Chương trước
Chương sau
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Lô, hiệu quả hữu hiệu cũng là chuyện tốt mà. Nếu một chút động tĩnh cũng không có thì đó là chuyện không tốt rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy, là chuyện tốt. Tuy rằng không phải nói là phản ánh vấn đề càng nhiều càng tốt nhưng nếu không có ai phản ánh cũng không được. Trưởng ban Lưu, nghe nói phía bên Ban Tổ chức cán bộ cũng thu được không ít thư tín?

Lộ Chính Dương phụ họa vài câu rồi lập tức hỏi, trên mặt lộ ra sự chú ý. Đây mới là mục đích mà ông ta mời Lưu Vĩ Hồng đến đây, muốn thăm dò xem rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng có thái độ như thế nào. Chỉ muốn làm ra vẻ cho mọi người xem hay là làm thật.

Lưu Vĩ Hồng đáp:

- Không giấu gì Chủ nhiệm Lô, phía bên Ban Tổ chức cán bộ quả thật cũng thu được không ít thư tín, không thua gì bên ngài đâu.

Lộ Chính Dương lập tức hỏi:

- Như vậy thì những bức thư tín đó chủ yếu là phản ánh về vấn đề phương diện nào?

- Đủ loại, cái nào cũng có. Có phản ánh rằng người cán bộ không dân chủ, cách làm độc đoán. Cũng có phản ánh tác phong của lãnh đạo chủ chốt thô bạo, chỉ thích mắng chửi người khác. Phản ánh về vấn đề tác phong và vấn đề kinh tế cũng không thiếu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Vĩ Hồng nói, giọng điệu cũng khá là thoải mái.

Lộ Chính Dương khuôn mặt đang tươi cười, dần dần nghiêm túc trở lại:

- Trưởng ban Lưu, tôi ở bên này thống kê lại, đại khái cũng là những nội dung này. Những đồng chí bị phản ánh cũng không ít, ngoại trừ đồng chí Mã Cát Xương, thì gần như mỗi cán bộ đảm nhiệm đều có người phản ánh vấn đề.

Khu Giáp Sơn hiện nay đang ở tốc độ phát triển cao nhưng đội ngũ cán bộ lại không có sự đoàn kết. Mã Cát Xương trước kia làm trợ thủ cho Lưu Vĩ Hồng, theo sát Lưu Vĩ Hồng từng bước, mọi người đối với ông ta cũng không có ý kiến gì.

Nếu có phản ánh Mã Cát Xương thì không phải là phản ánh Trưởng ban Lưu sao? Ai lại đi làm cái việc ngu ngốc ấy chứ?

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, khẳng định nói:

- Càng như thế thì càng chứng minh điều chúng ta muốn làm là đúng, khiến chúng ta càng có nhiều hiểu biết về đồng chí đó.

- Đúng vậy, là như thế. Trước kia, hiểu biết của chúng ta về đồng chí cán bộ quả thật chưa được sâu. Tuy nhiên, Trưởng ban Lưu, tôi cũng phát hiện một vấn đề là, phần lớn các thư tín đó đều là thư nặc danh, cái này không dễ làm đâu.

Lộ Chính Dương vuốt vài cọng tóc trước trán, xúc động nói.

Ủy ban kỷ luật huyện có quy định bất thành văn là: Nặc danh tố giác thì luật không tra.

Tuy rằng đại đa số người phản ánh đều là có lòng. Nhưng cũng không thể phủ nhận trong đó có những cá biệt, dụng tâm kín đáo, e sợ cho thiên hạ bất loạn, viết thư nặc danh, tố cáo, bịa đặt sự thật, vu cáo hãm hại cán bộ. Thời điểm ban đầu, Ủy ban kỷ luật huyện còn phái người điều tra vấn đề được tố cáo. Kết quả là chẳng tra ra được căn cứ xác thực nào cả. Cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Hơn nữa, cuộc tác và cuộc sống của người cán bộ bị tố cáo bị ảnh hưởng rất lớn. Trước tình huống này, các cán bộ đều có ý kiến, tiếng oán than dậy khắp cả huyện. Cuối cùng Ủy ban kỷ luật huyện liền ra quy định như trên, đỡ bị người khác lợi dụng sơ hở, quấy nhiễu xã hội.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói:

- Chủ nhiệm Lô, tôi cũng hiểu được sự khó xử của mọi người. Trên nguyên tắc, tôi cũng cho rằng thư nặc danh tố cáo, có thể không đáng để ý đến. Trừ phi có những chứng cứ vô cùng xác thực. Nhưng nếu là thư nặc danh tố cáo sự thật thì tôi nghĩ phải điều tra. Nếu không điều tra là không đúng với công đạo.

Lộ Chính Dương liên tục gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ này.

Ông ta chính là lo lắng Lưu Vĩ Hồng mới nhận chức, muốn mau chóng lập nên thành tích, mặc kệ là thư tố cáo thật hay thư nặc danh đều phải kiên trì điều tra thì quả thật là không dễ làm. Nếu chuyện này được thông qua ở hội nghị thường vụ Huyện ủy thì Ủy ban kỷ luật huyện phải có nghĩa vụ hỗ trợ. Cứ như vậy thì người được "ưu đãi" là Lưu Vĩ Hồng và Ban Tổ chức cán bộ, còn người phải làm bán sống bán chết là Ủy ban kỷ luật bọn họ. Như vậy, việc cố sức làm mà chẳng có gì cho mình là điều mà Lộ Chính Dương không muốn. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng hiểu được tâm trạng này thì Lộ Chính Dương cũng khá là yên tâm.

Đừng nhìn người khác tuổi còn trẻ nhưng họ đã có sự linh hoạt trong quan trường.

- Như vậy đi, Chủ nhiệm Lô, tôi có một đề nghị. Bên Chủ tịch Lý cũng thu được không ít thư tín, đều là phản ánh vấn đề. Chúng ta chi bằng cùng đi thăm hỏi Chủ nhiệm Lý, cùng ngài ấy thương lượng một chút về chuyện này, xem áp dụng phương thức giải quyết nào là thoải đáng nhất. Ngài xem có được không?

Lưu Vĩ Hồng sau một lúc trầm tư liền nói.

Lộ Chính Dương cũng không lập tức đồng ý. Chuyện này nghe qua thì khá là đơn giản, cũng theo lý phải làm. Nhưng Lộ Chính Dương cẩn thận suy nghĩ lại, Lý Học Trí và Lưu Vĩ Hồng đều là thân tín của Bí thư địa ủy Lục Đại Dũng, ở huyện Lâm Khánh này phối hợp cũng khá ăn ý. Hiện tại, nếu như Lộ Chính Dương hợp tác với Lý Học Trí, Lưu Vĩ Hồng thì ai biết Mộ Tân Dân sẽ có suy nghĩ gì? Tuy rằng là về vấn đề công việc, nhưng cũng không thể không cẩn thận một chút.

Lộ Chính Dương lúc này cũng không tính trộn lẫn vào trong. Thật sự hai bên lai lịch không nhỏ. Một người có Chủ tịch tỉnh làm hậu thuẫn, một người có Bí thư địa ủy làm chỗ dựa vững chắc, ai cũng đều không thể trêu vào.

Lưu Vĩ Hồng hiểu được sự băn khoăn của Lộ Chính Dương, cười nói:

- Chủ nhiệm Lô, chúng ta cứ đi trước để tìm phương án cơ bản. Sau đó sẽ đến báo cáo với Bí thư Mộ sau. Nếu cần quyết định thì tốt nhất là trong hội nghị thường vụ nghiên cứu lại một chút rồi ra quyết định sau.

Lộ Chính Dương liên tục gật đầu nói:

- Như vậy thì thật là tốt. Dù sao thì cũng nên thận trọng một chút.

Đồng chí Tiểu Lưu này thật đúng là am hiểu tâm lý người khác.

Tâm lý sau khi được giải tỏa thì trở nên nhẹ nhõm hơn.

Lưu Vĩ Hồng làm việc dứt khoát, nhanh gọn, quyết đoán, từ văn phòng của Lộ Chính Dương gọi điện thoại cho Lý Học Trí, giải thích tình huống một chút. Lý Học Trí tất nhiên là vô cùng hoan nghênh. Hai người lập tức cùng nhau đi ra. Trước khi đi, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện cho Hướng Vân, yêu cầu y phải thu tất cả các thư tín có được, trực tiếp mang đến văn phòng của Lý Học Trí.

Hội đồng nhân dân huyện cũng nằm trong tòa nhà Huyện ủy, là một tòa nhà độc lập, quy mô không bằng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, lại nằm biệt lập nên hoàn cảnh càng thêm tĩnh mịch.

- Haha, Chủ nhiệm Chính Dương, Bí thư Vĩ Hồng, xin chào hai vị!

Lý Học Trí cũng là cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, ở văn phòng tiếp đón hai vị đồng nghiệp. Lại nói tiếp, Lý Học Trí đứng đắn là một lãnh đạo thượng cấp, là cán bộ cấp Cục, xếp hạng sau Đặng Trọng Hòa, đứng trước Từ Văn Hạo. Nhìn từ cách xưng hô của ông ta với Lộ Chính Dương và Lưu Vĩ Hồng thì có thể thấy được, về phương diện này thì Lý Học Trí có sự cân nhắc vừa phải.

Sau khi chào hỏi xong, phân chủ khách ngồi xuống. Trong khoảnh khắc, Hướng Vân thở hổn hển mang theo một chồng thư tín lớn đến. Lý Học Trí ở đây cũng không thu được nhiều thư tín như vậy, chỉ có hai ba chục phong thư mà thôi. Tổng cộng được đặt lên trên bàn, giống như một ngọn núi nhỏ.

Trên cơ bản, Lý Học Trí đồng ý với biện pháp xử lý của Lưu Vĩ Hồng và Lộ Chính Dương, tạm thời xem nhẹ những thư nặc danh tố cáo, tập trung tinh lực điều tra thật nhanh những bức thư tố cáo thật sự. Ba người rất nhanh đã có phương án đưa ra. Lý Học Trí là Chủ tịch tân nhậm của Hội đồng nhân dân, cũng đang muốn tạo ra thành tích. Khi cơ hội tới, ông ta dĩ nhiên là phải nhất trí với Lưu Vĩ Hồng.

Buổi chiều, Mộ Tân Dân đáp ứng yêu cầu của ba người, mời dự họp hội nghị thường vụ cùng nhau thảo luận phương thức xử lý tiếp theo. Gần như toàn bộ ủy viên thường vụ đều đồng ý theo phương án của ba người Lý Học Trí, Lưu Vĩ Hồng và Lộ Chính Dương.

Số lượng thư nặc danh tố cáo cũng không nhiều lắm, chỉ đề cập đến ba cán bộ, trong đó có hai người cán bộ cấp Trưởng phòng, một người cán bộ cấp Phó phòng. Căn cứ vào quyết định của hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Ủy ban kỷ luật huyện bắt đầu điều tra xác minh thư nặc danh tố cáo.

Nói thật ra thì Lưu Vĩ Hồng đối với thư nặc danh cũng không hoàn toàn không để ý tới. Cẩn thận sàng lọc một chút, tập trung vào vấn đề phản ánh, nhìn qua những vấn đề phản ánh dễ dàng điều tra, sau đó tập trung lại với nhau. Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy sẽ lập ra một tổ khảo sát nhỏ, tiến hành khảo sát lại một lần nữa đối với những người cán bộ này.

Trong khoảng thời gian ngắn, quan trường huyện Lâm Khánh lại có một cơn gió lốc thổi lên. Mặc dù chỉ nhằm vào một số cán bộ, nhưng mọi người lại bị chấn động cũng không ít. Xem ra lần này Huyện ủy làm thật rồi.

Kỳ thật, ngẫm lại cũng biết, chiếu theo lệ thường chính trị của quốc gia chúng ta thì nếu huyện phát ra văn kiện nào thì khẳng định sẽ có hai, ba kết quả tốt đạt được, trở thành điển hình. Như thế sẽ đảm bảo được tính quyền uy của văn kiện.

Những cán bộ bị điều tra kia xem ra là đụng vào họng súng rồi.

Trong cuộc điều tra này, có một cán bộ đảm nhiệm chức Trưởng phòng, vấn đề mắc phải khá là nghiêm trọng, liên quan đến một số lượng tiền rất lớn. Sau khi Ủy ban kỷ luật báo cáo với Huyện ủy, quyết định chính thức lập án điều tra, bãi bỏ chức vụ của người cán bộ đó. Hội nghị thường vụ an bài một người cán bộ khác đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng. Hai vị còn lại thì vấn đề cũng chưa nghiêm trọng lắm, chưa đạt tới mức độ hành vi vi phạm pháp luật. Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ huyện tiến hành phê bình, chứ không bãi bỏ chức vụ của họ.

Kết quả này được coi như là một quả bom tấn, khiến cho quan trường huyện Lâm Khánh đất rung núi chuyển. Huyện ủy đã thông qua các cán bộ bị lập án điều tra ra một thông điệp khiến cho tất cả mọi người trở nên cẩn thận vô cùng.

Ban Tuyên giáo Huyện ủy lấy việc này làm căn cứ để viết ra một bài báo dài mấy ngàn chữ, trải qua sự phê chuẩn của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, đăng lên Nhật báo tỉnh Sở Nam, nội dung chủ yếu là về phương diện xây dựng đội ngũ cán bộ của huyện Lâm Khánh, dành những lời khen ngợi cho đồng chí Mộ Tân Dân – Bí thư Huyện ủy, đồng chí Lưu Vĩ Hồng – Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, đồng chí Lộ Chính Dương – Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện

Bài báo được đăng trên Nhật báo Sở Nam khiến cho khắp nơi đều hưởng ứng. Trưởng ban Tổ chức cán bộ địa ủy Ngụy Ái Quốc đích thân cho gọi Lưu Vĩ Hồng, yêu cầu hắn thuật lại chi tiết công tác mà hắn đã thực hiện ở huyện Lâm Khánh. Qua lần này ông cũng cổ vũ Lưu Vĩ Hồng tiếp tục phát triển, tranh thủ thực hiện "Kinh nghiệm Lâm Khánh". Ban Tổ chức cán bộ Địa ủy đang xem xét có nên mở rộng kinh nghiệm hay của Ban Tổ chức cán bộ huyện Lâm Khánh ra toàn khu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng tiếng lành đồn xa, trở thành một đề tài thảo luận đối với các cán bộ trong toàn bộ địa khu Hạo Dương.

Lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong toàn bộ khu, thật đúng không phải đùa mà là thật có tài năng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.