Tòa nhà trong một cơ quan của Quốc vụ viện, Trong gian phòng lớn có hai phòng khách và bốn phòng ngủ, Hạ Thái Bình và con trai đang nói chuyện ở phòng khách. Trên bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đặt một bộ đồ trà vô cùng tinh xảo.
Hạ Cạnh Cường khẽ cầm lấy ấm trà, từ trong ấm rót ra hai ly trà vàng óng, bưng lên một ly rồi nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Hạ Thái Bình một cách nhã nhặn.
Ở trong nhà nhưng Hạ Cạnh Cường cũng ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng dài tay, quần tây màu đen, đầu tóc gọn gàng, cũng như vậy, y đi đôi giày sáng bóng với một phong thái đường hoàng.
Hạ Thái Bình không nói gì, ngồi ở đây thưởng thức nước trà của con trai, toát lên một phong thái thanh cao, cảm thấy rất vui sướng. Tiếp đến thì nhấc chén trà ở trước mặt lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, gật đầu mỉm cười nói:
- Ừ, mùi vị không tồi. Nghe nói bên Việt Trung phần lớn đều quen với loại trà này.
Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói:
- Vâng, tập tục này lưu truyền nhiều năm rồi. Những lúc có khách tới thăm, họ say sưa với bình trà và uống một cách thư thái, vừa uống vừa nói chuyện. Dù đó là thói quen tốt nhưng rất lãng phí thời gian. Thông thường việc này có thể kéo dài hàng giờ.
Hạ Thái Bình nói:
-Kinh tế của Việt Trung vẫn rất phát triển nhanh.
- Ừ, chủ yếu là nắm được địa lợi, còn có những chính sách ưu đãi nhất định, nhưng người Việt Trung rất táo bạo, tính độc lập khá cao, tính cách này có một tác dụng rất lớn.
Hạ Cạnh Cường vẫn ung dung đáp lại.
Hạ Thái Bình khẽ chau mày, nói:
-Bên huyện Vĩnh Lạc nằm ở nơi hẻo lánh, đi lại khó khăn, không dễ gì làm nên thành tích. Chi bằng, đổi sang chỗ khác đi?
Nói đến đây, trong lòng Hạ Thái Bình không khỏi bốc lên một cỗ tức giận. Hạ Cạnh Cường vốn dĩ nên tạo lập thành tích lớn từ lâu rồi. Vẫn cứ như thế, lại đưa ra cái "Kinh nghiệm Lâm Khánh" gì đó, chính là đoạt lấy mô hình công tác xây dựng cơ sở Đảng mà Hạ Cạnh Cường đề xướng, biến thành công lao của Sở Nam.
Thật sự vô lý!
Hạ Cạnh Cường khẽ lắc đầu rồi nói:
-Đừng căng thẳng, vị trí hẻo lánh một chút cũng không phải vấn đề gì to tát.
Hạ Thái Bình không khuyên nữa. Đứa con này, bề ngoài hào hoa phong nhã, văn vẻ lịch sự, nhưng thực ra cứng đầu cứng cổ, dù thế nào cũng không thua kém một đứa miệng còn hơi sữa Lưu Vĩ Hồng. Huyện Vĩnh Lạc có lạc hậu cũng không lạc hậu bằng vùng núi huyện Lâm Khánh. Lưu Vĩ Hồng ở đây làm nên thành tích, còn trở thành thí điểm cảu Quốc vụ viện, Hạ Cạnh Cường lúc này sao có thể yếu thế, chịu rút lui khỏi huyện Vĩnh Lạc? dù sao chăng nữa, cũng cần làm ra mô hình tốt hơn của Lưu Vĩ Hồng.
Nói một cách nghiêm túc, môi trường chính trị của Hạ Cạnh Cường bây giờ tốt hơn Lưu Vĩ Hồng. các địa bàn trong tỉnh đều được chú trọng, cũng không có ai gây khó dễ. Hạ Cạnh Cường vẫn nắm quyền cao trong tay, thêm vào đó là sự ủng hộ của các bộ ngành trung ương. Nếu vậy mà không làm nên công trạng gì, thể diện của Hạ Cạnh Cường để đi đâu?
- Thằng nghịch tử nhà Lưu gia, trong lúc lơ là thì nó trở thành đối thủ mạnh nhất của con sao?
Hiện tại Hạ Thái Bình cảm thấy hơi khó tin.
Sử dụng một câu thường dùng trong tiểu thuyết đó là: Lưu Vĩ Hồng này rốt cuộc đã làm gì?
- Thằng nhãi nhà Lưu gia gửi bài viết đó lên báo "Tiếng Kèn", con thấy thế nào?
Hạ Thái Bình tạm gác lại việc phát triển kinh tế của huyện Vĩnh Lạc, hỏi về vấn đề này với ánh mắt đầy "hào hứng". Trên thực tế, lúc này Hạ Cạnh Cường nhanh chóng trở lại Bắc Kinh, trên danh nghĩa là chạy hạng mục, kỳ thực là vì bài viết của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải là con cháu Lưu gia mà phát biểu một bài kỳ văn "Ly kinh bạn đạo" như vậy, sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người. Đứa trẻ miệng còn hơi sữa nói chuyện giật gân, tiện tay lấy mũ quan của anh ta đi rồi thì làm được gì nữa chứ.
Hạ Thái Bình khẽ mỉm cười. Đây là điểm ông ta thích nhất ở Hạ Cạnh Cường. Bất kể lúc nào, luôn đứng trên lập trường khách quan để phân tích, tuyệt không mù quáng kích động.
- Nói thử xem nào
Hạ Thái Bình cổ vũ nói.
- Vâng, những phân tích tính cách Gorbachev của anh ta, con thấy khá đúng. vị tổng thống nước Nga này thực sự là một người của chủ nghĩa lý tưởng. Trước đây, con đường thăng tiến của ông ấy trải qua rất thuận lợi, chưa đến 50 tuổi thì đã nằm trong cấp những nhà lãnh đạo tối cao, tiếp đó lên làm Tổng bí thư. Ông ta đã quen với hoa tươi và tiếng vỗ tay, bị quyền lực làm cho tê liệt, ông ta cho rằng chỉ cần là việc mà ông ta muốn làm thì nhất định sẽ làm được. Người theo chủ nghĩa lí tưởng và tính cách như vậy, thực sự chưa chắc là nhà lãnh đạo tốt
Hạ Cạnh Cường bình thản nói với vẻ mặt đầy trầm tư.
Hạ Thái Bình không nói gì. Những lời này không phải những ý trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng mà do Hạ Cạnh Cường có được sự tổng kết nhất định. Nhưng, tổng kết được chính xác, căn cứ theo bài viết của Lưu Vĩ Hồng để phân tích thì dưới ngòi bút của hắn, Gorbachev thực sự là một người như vậy. Về điểm này, Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng kiến giải thống nhất. Một người của chủ nghĩa lý tưởng có tính cách ôn hòa thực sự phù hợp làm một nhà lãnh đạo.
Hạ Thái Bình đã hơn ba lần xem bài viết của Lưu Vĩ Hồng và có ấn tượng rất sâu sắc.
- Thứ hai. Con cho rằng, anh ta đã phân tích khá sâu sắc những sai lầm trong việc cải cách của Liên Xô. Gorbachev bị quyền lực nắm trong tay mà mê muội và có chút nóng vội. Cải cách thể chế chính trị không đơn giản như vậy. Trước tiên nên bảo đảm sự ổn định về hệ thống lãnh đạo, mới có thể từng bước bảo đảm sự ổn định xã hội, có như vậy từ trên xuống dưới mới thống nhất về tư tưởng, làm thay đổi tình hình. Hệ thống xã hội nói chung mới có thể thực hiện. Ví dụ như vấn đề cải cách kinh tế có thể từng bước mở rộng, cổ vũ việc tiến hành thử nghiệm, sai sót không thành vấn đề, chỉ cần đại cục ổn định, sai lầm đều có thể khắc phục. Nhưng hệ thống chính trị không thể tùy tiện sửa đổi, càng không thể thay đổi toàn bộ một lần, vậy nhất định sẽ gây rối loạn, về điểm này Gorbachev nhận thức không được tỉnh táo.
Ý kiến của Hạ Canh Cường và Lưu Vĩ Hồng vậy mà thống nhất đến kinh ngạc.
Hạ Thái Bình hỏi:
- Điều mà hắn nói về các phần tử có dã tâm thì sao? Con nghĩ như thế nào?
- Điểm này, con không được rõ lắm. Mấy người như Yeltsin là khá sôi nổi, nhưng không đủ quyền lực thực sự. Hệ thống đảng cầm quyền của Liên Xô vẫn chưa xuất hiện những vấn đề lớn, quân đội cũng chưa xuất hiện đại loạn, Yeltsin lấy danh nghĩa là tổng thống Nga, trên thực tế vẫn là nhà vận động dân quyền, nhiều nhất là phái cấp tiến. Kiểu nhà nước cường quyền ở Liên Xô, trong tay không nắm quân quyền muốn thách thức những nhà lãnh đạo cao nhất là rất khó.
Hạ Thái Bình cười và nói:
- Cha cũng nghĩ như vậy. Giờ phút then chốt báng súng vẫn làquan trọng nhất.
Hạ Cạnh Cường uống một ngụm trà rồi nói:
- Chỉ cần báng súng không giải quyết được, những người như Yeltsin muốn làm loạn cũng sẽ không có kết quả.
Hạ Thái Bình cười nhạt nói:
-Đúng là như vậy, lúc này làm gì cũng như trứng chọi với đá.
Hạ Cạnh Cường nhếch mày, nói:
- Cha, ý của cha là thứ này do Bí thư Lưu bảo hắn làm.
Hạ Thái Bình khinh thường nói:
- Điều này là đương nhiên rồi, Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu hiểu biết, có thể viết ra một bài viết như vậy, cũng phải có người gợi ý cho hắn mới được.
Hạ Cạnh Cường không phụ họa với cha, y nheo mày, do dự một lúc rồi nói:
-Cha, con thấy chưa chắc như vậy.
- Chưa chắc?
- Đúng vậy, cha không nhớ bài văn năm trước ư? Cũng được đăng trên "Tiếng Kèn". Khi đó chúng ta đều cho rằng Lưu Vĩ Hồng không có tài như vậy, nhưng về sau chứng minh bài viết đó thực sự là chính Lưu Vĩ Hồng viết.
Hạ Thái Bình cũng nheo mày lại. Con trai nói có lý, chỉ có điều trong lòng ông ta chưa thực sự chấp nhận. Thằng con nghịch tử nhà Lưu gia mà trở nên tài cán như vậy sao.
Hạ Cạnh Cường lại cười nói:
-Cha, bất kể là chủ ý của ai, cũng như bài viết này là của ai, cũng không quan trọng, quan trọng là Thanh Tùng Viên phải chăng tán thành với quan điểm của Lưu Vĩ Hồng?
Sắc mặt của Hạ Thái Bình lập tức nghiêm lại:
- Con thấy thế nào?
Hạ Cạnh Cường nói:
- Con thấy, điều này là nhất quán với quan điểm chính trị của Thanh Tùng Viên.
Hạ Thái Bình hừ một tiếng, nói:
- Khoảng thời gian trước đây, cũng không có thay đổi phải không? Bên Vân Hán Dân đều trực tiếp nhận được chỉ thị rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhật báo Nhân Dân có thể xuất bản ra những bài viết làm sáng rõ quan điểm này. Vân Hán Dân nhất định đã bàn bạc với những người đứng đầu Lưu gia, nếu không tuyệt đối không hành động bừa bãi. Nói một cách khác, ý kiến của nhà họ Lưu biến hóa đến nỗi mà phương thức thực hiện biện pháp chính trị bên Kim Thu Viên cũng không một tiếng động thay đổi theo.
Hạ Cạnh Cường cười và nới:
- Thay đổi thì thay đổi, nhưng thay đổi quá nhiều thì người già cũng sẽ không vui. Ba, con nghĩ cứ quan sát một chút, đừng vội vã đưa ra kết luận. Mấu chốt là chúng ta phải ổn định đầu trận tuyến.
Hạ Thái Bình nhận định sâu sắc, tình thế bây giờ không cần quan tâm đến cách đứng thành hàng như thế nào, cũng như không cần quan tâm đến việc ủng hộ ai hay phản đối ai, mà hãy quan tâm đến thực lực của mình có đủ không. Chỉ cần có đủ thực lực, mặc kệ là ai thắng, cuối cùng đều phải hướng đến nhà ông Hạ cầu cạnh mà thôi. Tranh chấp hay đánh nhau quả thật là không thực tế. Nhiều năm rồi, Hạ gia vẫn thực hiện phương châm này, hiệu quả rất rõ nét. Mỗi lần tranh chấp về chính trị, cuối cùng luôn được phân chia rõ ràng, có lẽ mỗi một lần nhà họ Hạ không phải là nhà được lợi lớn nhất, nhưng dần dần thực lực nhà họ Hạ ngày càng lớn mạnh.
Nhưng không ngờ đứa con nhà họ Lưu đã thay đổi tất cả mọi thứ như vậy!
Hạ Thái Bình không vui nói:
- Chín quá hóa ngâu, cứng quá dễ gãy. Mỗi người đều sẽ có khuyết điểm.
Hạ Cạnh Cường thản nhiên đáp, ánh mắt hiện lên đầy đáng sợ.
Cho dù tình hình như thế nào, ít nhất đối với chính quyền ở cục mà nói, thời gian này được coi là cơ hội phải biết tận dụng tốt.
Cho nên mới có cái gọi là "Tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu" (Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu) truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hạ Tịnh Cường cho rằng dùng bất kì thủ đoạn nào đối phó với Lưu Vĩ Hồng đều không quá đáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]