-Chị Vũ Thường, sao chị lại đến đây? Thật là tốt quá!
Hạ Hàn đi nhanh đến, vừa đi vừa la to.
Vân Vũ Thường và Hạ Hàn giao lưu với nhau không nhiều lắm nhưng cô rất thích tính cách thẳng thắn của gã. Cô cười dịu dàng nhìn gã giống như một người chị lớn vậy.
Hạ Hàn chạy đến trước Vân Vũ Thường, cười nói:
- Chị Vũ Thường càng ngày càng xinh đẹp. Nhị Ca thật là có phúc!
Khúc mắc giữa Vũ Thường cùng Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, Hạ Hàn không hiểu rõ lắm nhưng dù cho là gã có hiểu rõ thì gã vẫn coi Vũ Thường là chị dâu. Về phần Hạ Cạnh Cường thì là cái thá gì mà dám tranh với Nhị Ca chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cậu này, mới đến một cái mà đã nói hươu nói vượn rồi?
Hạ Hàn lập tức kêu lên:
- Em sao lại nói hươu nói vượn chứ? Chị Vũ Thường sớm muộn cũng là chị dâu của em mà, đúng không chị Vũ Thường?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Hạ Hàn, em ở lâu với Vệ Hồng. Những cái khác thì không học được, chỉ học được miệng lưỡi trơn tru. Thế này không tốt đâu nha.
- Đúng, đúng. Chị phê bình đúng lắm. Em khiêm tốn nhận. Về sau em nhất định sẽ sửa. Không chỉ học cách ăn nói trơn tru của anh ấy mà còn học hoa ngôn xảo ngữ của anh ấy nữa. Nếu không thì em sẽ không tìm được đối tượng nào mất.
Hạ Hàn cười hì hì, tiếp tục nói hươu nói vượn.
-Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050350/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.