- Nghe ra khu Giáp Sơn này, thật đúng là khá hẻo lánh nghèo khó
Vân Hán Dân nói, cầm lấy điếu thuốc là trên bàn trà mà Lưu Vĩ Hồng đã mời ông, còn chưa đặt vào miệng, Lưu Vĩ Hồng đã lấy ra cái bật lửa, bật lửa đưa tới.
Ba vợ muốn hút thuốc, Lưu Nhị Ca phải ra vẻ nịnh bợ
Vân Hán Dân liền mồi thuốc lá trong tay hắn
- Quả thật là như thế này. Càng là địa phương hẻo lánh lạc hậu, kinh tế càng không phát đạt, dân trí lại càng không văn minh, đám thôn dân vào mùa nhàn rỗi, không có gì làm, thì dễ dàng bởi vì tranh cãi nhỏ, dẫn đến dòng họ dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn. Cho nên, muốn thay đổi dân phong dũng mãnh của Giáp Sơn, đầu tiên chính là phải hết sức phát triển kinh tế. Cái gọi là cơm gạo đủ thì biết lễ nghĩa, kinh tế phát triển rồi, mọi người có mục tiêu, sự kiện dòng họ dùng binh khí đánh nhau mới có thể dần dần tiêu trừ. Cuộc sống càng tốt, mọi người càng không muốn đi phá hoại cuộc sống tốt như vậy
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói.
Vân Hán Dân thật hơi kinh ngạc. Nhìn không ra, Lưu Vĩ Hồng quả thật rất có cách nhìn của chính mình, ý nghĩ này rất rõ ràng, lập tức liền bắt được ngọn nguồn vấn đề.
- Ừ, lý luận đúng. Nhưng khu Giáp Sơn nếu lạc hậu như vậy, phát triển kinh tế chỉ sợ khó khăn không nhỏ chăng?
Vân Hán Dân dường như đã quên ông dự tính ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050409/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.