Tối nay, Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là ngủ lại nhà khách Lâm Khánh.
Hai phòng hai bên đều là những mỹ nhân thiên kiều bá mỵ, phong tình khác nhau. Lưu Nhị Ca một mình trong phòng, cô đơn tất nhiên là không chịu được rồi. Nhưng Lưu Nhị Ca tuổi còn trẻ, hôm nay lại khá mệt mỏi nên không cần "trằn trọc" bao lâu thì đã say sưa vào giấc ngủ. Thậm chí trong giấc ngủ còn mang theo một nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong, hắn nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm nên ở trong phòng thể dục thể thao một hồi, rồi lúc này mới đến gõ cửa phòng Vũ Thường.
- Vào đi, cửa không khóa.
Trong phòng truyền ra giọng nói của Vũ Thường.
Kỳ thật thì Lưu Nhị Ca đã phát hiện ra cửa phòng khép hờ, chứng tỏ là Vũ Thường đã dậy từ rất sớm. Tuy nhiên, trước khi vào phòng thì phải gõ cửa là một phép lịch sự cần có. Lưu Vĩ Hồng phải tỏ ra mình là một người lịch sự chứ.
Sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Vũ Thường đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc dài gợn sóng xõa xuống bờ vai, trong suốt mượt mà.
Vũ Thường vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào gương trang điểm, miệng khẽ cười một tiếng nói:
- Ngoan ngoãn ngồi đó đi, đừng gây sự đấy.
Trong giọng nói còn có chút lo lắng.
Có biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng như thế nào. Nếu người kia vẫn chưa cho hắn một tín hiệu nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050357/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.