua nói lại thế nào mà đề tài vô tình lại nói tới Mộ Tân Dân. Đặng Trọng Hòa nói:

- Không biết lão Mộ lần này sẽ điều đến nơi nào? Nghe nói bệnh của y đã khỏe lên nhiều

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

Sau khi Địa ủy Hạo Dương chính thức tiến hành công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, nghe nói Mộ Tân Dân liền ra viện.

Phòng bệnh của bệnh viện nhân dân Tỉnh có cao cấp tới đâu đi nữa ở mãi cũng không thoải mái.

- Không được rõ cho lắm, nghe nói là đến văn phòng lịch sử Đảng của tỉnh.

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Văn phòng lịch sử Đảng của Tỉnh? Đơn vị khá thích hợp đấy. Y vốn đi lên từ công tác tuyên truyền, đến văn phòng lịch sử Đảng chỉnh biên lịch sử Đảng, có lẽ nhân tiện dưỡng bệnh luôn. Y thật biết chọn thời điểm để bệnh.

Con người Lão Mộ, trí tuệ lớn không có, nhưng khôn vặt thì có chút chút. Lúc này không giả bệnh thì sợ rằng đến văn phòng lịch sử Đảng cũng không đến được.

Lưu Vĩ Hồng đâu phải là người dễ dàng chọc giận.

- Không nói đến y nữa, chỉ là cái chén mà thôi! Nào, bí thư Đặng, uống rượu.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nâng ly lên, nhất thời trong lúc vô ý nói ra một câu danh ngôn trên mạng của đời sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.