Chu Ngọc Hà đứng bên cạnh Hoàng Đào Hoa không nói một tiếng. Nếu đã có Lưu Vĩ Hồng ở đây, chuyện này khẳng định nên giao cho hắn đi làm.
Người ta là người đứng đầu môt khu, không phải uổng phí.
- Đào Hoa, bánh bao này cô nhập bao nhiêu? Làm sao nhập hàng?
Lưu Vĩ Hồng bắt đầu hỏi Hoàng Đào Hoa, dùng tiếng Phổ Thông. Ngôn ngữ Hạo Dương mọi người ở đây không hiểu, tránh cho các sinh viên nghĩ lầm Lưu bí thư đang thương lượng với Hoàng Đào Hoa chuyện gì đối phó với bọn họ.
Hoàng Đào Hoa vén tạp dề lau nước mắt, nức nở nói:
- Tổng cộng là hai trăm…Loại bánh bao này bán rất chạy, một ngày có thể bán hơn chục. Đều nhập hàng từ công ty phục vụ lao động theo giá sỉ…Chúng tôi có quy định, đồ vật chỉ có thể nhập hàng từ công ty của họ. Nếu tự mình đi nhập hàng nơi khác, để cho bọn họ biết được, sẽ bị phạt tiền còn bị hủy bỏ quyền nhận thầu.
Thấy Lưu Vĩ Hồng hỏi bằng tiếng Phổ Thông, Hoàng Đào Hoa cũng dùng tiếng Phổ Thông trả lời, nói rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhíu mày.
Đây đúng thật là điều khoản bá vương. Nhưng nói tiếp điều khoản bá vương cũng là đặc sắc trong quốc gia, phàm là nhân vật cùng ngành có quyền trong tay, không làm theo chỉ định của điều khoản bá vương thì không được. Bằng không dùng thứ gì hiển lộ rõ ràng quyền lực lũng đoạn? Không bá vương thì còn gọi là ngành lũng đoạn sao? Còn có thể gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050489/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.