Long Hoa về đến nhà, Mễ Kiều Phượng nổi đóa lên:
- Lại say khướt về rồi? Sao ông không đi luôn đi?
Long Hoa mặc kệ, không nói câu nào, liền nằm vật ra ghế, giơ tay ra gõ bốp bốp vào đầu mình. Tối hôm nay, ba người mới uống có một chai. Với tửu lượng của Long Hoa và Mễ Khắc Lâm thì mỗi người một chai đó thì chỉ bõ xúc miệng mà thôi.
Rượu không là vấn đề, thái độ của Lưu Vĩ Hồng mới là vấn đề.
- Uống uống uống, chỉ biết uống!
Mễ Phượng Kiều rất không kiên nhẫn nói.
Là Chủ nhiệm ủy ban Xây dựng, không uống được rượu thì cũng không được, Mễ Phượng Kiểu rất rõ điều này. Vả lại, cô biết là Long Hoa hôm nay đi uống với ai. Bởi lúc ra khỏi cửa, Long Hoa có nói là đi "đàm phán" với Lưu Vĩ Hồng.
Nhưng Mễ Phượng Kiều vẫn không hài lòng. Hai ba năm nay, Long Hoa chẳng mấy khi động đến người cô rồi, trong khi Mễ Phượng Kiều đang trong tuổi sung mãn về chuyện ấy, tự nhiên sẽ cảm thấy không hài lòng. Mỗi lần cô chủ động đòi hỏi, thì Long Hoa toàn viện cớ này nọ để thoái thác, mà cớ anh ta viện nhiều nhất đó chính là "rượu". Không phải là uống say không có phản ứng gì, mà chính là uống nhiều rượu quá ảnh hưởng đến khả năng đó rồi.
Lời nói dối một trăm lần sẽ thành chân lý, lời này của Long Hoa, nói cả trăm lần rồi, tự nhiên nó cũng trở thành chân lý rồi. Mễ Phượng Kiều lúc đầu không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050379/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.