Chương trước
Chương sau
Tô Chí Kiên hơi tức giận.

Gã nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng của Mộ Tân Dân.

Phó chủ tịch huyện Tô này tính khí nóng nảy thật đúng là danh bất hư truyền. Đi gặp cũng không hẹn trước, lại càng không gọi điện thoại dể báo, cứ thế mà " xông vào cửa".

Nhìn thấy vẻ mặt lửa giận Tô Chí Kiên, Tiểu Chu hoảng sợ, cẩn thận bước lên phía trước cười cười nói nói:

-Sếp Tô….

-Tiểu Chu, Bí thư Mộ có đó không?

Tô Chí Kiên không đợi Tiểu Chu nói hết câu đã liền ngắt lời, vẻ mặt rất không tốt. Trước đây khi nhìn thấy Tiểu Chu thì đều gọi "Thư ký Chu". Lúc đó là tâm trạng tốt, tự nhiên rất coi trọng quy tắc quan trường. Tiểu Chu dù trẻ tuổi nhưng là thư ký của Bí thư Huyện ủy nên cũng không nên đắc tội cậu ta. Bây giờ thì đang giận đùng đùng lên còn để ý gì đến chuyện này nữa chứ?

-Bí thư Mộ có. Nhưng mà….

Tô Chí Kiên hoàn toàn không muốn nghe tiếp nữa, nhấc chân lên liền đi vào văn phòng của Mộ Tân Dân.

Tiểu Chu thấy thế, hoảng sợ, vội vội vàng vàng đi theo ngay, miệng không ngớt nói:

- Phó chủ tịch huyện Tô, Phó chủ tịch huyện Tô, Bí thư Mộ đang nói chuyện với Phó bí thư Chu. Để tôi báo cáo một chút đã.

- Không cần đâu. Phó bí thư Chu ở đó cũng tốt. Tôi cũng đang muốn tìm ông ta đây.

Tô Chí Kiên nhìn có vẻ rất phẫn nộ rồi. Gã không hề e dè gì đến lễ tiết quan trường cơ bản, bước vài bước là đến ngoài cửa văn phòng Mộ Tân Dân, cho tay ra chuẩn bị đẩy cửa vào. Nhưng tay đang chuẩn bị đẩy thì lại trở thành tư thế gõ cửa. Không cần biết Tô Chí Kiên giận dữ như thế nào nhưng sau cánh cửa này là Bí thư Huyện ủy đang ngồi. Qúa đáng quá là không được.

Tô Chí Kiên chưa thật sự mất đi lý trí.

-Ai vậy?

Tiếng của Mộ Tân Dân vang lên, có chút không hài lòng.

Hồi đó văn phòng Bí thư Huyện ủy điều kiện còn khá là hạn hep,là phòng đơn chứ không phải là cả gian và cũng không có phòng cho thư ký. Tiểu Chu thông thường là làm việc ở văn phòng của tổ thư ký, có chuyện gì thì Mộ Tân Dân sẽ gọi điện thông báo cho cậu ta. Nhưng khi Mộ Tân Dân triệu tập nói chuyện với các nhân viên cấp dưới thì Tiểu Chu thường sẽ đứng ở ngoài cửa ngăn người khác đến quấy rầy cuộc nói chuyện của Bí thư Mộ. Tiểu Chu biết rõ rằng y đang nói chuyện với Chu Vân Đan, lại bước đến gõ cửa. Như thế là không hiểu chuyện.

-Bí thư Mộ, là tôi đây, Tô Chí Kiên!

Tô Chí Kiên cao giọng nói.

- Mời vào!

Một lúc sau, Mộ Tân Dân nói, âm thanh dịu đi rất nhiều. Bất kể là thế nào thì đối với những cán bộ cần dựa vào, đặc biệt là những cán bộ cấp phó có vài phần thế lực như là Chu Vân Đan, Tô Chí Kiên thì Mộ Tân Dân vẫn rất đặc biệt chú ý. Mình làm việc gì, nếu như không có nhóm người thân tín giúp đỡ thì khó mà triển khai được.

Tô Chí Kiên lập tức đẩy cửa rồi đi vào. Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan đều đứng dậy, Mộ Tân Dân gượng cười, nói:

- Đồng chí Chí Kiên, lại đây ngồi đi.

Tô Chí Kiên đi qua và ngồi xuống. Tiểu Chu bước vào phòng theo, pha trà cho Tô Chí Kiên và đưa cốc trà mới cho Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan rồi mới lui ra ngoài.

-Thế nào lão Tô, xem ra tâm trạng không tốt à?

Chu Vân Đan cười nói. Y và Tô Chí Kiên tình cảm không tồi, hai người với nhau cũng khá tùy ý.

-Hừ, tâm trạng tốt mới là lạ đấy. Bí thư Mộ, tôi buồn quá. Có phải hắn làm tổ chức Huyện ủy thì có thể thích gì thì làm được sao?

Tô Chí Kiên lửa giận lập tức phừng phừng lên, mặt đỏ tía tai. Nếu không phải là e ngại văn phòng của Mộ Tân Dân thì chỉ sợ gã sẽ hung hăng đập bàn.

Hai hàng lông mày Mộ Tân Dân hơi nhếch lên. Y không hài lòng lắm với thái độ của Tô Chí Kiên. Mộ Tân Dân là một người rất chú ý đến tôn ti trật tự, rất coi trọng uy quyền uy tín của chốn quan trường, Tô Chí Kiên dù được coi là thân tín của y nhưng ồn ào náo nhiệt trước mặt như thế thì vẫn cảm thấy không hài lòng. Tự nhiên nhíu mi rồi sau đó lại khôi phục được ngay thần sắc hài hòa.

-Đồng chí Chí Kiên, đừng có nóng giận thế. Có chuyện gì thì đều có thể phản ánh lên. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?

Mộ Tân Dân hỏi với giọng điệu khá là nhẹ nhàng.

Tô Chí Kiên cả giận nói:

- Bí thư Mộ có phải bất mãn với với Liễu Thụ Lâm không? Định điều chỉnh ông ta sao?

Liễu Thụ Lâm chính là Trưởng phòng quản lý đất, có mối quan hệ thân thuộc với Chí Kiên, là tâm phúc mà Chí Kiên kiên quyết một tay đề bạt lên.

Mộ Tân Dân nhíu mi nói:

- Đâu có. Anh nghe ai nói vậy?

Tô Chí Kiên nói:

- Nếu ở Huyện không có ý định điều chuyển Liễu Thụ Lâm, vậy thì Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy khảo sát ông ta làm cái gì cơ chứ?

Mộ Tân Dân hai hàng lông mày nhếch lên càng mạnh hơn. Chu Vân Đan cầm lấy thuốc lá trên bàn uống trà tươi cười đưa cho Mộ Tân Dân và Tô Chí Kiên rồi lại châm thuốc cho bọn họ rồi nói:

- Lão Tô này, đừng kích động thế, rốt cuộc là có chuyện gì thì từ từ nói.

-Hừ hừ, tôi lại còn cứ tưởng là Lưu Vĩ Hồng thăng chức rồi cơ? Hắn ta là Bí thư huyện ủy sao?

Tô Chí Kiên căm giận nói móc Lưu Vĩ Hồng một câu rồi mới bắt đầu kể rõ ngọn nguồn.

Mộ Tân Dân sắc mặt tối sầm, hiển nhiên bị những lời này của Tô Chí Kiên chọc tức. Lưu Vĩ Hồng thành Bí thư huyện ủy thì Mộ Tân Dân đi đâu đây? Chu Vân Đan hiển nhiên càng có hứng thú với những điều Tô Chí Kiên sắp nói.

Lại hóa ra là hai hôm trước, Lưu Vĩ Hồng triệu tập một hội nghị công tác có liên quan đến ngành mỏ. Yêu cầu Phó chủ tịch huyện, Trưởng phòng than đá, Trưởng phòng Khoáng sản huyện, Phòng Quản lý Đất đai và tất cả các cấp từ cấp phó trở lên đều phải tham gia hội nghị.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Lưu Vĩ Hồng lên chức triệu tập hội nghị có liên quan đến công tác mỏ. Khoảng thời gian trước, hắn đều bận rộn chuyện khảo sát cán bộ. Đại đa số các cán bộ nhận được thông báo thì đều đến thám dự đúng giờ. Bao gồm cả Trưởng phòng than đá Ngô Đống và Trưởng phòng Khoáng sản huyện Mao Thạch Như. Duy chỉ có Tô Chí Kiên và Trưởng phòng Quản lý đất đai Liễu Thụ Lâm là vắng mặt.

Lý do mà Tô Chí Kiên đưa ra là gã đang chuẩn bị xuống nông thôn, không có thời gian.

Lời nói này nghe chưa từng nghe thấy bao giờ. Lãnh đạo Huyện ủy tổ chức hội nghị, lão Tô ông lại chuẩn bị xuống nông thôn? Rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn chứ? Ông không biết phân biệt hay sao? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Tô Chí Kiên là cố ý. Hơn nữa trong lòng Tô Chí Kiên, gã có đầy đủ lý do để cố ý làm như vậy. Bởi vì việc tổ chức hội nghị này Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chưa hết giận gã. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng lên chức một khoảng thời gian như thế rồi, cho đến nay vẫn chưa tiến hành nói chuyện một cách chính thức với Tô Chí Kiên. Điều này rõ ràng là không coi Tô Chí Kiên ra gì.

Tô Chí Kiên cũng là người kiêu ngạo. Ngô Đống và Mao Thạch Như chủ động gắn trạm kiểm soát, Tô Chí Kiên đều không thích, gọi Ngô Đống và Mao Thạch Như mắng cho môt trận, nói là lập trường của bọn họ không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó. Phía sau còn có Bí thư huyện ủy để dựa vào thì còn sợ cái gì nữa chứ?

Kỳ thật Tô Chí Kiên cũng biết trạm kiểm soát này không rút lui không được. Quốc vụ viện và ở tỉnh đều hiểu cái này là làm thí điểm. Gã cũng không có gan lớn để làm trái. Nhưng Ngô Đống và Mao Thạch Như không nên tự ý hành động như thế mà không xin chỉ thị của mình. Hai cái người này, ngày thứ hai nghe nói Lưu Vĩ Hồng lên chức là đã vội vội vàng vàng chạy tới thể hiện lòng trung thành, nhớ lại tình cảm khi xưa. Không ngờ Tô Chí Kiên đề bạt họ lên như thế mà cả hai đều là sói mắt trắng. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng trước đó không nói năng gì, trực tiếp gửi đi thông báo hội nghị, rồi còn bảo thư ký gọi điện cho gã bảo gã đi dự hội nghị. Tô Chí Kiên đi mới là lạ.

Lưu Vĩ Hồng thì có cái gì mà kiêu ngạo?

Tô Chí Kiên đương nhiên sẽ xuống nông thôn.

Liễu Thụ Lâm không thể xuống nông thôn, ông ta chỉ có thể mắc bệnh. Khi Trưởng ban Lưu mở hội nghị, Trưởng phòng Liễu đang nằm ở trong bệnh viện, nghe nói là đang truyền dịch. Nhưng rốt cuộc là truyền dịch hay đang ngủ thì cũng sẽ luôn là liếc mắt đưa tình với cô y tá. Cái đó thì không xem cũng biết.

Cũng không thể nói Liễu Thụ Lâm không thể mắc bệnh hoặc là không thể liếc mắt đưa tình với cô y tá. Vấn đề nằm ở chỗ ông phải trái ra sao thì cũng phải phái một Phó phòng đến ứng phó một chút hoặc ít nhất là một người phụ trách cũng được. Ít nhất thì cái ghế Trưởng phòng Quản lý Đất đai không thể để trống được.

Kết quả vẫn là ghế trống.

Ở hội nghị nhìn thấy tình hình này, Lưu Vĩ Hồng thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường còn Hướng Vân thì hơi mất hứng. Thời gian anh ta đi theo Lưu Vĩ Hồng chưa lâu, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay thì càng ngày càng khâm phục Lưu Vĩ Hồng. Thấy Liễu Thụ Lâm dám chậm trễ như thế với Trưởng ban Lưu thì trong lòng không vui và nói điều đó với Lưu Vĩ Hồng.

Kết quả ngày hôm sau, cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy đến Phòng Quản lý đất đai khảo sát, Lưu Vĩ Hồng tự mình dẫn đoàn, trực tiếp nói chuyện với Liễu Thụ Lâm.

Lúc này, Liễu Thụ Lâm thấy sợ hãi.

Lưu Vĩ Hồng như thế này là muốn ra tay với mình đây.

Một Trưởng phòng nhỏ nhoi được Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy nhớ đến, làm sao mà không hết hồn hết vía được? Trước đây ông ta leo lên được cái vị trí Trưởng phòng này ngoài việc gắn chặt với Tô Chí Kiên ra thì lý do chủ yếu chính là có sự ủng hộ của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Vân Đan. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy đã có thể cho ông ta lên như vậy thì cũng có thể kéo ông ta xuống được. Chỗ nào mát mẻ thì ở lâu thôi.

Lập tức Liễu Thụ Lâm cầu viện Tô Chí Kiên.

Tô Chí Kiên vừa nghe liền giận đùng đùng. Lưu Vĩ Hồng này là muốn chỉnh mình đây.

Sự thật chứng minh, ba trưởng phòng thân tín nhất của gã thì có hai người là Ngô Đống và Mao Thạch Như đều không đáng tin cậy chút nào. Lưu Vĩ Hồng còn chưa " khai chiến" thì đã giơ cờ trắng lên đầu hàng luôn được rồi. Chỉ còn lại Liễu Thụ Lâm, xem như "Cây còn lại quả to", lại bị Lưu Vĩ Hồng bắt. Tô Chí Kiên liền trở thành tay không kịp. Hơn nữa Địa ủy rõ ràng quy định Lưu Vĩ Hồng quản lý ngành công nghiệp khoáng sản, lại thêm Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng "liên minh", Tô Chí Kiên ngoài việc mỗi ngày ngồi trong văn phòng uống trà đọc báo thì thực sự cũng chẳng còn chuyện gì khác.

-Bí thư Mộ, Phó bí thư Chu, hai người phân xử công bằng cho tôi đi. Lưu Vĩ Hồng đó làm bừa cái gì vậy? Huyện ủy đều không có ý đồ điều chỉnh Liễu Thụ Lâm thì hắn còn khảo sát cái gì nữa. Đây là dọa người! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tô Chí Kiên nói xong lại vô cùng phẫn nộ.

Hôm nay, Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan nếu như không cho gã một câu trả lời khẳng định thì Tô Chí Kiên nhất định sẽ không đi.

Mộ Tân Dân mặt trầm ngâm.

Chu Vân Đan hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:

- Lão Tô, cái đại hội của Lưu Vĩ Hồng mở ra đó nội dung chủ yếu là gì?

Tô Chí Kiên giận dữ nói:

- Còn có thể có nội dung gì nữa đây, trừ việc tiết kiệm chi tiêu, chú ý an toàn. Toàn những lời tầm thường. Hắn tưởng hắn ta còn có những biện pháp cao minh nào nữa sao?

Chu Vân Đan khẽ lắc đầu.

Tô Chí Kiên này thật không hiểu chuyện.

Ông ở đại hội mà nói những lời này thì là ý người ta nói đều là những lời tầm thường thôi à. Làm gì có cái lý đó chứ?

Chỉ có điều lúc này, tự nhiên không phải lúc nói chuyện đạo lý với Tô Chí Kiên, không nhìn thấy Phó chủ tịch huyện Tô đang nóng giận hay sao? Trầm ngâm một lúc, Chu Vân Đan trầm giọng nói:

- Bí thư à, cách làm này của Lưu Vĩ Hồng thực sự có chút hơi quá. Ông thấy có nên nhắc nhở hắn chút chăng?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.