Một lát sau, ông cụ và cả Lưu Thành Thắng đi cùng, quay trở về viện Thanh Tùng.
Ông cụ một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh thẫm, áo khoác long màu xám, đầu tóc tuyết trắng, đi nhanh vào cửa, cũng không cần Lưu Thành Thắng nâng đỡ, cũng không cần mượn lực quải trượng, có vẻ sức khoẻ rất là dồi dào, chỉ có điều sắc mặt không được thoải mái.
Xem ra trong cuộc họp mặt chúc tết, có người cùng ông cụ trao đổi qua, khiến ông cụ có tâm sự
Chưa bao giờ tham gia qua cuộc họp mặt chúc tết cao cấp như vậy, sẽ không thể hiểu rõ quy trình cụ thể. Nhưng nghĩ lại tuy là lễ tết, các lãnh đạo ở cùng một chỗ, cũng không có khả năng tán gẫu về chuyện nhà cả bình thường, nhất định là phải nói đến mặt chính trị mà thôi. Lúc này hai loại quan niệm chấp chính bất đồng và ý nghĩ khác nhau nghiêm trọng, ông cụ cũng không thể không đếm xỉa đến.
Đi vào cửa, con cháu cả sảnh đường đều tiến lên thỉnh an vấn an, ông cụ trên mặt lộ ra vui mừng miệng tươi cười, lập tức đi đến ghế Thái sư ở giữa ngồi xuống, cho đám con cháu đều ngồi xuống
- Ăn kẹo.
Ông cụ khẽ cười nói.
Đám con cháu liền bóc vỏ kẹo, bỏ vào trong miệng. Giao thừa, luôn luôn có chút "Quy củ" phải nói mà
Ánh mắt ông cụ nhất nhất thoáng qua trên mặt ở đám con cháu, trong ánh mắt toát ra hào quang yêu thương. Mặc kệ địa vị cao thế nào, đã trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050544/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.